Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1055: Huyết Khôi

Chương 1055: Huyết Khôi
Tống Hoành Giang lẵng lặng nhìn "Trang Thừa Càn' khắc ấn trận văn, hoa văn phức tạp kia giống như từng đóa hoa nhỏ đang nở rộ chung quanh Tống Uyển Khê.
Lúc này hai mắt Tống Uyển Khê đang khép hờ, trên đôi mày ngài có hai vệt màu đỏ tươi, đó là máu đầu quả tim của "Trang Thừa 3 Cân.
Lão vẫn luôn biết, muội muội của mình yêu Trang Thừa Càn đến cùng cực.
Sau khi nhập Ma, Uyển Khê đã hai trăm mười tám năm chưa chợp mắt, nhưng do cảm ứng được Trang Thừa Càn nên mới có thể ngủ yên hay sao?
Hiện giờ Trang Thừa Càn mang dáng vẻ thiếu niên thanh tú, lão nhìn rất không quen.
Lão càng quen với Trang Thừa Càn tướng mạo xấu xí, nhưng tính cách dũng cảm kia hơn.
Đúng vậy, trong ấn tượng của lão, Trang Thừa Càn có đầy sự dũng cảm "Kết giao ngũ đô hùng" của hiệp giả, cũng có sự lãnh khốc coi thường sinh tử của tướng giả.
Trang Thừa Càn vừa không vĩ ngạn như sách sử của Trang Quốc đã ghi chép, cũng không ti tiện như lời kể của người Ung Quốc.
Gã là một nhân vật vừa phức tạp lại nhiều mặt.
Nhưng với huynh trưởng kết nghĩa Tống Hoành Giang lão mà nói.
Cho dù Trang Thừa Càn lãnh khốc với người khác như thế nào, cho dù thế nhân đánh giá Trang Thừa Càn như thế nào. Nhưng ít nhất đối với Thanh Giang Thủy Tộc, đối với Tống Hoành Giang lão, thái độ của Trang Thừa Càn vẫn luôn rất tốt.
Giống như lời lão đã nói lúc giằng co với Trang Cao Tiện, khi Trang Thừa Càn còn sống, gã tới Thanh Giang Thủy Phủ cũng không mang theo một binh một tốt, trước nay luôn tuân thủ lễ đệ hầu huynh, thái độ chưa từng kiêu căng ngạo mạn. Khi làm tướng như thế, làm Quân rồi cũng như thế.
Cái chết của Tống Uyển Khê khiến lão sinh ra oán niệm cực lớn với Trang Thừa Càn. Nhưng dáng vẻ bi thương điên cuồng lúc đó của Trang Thừa Càn cũng không phải giả. Thậm chí gã còn không màng sự ổn định của quốc gia, chính tay đâm chết Cốc Y - Kê cũng là thê tử của gã, đồng thời chôn vùi toàn bộ Bạch Cốt Đạo theo Tống Uyển Khê. Cuối cùng gã còn oanh oanh liệt liệt chết trận trong cuộc chiến với Bạch Cốt Thần.
Lão không thể nói Trang Thừa Càn chưa cố gắng, chưa chuộc tội.
Chỉ là đôi khi tạo hóa trêu người, có lẽ là ý trời không để sự tốt đẹp được lâu dài.
"Chúng nhìn rất giống hoa lục bình" Tống Hoành Giang nhìn trận văn dần dần thành hình kia mà nói.
Trong truyền thuyết của Thủy tộc, ngày mà hoa lục bình nở rộ khắp mặt nước chính là ngày phiêu bạc đã đến cuối cùng.
Đó là một loại nguyện cảnh tốt đẹp, Thủy tộc trôi giạt khắp nơi, khát vọng có một mảnh sông để an cư lạc nghiệp, không muốn tiếp tục lang thang đây đó nữa.
Đương nhiên Trang Thừa Càn biết về truyền thuyết này, gã từng nghe Tống Uyển Khê kể không biết bao nhiêu lần.
Cho nên gã cay đắng nói: "Uyển Khê đã sắp trở lại, chúng ta có thể đoàn viên..."
Không ai biết đau thương của gã có mấy phần là thật, mấy phần là giả. Có lẽ ngay cả chính gã cũng không thể biết được!
Nhưng cuối phiêu bạc chưa chắc là yên bình, cũng có khả năng...
Là tử vong.
Trận văn hoàn toàn thành hình.
Giống như một biển hoa đỏ rực đang bao vây lấy Tống Uyển Khê hai mắt nhắm chặt ở giữa.
Tống Hoành Giang thong thả mà ngồi xổm xuống, duỗi tay nắm lấy tay nàng.
Lạnh lẽo đến tận xương.
Lão nỉ non: "Tựa như hoa lục bình nở rộ khắp nơi, ta trổ lại cố hương."
Ban đầu nhánh Thủy Tộc Thanh Giang này cũng không sống ở Thanh Giang. Họ trải qua một đợt di chuyển rất dài mới đến được đây. Nhưng đối với Tống Hoành Giang mà nói, cái gọi là ký ức cố hương cũng thật sự quá xa xôi.
Chỉ có thời niên thiếu vui sướng nô đùa với muội muội là như hiện ra trước mắt.
Lão chậm rãi nhắm mắt lại, thần hồn ly thể, tuân theo bí pháp mà Trang Thừa Càn miêu tả, đẩy ra ma khí, trốn vào Nguyên Thần Hải của Tống Uyển Khê.
"Trang Thừa Càn' quỳ ở một bên, chảy nước mắt nói: "Đại ca..."
Thần hồn của Tống Hoành Giang hoàn toàn tiến vào Nguyên Thần Hải của Tống Uyển Khê, trước khi tự động Ma hóa, lão để lại thần niệm cuối cùng.
"Vi huynh giao Uyển Khê cho ngươi lần cuối cùng, chăm sóc con bé cho tốt..."
"Huynh trưởng..." "Trang Thừa Càn' rơi lệ đầy mặt: "Xin yên tâm.
Lần này ta..."
Giọng nói của gã đầy bi thương, vẻ mặt của gã đau đớn kịch liệt.
Nhưng tay gã lại hết sức vững vàng, đưa một bàn tay đắp lên đôi mắt Tống Uyển Khê, hình như không đành lòng để nàng nhìn thấy thảm cảnh, tay còn lại thì trực tiếp chém ngang như một thanh đao!
Trực tiếp, dứt khoát, tàn nhẫn.
Thân thể đã mất đi thần hồn của Tống Hoành Giang trực tiếp bị chém bay đầu! Ngã xuống đất trong bão táp máu tươi.
Lúc này Tống Hoành Giang đã thâm nhập vào Nguyên Thần Hải của Tống Uyển Khê, lão đang tự động Ma hóa nhưng vẫn nhận thấy có điều không đúng, lão mang theo sức mạnh khổng lồ lao ra bên ngoài.
Nhưng lão lại đụng phải hàng rào vô hình, ngã xuống Nguyên Thần Hải huyết sắc lần nữa.
Trang Thừa Càn vung một ấn ấn lên giữa mày Tống Uyển Khê, bóp tan phản kháng của Tống Hoành Giang.
Sức mạnh hiện tại của gã chưa chắc có thể áp chế thần hồn của Tống Hoành Giang.
Nhưng mượn Ma khu của Tống Uyển Khê làm lồng giam thì có khả năng thực hiện được.
Năm đó ba người bọn họ cùng nhau thăm dò được Ma quật thượng cổ này, mỗi người đều có thu hoạch riêng. Sau đó Tống Hoành Giang có thể dẫn đường Tống Uyển Khê nhập Ma, giữ được sinh cơ của nàng. Mà những thứ Trang Thừa Càn đoạt được lại càng nhiều hơn!
Chỉ là gã vẫn không có nhiều cơ hội để thi triển mà thôi.
Sau khi cắt đứt liên kết giữa thân thể và thần hồn của Tống Hoành Giang, "Trang Thừa Càn' duõi thẳng tay trái, để lơ lửng trên mặt Tống Uyển Khê.
Ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng vạch một cái bên cổ tay trái, chỉ trong chớp mắt, máu đã chảy như suối phun!
Dòng máu kia chảy càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhanh.
Thật khó có thể tưởng tượng là một người lại có nhiều máu như vậy, cứ như chảy mãi không hết.
Trang Thừa Càn không ngừng tàn phá tiềm lực thân thể này, nhằm ép ra càng nhiều máu tươi.
Con sông máu tươi chảy ra mãnh liệt bao phủ toàn bộ Tống Uyển Khê, bọc nàng thành một người máu.
Máu tươi cuộn trào, trong mơ hồ như hiện ra đủ loại hoa văn kỳ quái, giống như sâu bọ đang bò lúc nhúc trong máu tươi.
Thứ mà Trang Thừa Càn muốn còn nhiều hơn Khương Vọng đã nghĩ!
Gã không chỉ muốn giết chết Tống Hoành Giang, ngăn chặn hậu hoạn, hơn nữa còn muốn bắt lấy thần hồn của Tống Hoành Giang và Ma khu của Tống Uyển Khê, hợp lại để hoàn thành ý tưởng thật sự của gã.
Sau khi nhìn thấy Tống Hoành Giang đột nhiên trở về Ma quật đây nước, gã lập tức sinh ra ý tưởng này!
Tống Uyển Khê đã có bóng dáng Chân Ma, Tống Hoành Giang có linh hồn Thần Lâm đỉnh cao. Luyện bọn họ lại với nhau thì có cơ hội đạt được Huyết Khôi Chân Ma.
Một Huyết Khôi có được chiến lực Chân Ma, lại hoàn toàn do gã khống chết
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad