Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3791

Chương 3791
Hiện tại Khương Vọng vẫn ngồi trong tửu lâu dừng chân lúc trước, nghe mọi người ồn ào bàn tán, vậy mà không có ai nhắc đến tên hắn. Bất luận Hoàng Hà Hội hay Thiên Hạ Tập Ma, đều là chuyện từ năm 3919 Đạo lịch. Thoát khỏi đất của Yêu tộc, trở về từ thế giới Thần Tiêu, cũng là chuyện đã qua từ mấy tháng trước. Hào kiệt Trung vực xuất hiện lớp lớp, khách uống rượu không thiếu đề tài nói chuyện.
Ngoài biển gió nổi mây vần thế nào, người Trung vực cũng sẽ không quá chú ý. Chuyện xưa về Vạn Yêu Chi Môn nằm ngay tại Yêu giới dưới thành Thiên Kinh càng có thể kích động nhân tâm hơn.
Bọn họ thảo luận về Thuần Vu Quy, về Trần Toán, về Từ Tam, Bùi Hồng Cửu, Lâu Quân Lan, thảo luận về Thái Ngu Chân Nhân – Lý Nhất, thuận tiện nhắc tới Trọng Huyền Tuân luyện đao tại Yêu giời.
Khương Vọng nghe một hồi, vẫn không nghe được một lời nói xấu nào về Trọng Huyền Tuân, hứng thú cũng vơi bớt.
Người Trung vực quen hất mặt nhìn người, vậy mà khi nhắc tới Trọng Huyền Tuân lại ca tụng hết lời. Gì mà hoàn hảo không tì vết, nghìn năm khó gặp, phong hoa tuyệt đại, vạn cổ hùng tài...
Trong miệng bọn họ, rõ ràng là vượt xa Tuần Vu Quy, sắp theo kịp Lý Nhất. Người Trung Sơn là dân nước chư hầu của Cảnh quốc, sao lại không hâm mộ người Cảnh mà lại hâm mộ người Tề? Cũng không biết Thuần Vu Quy có đồng ý ay không?
Nhớ lúc trước người Trung Sơn bàn luận về người còn lại trong Đại Tề Song Bích, vừa mở miệng ra là chửi Ma gian. Trong chén vốn là rượu bình thường, không ngờ lại có mấy phần chua chát.
Quán rượu chợt yên tĩnh trong khoảng một cái chớp mắt.
Đương nhiên, trước khoãng tĩnh lặng đó, Khương Vọng đã nhìn thấy vị Hầu gia áo trắng bước chân vào quán rượu.
Vừa nhắc đến Trọng Huyền Tuân thì Trọng Huyền Tuân liền tới!
Khách uống rượu ở đây, cho dù đã từng sôi nổi bàn luận, lấy Trọng Huyền Tuân ra so sánh với hàng trăm hào kiệt trên đời thì cũng không có ai tận mắt gặp được Trọng Huyền Tuân.
Nhưng dung mạo và khí chất của y thực sự rất nổi bật, áo trắng như tuyết, mắt sáng như sao, vừa đứng ở cửa đã tự nhiên thu hút mọi ánh nhìn.
Mà ánh mắt y quét qua một lượt, sau đó đi thẳng về phía Khương Vọng.
"Sao còn đội mũ?" Y phất nhẹ một cái, quét sạch cặn dầu vương trên ghế dài, sau đó ung dung ngồi xuống trước mặt Khương Vọng.
Hai người là đồng đội kề vai trên chiến trường, là môn thần trên triều đường, quan hệ đã không còn căng thẳng như lúc trước.
Hoặc là, ngay cả trong khoảng thời gian giương cung bạt kiếm, đôi bên vẫn thầm kính nể lần nhau.
Tán thưởng lẫn nhau, mỗi người tự dốc sức làm chuyện của mình.
Khương Vọng tiện tay cởi mũ xuống, để ở một bên. Lại nâng bầu rượu, xoay chén rượu, rót một chén cho người trước mặt: "Che mưa che gió."
Trọng Huyền Tuân không đón chén rượu, đương nhiên y sẽ không uống loại rượu này, xưa nay cũng chưa từng tới quán rượu kiểu này. Chỉ cười: "Mưa gió của ngươi, nó che được sao?"
Khương Vọng lạnh nhạt đáp: "Có còn hơn không."
Lần trước Kế Chiêu Nam chính từ Vạn Yêu Chi Môn chạy ra, kịp thời tới được nơi này.
Trọng Huyền Tuân luyện đao tại Yêu giới lại xuất hiện ở nơi này một cách chuẩn xác như thế, hẳn không phải tình cờ.
Lúc rời khỏi Mê giới, hắn cũng không bàn giao quân vụ cho bất cứ ai, trên thực tế cũng không có việc quân nào để mà bàn giao, ngoại trừ chính hắn, đội quân của hắn không còn sót lại bất cứ thứ gì.
Nhưng mặc dù chiến tranh tại Mê giới đã kết thúc thì vẫn còn rất nhiều việc phải làm.
Kỳ Tiếu đã rơi khỏi cảnh giới siêu phàm, rất nhiều chuyện Tào Giai không thích hợp ra mặt, hơn nữa còn phải dưỡng thương.
Là tướng lĩnh nước Tế tước vị chỉ xếp sau Tào Giai, hắn phải gánh vác một chút trách nhiệm, cũng có thể cầm dao mổ trâu trong tay, chia sẻ một chút lợi ích, nhưng hắn lại chọn rời đi, còn đi thẳng một mạch.
Cũng không tính là gì, cũng lắm là mang tiếng kiêu ngạo mà thôi.
Thời khắc cuối cùng hắn chọn làm trái quân lệnh của Kỳ Tiếu, không chịu ra tay với Trần Trị Đào và Trúc Bích Quỳnh chấm dứt tương lai của Điếu Hải Lâu, là vi phạm vô cùng nghiêm trọng.
Nếu Kỳ Tiếu bất hạnh qua đời, chết không đối chứng thì còn có chỗ để tranh luận. Nhưng hắn chỉ đưa Kỳ Tiếu về đảo Quyết Minh, nghiêm lệnh không bất cứ ai được ảnh hưởng Kỳ soái dưỡng thương... Hiện tại có lẽ bà ta cũng đã tỉnh lại, không biết vạch tội hắn thế nào rồi.
Khương Vọng hành động không cân nhắc hậu quả sao?
Có lẽ hắn đã sớm cân nhắc.
Nhưng hắn vẫn quyết định làm như vậy.
Như lúc nhìn thấy Trọng Huyền Tuân ngồi xuống đối diện, hắn vẫn bình tĩnh như vậy.
Giữa bạn hữu và chính mình, hắn luôn luôn chọn vế trước.
Giữa lương tâm và tiền đồ, hắn nguyện bóp nát vế sau.
Sau khi Trọng Huyền Tuân tới đây, cả quán rượu trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, mọi người đều nhỏ giọng nói chuyện, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn về phía bên này.
Có lẽ bọn họ cũng không nhận ra hai người này, nhưng nam tử áo trắng đã phong hoa tuyệt đại nhường ấy, mà chàng kiếm khách ngồi đối diện độc ẩm hồi lâu vừa mới cởi mũ kia cũng không hề thua kém nửa phần.
Một người áo trắng, một người áo xanh, mỗi người một vẻ phong lưu, hoàn toàn không giống người ở đây.
Trọng Huyền Tuân ngồi ung dung tự nhiên, tóc mai xõa trước trán, làm mi mắt lông mày càng thêm tươi sáng. Y tùy ý hỏi thăm: "Sao lại chọn một quán rượu thế này?"
Ý của y đương nhiên là vấn đề về thân phận. So với thân phận Tề quốc Hầu, quán rượu này thật sự quá rách nát, quá không xứng tầm.
"Đây là lần thứ hai ta tới quán rượu này rồi." Khương Vọng nói: "Ta nhớ trước kia tên của nó không phải thế này. Bây giờ tên là Huyễn Vũ Lâu, có lẽ là mang nghĩa Tứ Tượng."
Quán rượu đổ nát khi đó, bây giờ lại được dựng xây lại từ đầu. Trong mắt Khương Vọng, lấy tên Huyền Vũ còn có ý lấy nước dập lửa, dù sao tòa lâu này cũng bị thiêu rụi bởi một tên họ Khương nào đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad