Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2054: Hóa nguy thành an

Chương 2054: Hóa nguy thành an
Thanh âm của ông ta rất bình thản, nhưng lại ẩn chứa uy nghiêm đến vô tận đang âm thầm trào dâng trong đó: “Hôm nay được nhìn thấy tinh thần quả cảm của thiên kiêu Đông vực, trong lòng ta cảm thấy rất được an ủi, ta dùng quyền này để trợ uy cho các ngươi!”
Vì vậy một quyền oanh thiên.
Vào giờ phút này, tình cảnh này, dĩ nhiên người này chỉ có thể là Quân Thần của Đại Tề - Khương Mộng Hùng!
Nắm đấm của ông ta vô cùng đơn giản, quyền phong đan xen ngẫu hứng, nhấp nhô lên xuống.
Quyền giơ lên như Đằng Long, giống như một tòa núi cao nguy nga ở trên đất đai rộng lớn mênh mông, hăm hở út ra địa mạch! Có tư thế hiên ngang đụng cả Thiên Môn.
Một quyền vừa động, quyền phong kinh người cũng đã đi trước một bước cuốn cả thiên khung mênh mông, cuốn cả mây bay trong vạn dặm lên!
Quyền phong gào thét nhanh chóng khuếch trương, trùng điệp như sơn mạch, đánh thẳng vào…nửa bên kiếm hải.
Lấy Khương Vọng làm đường ranh giới, toàn bộ phạm vi thiên khung của trận doanh Tề quốc, đều được quả đấm này của Khương Mộng Hùng chống lên.
Mà trận doanh của Cảnh quốc bên kia, biển kiếm khí vẫn đang rơi xuống…
“Ai... Ngươi cũng quá hẹp hòi rồi!”
Trong tiếng thở dài đầy bất đắc dĩ, Vu Khuyết – người mặc võ phục Lưỡng Nghi bỗng nhiên hiện thân, trở tay một cái liền rút kiếm ra!
Lời nói của lão ta rất tùy ý, tư thái hiện thân cũng rất tùy ý, tư thế rút kiếm càng vô cùng tùy ý.
Nhưng một đạo kiếm quang lập tức phóng lên cao, biến hóa thành một đạo kiếm quang to lớn màu đỏ rực, xẹt ngang qua thiên khung! Kiếm khí tiếp tục bay đi, bay lên tạo thành kiếm khí chi vân, từng đám từng đám nối liền nhau, tạo thành vân hải, mà vân hải lại bay thẳng lên trên thiên khung!
VÙng vân hải này…vứng vàng chống đỡ một vùng biển kiếm khí còn lại đang rơi xuống.
Vẫn lấy Khương Vọng làm đường ranh giới, một bên là Khương Mộng Hùng, một bên là Vu Khuyết đối đầu trực diện với kiếm hải màu bạc trắng kia.
Khương Mộng Hùng cố ý lực lượng khống chế, chỉ tinh chuẩn ngăn trở một nửa biển kiếm khí, thực ra việc này so với việc sử dụng một quyền ngăn trở toàn bộ biển kiếm khí càng tốn sức, càng phải sử dụng nhiều công phu hơn. Nhưng ông ta lại làm như không biết mệt, thà sử dụng nhiều công sức hơn, cũng tuyệt đối không cho phép Vu Khuyết có cơ hội ngồi rảnh rỗi xem trò vui.
Người của ai thì người ấy quản!
Lúc này ông ta thấy Vu Khuyết rốt cục cũng đã phải xuất thủ, một nắm đấm này của ông ta mới tiếp tục tiến về phía trước.
Khương Mọng Hùng ngẩng đầu nhìn biển kiếm khí, tức giận quát lên: “Dám xuất thủ với thiên kiêu của Đại Tề ta, Yến Xuân Hồi, hôm nay ngươi muốn tới tìm cái chết phải không?!”
Oanh!!!
Sơn mạch quyền phong đụng phải biển kiếm khí.
Toàn bộ thiên địa cũng ảm đạm đi!
Cảnh tượng kia, giống hệt như thiên địa đang hợp thành một, thời hỗn độn lại một lần nữa quay về.
Ít nhất trên Tinh Nguyệt Nguyên này, mọi người đều có cảm giác tận thế đang giáng xuống!
Không có cách nào hình dung, cũng không có cách nào miêu tả.
Lực lượng kinh khủng quét sạch hết thảy, cũng bao gồm cảm giác của mọi người.
Cho đến khi ——
Oanh!
Lại nghe thấy một tiếng vang lớn như tiếng trống trời.
Một màn ảm đạm ngắn ngủi đột nhiên bị xé toạc.
Vì vậy mọi người đều nhìn thấy toàn bộ biển kiếm khí màu trắng bạc mang theo lực lượng kinh khủng, lại mắt thường có thể nhìn thấy được, dời len trên một đoạn khá cao…
“Trời” đang sụp xuống, đã bị đánh lại!
Đây chính là Diễn Đạo chân quân Khương Mộng Hùng, đây chính là quả đấm của Khương Mộng Hùng!
Ai có thể không cảm thấy cảm động?
“... Ngươi là ai ?”
Một thanh âm già nua đột nhiên vang lên.
“Yến Xuân Hồi... Lại là ai?”
Hai vấn đề này liên tiếp rơi xuống, giống hệt như một ông lão chưa tỉnh ngủ hẳn, si ngốc mà mê sảng.
Biển kiếm khí dang che lấp toàn bộ bầu trời kia, đột nhiên tiêu tán không còn một mống.
Thật giống như cảnh tượng trời sập xuống, Thiên Hà chảy ngược giống như thần thoại kia chỉ là ảo giác.
Bầu trời sáng lên, mây tan đi, vạn dặm đều trở nên ôn hòa.
Mọi người lại dõi mắt trông về phía xa, chỉ thấy một đạo điểm sáng màu bạc trắng, trên không trung chợt lóe, cũng đã biến mất.
Đệ nhất Nhân Ma Yến Xuân Hồi đột nhiên hiện thân, không nói một lời liền chém xuống một kiếm, trực tiếp bao phủ toàn bộ chiến trường gần một trăm ngàn đại quân. Sau khi đối đầu với Khương Mộng Hùng, lại bỗng nhiên rời đi, thật là tùy tâm sở dục tới cực điểm. Hoàn toàn không để ý uy hiếp của một quốc gia bá chủ, như thể trên thế gian này, không có một quy tắc nào có thể kiềm chế được lão ta vậy.
Mà Quân Thần Đại Tề Khương Mộng Hùng cùng với người đứng đầu Cảnh Bát Giáp – Vu Khuyết giống như cũng không có ý định truy đuổi.
“Ha ha ha ha ha ha!”
Vu Khuyết chợt cười to, cười đến bả vai rung động.
Kiếm của lão ta phân thành hai màu đen trắng, lấy sống kiếm làm đường ranh giới, một bên đen như mực, còn một bên lại trắng như tuyết.
Kiếm cách cũng là một hình Thái Cực Đồ, vùng màu đen nghiêng về bên lưỡi kiếm có màu trắng, mà phần màu trắng lại hướng về bên kiếm có màu đen.
Toàn bộ thân kiếm đều mang đến cho người ta một loại cảm giác phức tạp, bao dung tất cả, nhưng lại phân cách âm dương.
Kiếm bị lão ta tiện tay đút vào trong vỏ liền không còn thấy được nữa.
Lão nhìn Khương Mộng Hùng, tiếng cười vang lên thật lâu không nghỉ: “Ha ha ha... Ngươi đứng ở đó sử dụng một quyền làm nổ trời, miệng thì phun toàn cuồng ngôn, mà người ta chỉ hỏi…ngươi là ai? Ha ha ha ha…”
“Lão ta quên ta, chỉ có thể nói con đường mà lão ta đang đi sai lầm rồi” Khương Mộng Hùng mặt không thay đổi nói: “Chúng ta có phải nên nhường chỗ hay không? Cuộc chiến tranh này còn chưa có kết thúc.”
“Dĩ nhiên, dĩ nhiên. Đây là trận chiến của người trẻ tuổi.” Vu Khuyết bật cười rồi không nói thêm gì nữa, lập tức biến mất.
Khương Mộng Hùng cũng tiến lên trước một bước, biến mất trên không trung, ngay cả một ánh mắt cũng không để lại. Song phương cũng biểu hiện hết sức có lòng tin đối với thiên kiêu của bổn quốc, cũng rất biết cách nắm chắc phân tấc, không quấy nhiễu đến tiêu chuẩn so sánh của cuộc chiến tranh lần này.
Đối với cuộc đối thoại của hai vị Chân Quân hiện thế, tất cả mọi người trên Tinh Nguyệt Nguyên này đều chỉ có thể dự thính.
Sau khi hai người kia rời đi, mọi người mới có thể nắm thế tự chủ lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad