Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3214 - Nâng tử kỳ của ta! (tt)



Chương 3214 - Nâng tử kỳ của ta! (tt)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Giờ này khắc này, tất cả mọi người đều cảm nhận được quyết tâm của Khương Vọng. Hôm nay, hắn chắc chắn sẽ giết Sư Thiện Văn, thậm chí ngay cả Tê Ngạn Binh đã bị thương cũng không buông tha!
Tự tin của hắn từ đâu mà đến, dũng khí và sức mạnh của hắn từ đâu mà ra?
Kế Chiêu Nam nâng thương muốn tiến lên nhưng giờ khắc này, trên trời lại rơi xuống thiên thạch, những quả cầu đá to lớn lăn xuống trong sương gió!
Mặc dù Tê Ngạn Binh đã bị thương nặng nhưng lại xảo diệu lợi dụng làn gió cực lạnh, khiến cho uy năng của đạo yêu thuật này tăng gấp bội, lại một lần nữa ngăn trở cường giả Nhân tộc trợ giúp cho Khương Vọng.
Tiếng nổ vang lên liên tục.
Thiều Hoa Thương đâm trái chém phải, đánh nát từng quả cầu đá.
Nhưng bản thân Kế Chiêu Nam cũng từng bước từng bước lui lại.
Sau khi cưỡng ép đánh tan thần thông bản mệnh của Tê Ngạn Binh, khí lực của y vốn đã suy yếu nên trong lúc đối kháng với mưa thiên thạch vốn không thể gánh chịu được sự xâm nhập của làn gió cực lạnh, chỉ có thể rút lui, trước một bước rút khỏi Sương Phong Cốc.
Trong nháy mắt này Thuần Vu Quy cũng trở nên ngơ ngác, trước đó hắn nói muốn nâng cờ cho Võ An Hầu, chỉ là trò đùa, định dỗ dành tên nhóc này, lừa hắn cố gắng thêm chút nữa, gánh chịu nguy hiểm nhiều hơn một chút.
Khương Võ An dù có là thiên kiêu tuyệt thế đến mức nào thì cũng nhỏ tuổi hơn hắn ta, là thế hệ sau hắn ta. Người trẻ tuổi, vẫn cần tu luyện!
Nhưng giờ phút này khi Khương Vọng nghiêm túc hô lên, hắn ta lại bất giác bị cỗ vũ. Hắn ta cảm nhận được một loại kích động đã lâu chưa từng có.
Thế là kiếm trong tay phải trảm thiên thạch, tay trái giơ một chiêu lên cao, trong quá trình thối lui chính xác nhấc lên... một thanh Tử Vi Trung Thiên Thái Hoàng Kỳ rơi trên mặt đất!
"Hôm nay Thuần Vu Quy trợ uy cho Võ An Hầu!"
Lá cờ này, lúc trước không biết nằm trong tay vị chiến sĩ Tề quốc nào, bây giờ đã bị tàn phá nhưng vẫn bay phần phật trong gió.
Mười mấy chiến sĩ Nhân tộc còn sống đều rút ra khỏi Sương Phong Cốc, bọn họ đến từ các thế lực khác nhau, cùng khẩn trương mà trầm mặc đứng nhìn, cùng chứng kiến một màn này.
Vương Khôn cũng ở bên ngoài cốc, lúc này đột nhiên cao giọng quát: "Thuần Vu tướng quân! Chúng ta là người Cảnh quốc! Sao có thể nâng cờ của người Tề?"
"Bên trong có quốc nhưng bên ngoài có khác ư? Đây là cờ của Nhân tộc!" Thuần Vu Quy không buông tay, chỉ càng nâng cao lá cờ tím đã có chỗ hỏng này: "Võ An Hầu, giết bọn chúng!"
Bên trong làn gió cực lạnh thấu xương.
Giờ phút này chỉ còn lại Sư Thiện Văn, Tê Ngạn Binh cùng Khương Vọng.
Còn các chiến sĩ khác của hai tộc đều đã rút lui hết.
Đây là lồng đấu của kẻ liều mạng.
Đây là trò chơi của người dũng cảm!
Tê Ngạn Binh cả người đầy máu, thần thông bản mệnh của hắn ta bị kích phá khiến cho hắn ta trông vô cùng thê thảm.
Nhưng hắn ta vẫn nắm chắc trạng thái của một cường giả, vung đao về phía Khương Vọng: "Vậy liền xem ai chết trước!"
"Đến đây!"
Khương Vọng đơn độc chiến đấu với hai Yêu vương, một thanh trường kiếm đã vận dụng đến cực hạn. Trên lông mày của hắn đã có màu sương, vết thương trên người cũng bị đông lại nhưng chỉ quát: "Cùng ta đổi hai mệnh!"
Võ An Hầu Tề quốc đương nhiên là thiên kiêu nổi danh Nhân tộc. Nhưng Thiên Hải vương, Thạch Tê Yêu vương cũng không phải là hạng vô danh của Yêu tộc.
Lấy mạng đổi mạng có đáng không?
Lấy tính mạng của hai vị Yêu vương đổi lấy tính mạng của một thiên kiêu Nhân tộc, có đáng hay không?
Dù có dũng khí thì cũng cần phải tính toán lại!
"Ngọc khí không đụng hũ sành, Thạch Tê Yêu vương, chúng ta đi!"
Tại thời khắc này, Sư Thiện Văn rốt cục sụp đổ.
Trong con ngươi vàng ròng kia, hắn ta không nhìn thấy một tia dao động.
Loại kiên định kia thật là đáng sợ.
Chưa từng chân chính đối mặt với đôi mắt này, vốn không thể nào trải nghiệm được sự sợ hãi ấy!
Hắn ta quay người bay nhanh!
Trong miệng bảo Tê Ngạn Binh cùng đi nhưng thực tế lại không yểm trợ giúp Tê Ngạn Binh, trực tiếp từ bỏ thế công ở phương diện thần hồn, bỏ mạng chạy trốn. Hắn ta thậm chí là kề sát đất bay nhanh, hoàn toàn không để ý tới uy nghiêm vương giả, chỉ vì giờ phút này làn gió cực lạnh vẫn chưa hoàn toàn kề sát đất, như thế này hắn ta có thể tận lực giảm bớt tiếp xúc với làn gió cực lạnh.
Tại thời khắc này, Tê Ngạn Binh vừa sợ vừa giận, vừa hận lại vừa tuyệt vọng. Sư Thiện Văn không đi thì còn có một chút hi vọng sống, bọn họ còn có cơ hội liên thủ chém giết Khương Vọng rồi rời đi. Nhưng Sư Thiện Văn vừa đi, kết quả tốt nhất của hắn ta cũng chỉ là đồng quy vu tận với Khương Vọng.
Sao hắn ta có thể không hận?
Hắn ta nắm chặt trường đao trong tay, cũng chỉ có thể chém giết trong tuyệt vọng.
Nhưng kiếm khí vẫn luôn dây dưa với hắn ta kia, đột nhiên tan rã.
Mũi kiếm Trường Tương Tư sáng như tuyết chạm đến mặt, hắn ta vô thức đón đỡ ——
Khương Vọng lại xoay người rời đi!
Chỉ thấy vị vương hầu trẻ tuổi này đạp không đi nhanh, ấn ký mây xanh xuất hiện rồi tiêu tán, đã đuổi theo sát Sư Thiện Văn!
Mục tiêu của Khương Vọng vẫn là Thiên Hải vương chứ không phải Thạch Tê Yêu vương hắn ta.
Giờ khắc này, Tê Ngạn Binh không biết phải hình dung tâm tình của mình thế nào, nói không rõ là vui hay buồn.
Nhưng hắn ta lại nhìn thấy rõ kiếm của Khương Vọng ——
Chỉ thấy phía trên hàn phong lạnh thấu xương lộ ra ánh sáng, Bắc Đẩu treo cao trên bầu trời di động, tinh quang vô tận giống như chảy xiết. Mũi nhọn của một kiếm này, sương gió chưa thể che đậy. Thế là kiếm này, Thiên Hạ Đều Đông!
Bất Chu Phong đã nở hoa, xoay tròn trên mũi kiếm.
Nó để lại lược ảnh trong làn gió cực lạnh, mà bản thân nó còn lạnh hơn cả sương gió!
"A!"
Hai con ngươi Sư Thiện Văn gần như hận ứa máu, hắn ta hoàn toàn không thể hiểu nổi, vì sao Khương Vọng lại chấp nhất với hắn ta như vậy.
Hắn ta hoàn toàn không lường trước được một kiếm này!
Còn sống chẳng lẽ không tốt? Giết một tên Tê Ngạn Binh chẳng lẽ không đủ lập công?
Giờ khắc này, toàn thân hắn ta bùng nổ ánh vàng sáng lạn, Thái Cổ Vương Đạo Quyền bộc phát cực hạn ——
Nhưng thực sự quá muộn.
Tất cả huy hoàng đều đã vỡ vụn. Trong nháy mắt, những vĩ đại kia chỉ có thể còn là hồi ức.
Nào có Kim Ô chiến xa kề sát đất mà đi?
Hắn ta vốn đã chối bỏ nắm đấm của mình, trước sự khủng bố của sinh tử từ bỏ đạo của hắn ta.
Mà lại có người nắm đạo đi thẳng!
Mái tóc vàng xán lạn dường như bị dập tắt, kim giáp xen lẫn vết máu cũng đã bị tàn phá.
Bất Chu Phong sương trắng ngăn trở tất cả.
Đạo đồ sát kiếm của Khương Vọng trực tiếp xuyên qua tim, đóng đinh hắn ta trên mặt đất!
Quyền thuật của Sư Thiện Văn là hồi ức về thời đại huy hoàng của Yêu tộc.
Nhưng thời đại huy hoàng của Yêu tộc là thời đại hắc ám của Nhân tộc.
Thời đại Yêu tộc suy sụp, là thời đại Nhân tộc làm chúa tể hiện thế!
Giữa hai bên càng có lập trường khác hẳn nhau.
Đơn giản là ——
Ngươi chết! Ta sống!



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad