Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3667. Quân lệnh



Chương 3667. Quân lệnh




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
"Sa Kiên Ngô đi đâu rồi?" Ngao Hoàng Chung xích lại gần hỏi.
Kỳ Hiếu Khiêm ghét bỏ kéo dài khoảng cách: "Sao ta biết được!"
Ngao Hoàng Chung lơ đễnh: "Không phải quan hệ của các ngươi rất tốt sao? Hắn ta làm nhiệm vụ cũng không nói gì với ngươi à?"
"Ngươi cũng biết là có nhiệm vụ à!" Kỳ Hiếu Khiêm liếc hắn ta một cái: "Đừng có hỏi han linh tinh!"
Ngao Hoàng Chung nhếch miệng, lại nói: "Nếu Khương Vọng đã suất quân tới nơi này, vậy bây giờ ba trấn là Sa Bà Long Vực, Nguyệt Quế Hải, Đông Hải Long Cung đều đang đồng thời bị tập kích, ngươi cảm thấy nơi nào là phương hướng chủ công của bọn họ?"
Kỳ Hiếu Khiêm xoay người lại, nghiêm túc nhìn hắn ta: "Ngươi có thể nói trước cho ta biết, nơi nào là phương hướng chủ công của chúng ta không?"
Ngao Hoàng Chung cười khan một tiếng: "Sao ta biết được!"
Kỳ Hiếu Khiêm đương nhiên không tin: "Lúc ngươi bồi Trọng Hi Hoàng Chủ đánh cờ, ông ấy không thuận miệng nói với ngươi à?"
"Không nên hỏi đừng hỏi!" Ngao Hoàng Chung sầm mặt, chắp hai tay sau lưng, nghênh ngang rời đi.
Quân lệnh mà Khương Vọng chờ cũng không đến chậm.
Thế cục của toàn bộ Mê Giới hiển nhiên đều nằm trong lòng bàn tay Kỳ Tiếu.
Mà thế công vô khổng bất nhập (1), liên miên bất tuyệt chính là phong cách của Kỳ Tiếu!
(1) Vô khổng bất nhập: nơi nào cũng nhúng tay vào, lợi dụng tất cả mọi cơ hội.
"Kỳ soái có lệnh, quân bộ chúng ta lập tức qua sông, gây sức ép quân sự lớn nhất cho Sa Bà Long Vực!" Bên trong Phi Vân lâu thuyền, Khương Vọng mở quân lệnh ra, lông mày cau lại.
"Chuyện này quá nguy hiểm!" Phương Nguyên Du vội lên tiếng: "Chúng ta còn chưa biết bên phía Phù Đồ Tịnh Thổ thế nào, nếu Man Vương không bị kiềm chế..."
"Man Vương nhất định sẽ nhất định sẽ bị kiềm chế. Kỳ soái dụng binh không thể để xảy ra loại sơ hở này. Quý Khắc Nghi của Đông Vương Cốc càng không phải là kẻ không có năng lực." Khương Vọng trầm ngâm nói: "Chỉ có điều, nước ở Sa Bà Long Vực quá sâu, tảng đá như chúng ta đập xuống, sợ chẳng thể gây nên được bọt nước gì."
Mục tiêu mà quân lệnh này đặt ra, chính là gây cho Sa Bà Long Vực áp lực quân sự lớn nhất.
Nhưng đối với căn cứ địa Hải tộc có lịch sử xa xưa như thế này, ba ngàn giáp sĩ có thể làm được trình độ gì thực sự không lạc quan.
Phương Nguyên Du nửa quỳ trên mặt đất: "Thân thể Hầu gia quý giá, không thể xem nhẹ. Mạt tướng xin được làm tiên phong, thay Hầu gia dò đường!"
Khương Vọng vỗ vỗ bờ vai của hắn ta: "Hiện giờ chưa tới lúc các ngươi làm mũi nhọn, trước cứ làm tua đỏ cho bản hầu đã!"
Trường phong phá trận chi thì, hồng anh phiêu triển như huyết! (2)
(2) Lúc mũi nhọn phá trận, chùm tua đỏ tung bay như máu!
Khi Khương Vọng đứng dậy, tay áp hẹp trở thành mảnh che tay, từng tầng từng tầng giáp lá giống như bị gió lay động, từ cánh tay đến vai rộng, từ ngực đến cổ, hông, eo...
Chỉ trong chớp mắt Như Ý Tiên Y đã huyễn hóa thành một bộ chiến giáp màu thiên thanh, làm nổi bật thể phách thon dài cường kiện của hắn, hiển lộ dáng vẻ túc sát trên chiến trường!
Trước kia, lúc đi Yêu giới thực hiện chức trách Thần Lâm, Chế Khí Phường của Công Viện đã từng đặc biệt chuẩn bị áo giáp cho hắn. Giáp của quốc hầu, đương nhiên là hàng thượng đẳng, lực phòng ngự kinh người.
Nhưng hắn lại chê nó vụng về, ảnh hưởng đến thân pháp nên không mặc.
Sau khi đến Yêu Giới, cũng chưa từng tham dự chiến tranh chân chính. Đến bây giờ, bộ giáp kia vẫn còn đang được treo trong Hầu phủ.
Lúc này, cũng chỉ là mượn hình dạng và cấu tạo của nó mà thôi.
Nhưng khi hắn nhanh chân bước ra khoang, đi đến boong tàu, bầu không khí chiến tranh đã giáng lâm!
"Truyền lệnh bản Hầu, toàn quân tập kết!"
Phương Nguyên Du bay đi bốn phía, tiếng như chuông rền: "Võ An Hầu có lệnh, toàn quân tập kết!"
Lại nói, Trần Trị Đào đang cần cù chăm chỉ, phát huy sở trưởng cả đời, bày ra rất nhiều cấm chế trong sương mù ở bên này Giới Hà. Cảnh giới, công kích, phá pháp, phân loại... đủ loại khác biệt.
Lại dùng sức của một mình mình, trong thời gian ngắn đã tạo dựng nên một hệ thống phòng ngự tương đối hoàn chỉnh.
Đột nhiên nghe thấy Khương Vọng bắt đầu phát lệnh, y mệt mỏi bay ra khỏi làn sương mù chấm chế, trên mặt vẫn còn mấy phần vui sướng khi hoàn thành nhiệm vụ: "Sao vậy? Bắt đầu hành động?"
Vừa rồi, y đột nhiên bộc phát linh cảm, hoàn thành được mấy cái sáng tạo nhỏ, khiến cho việc phòng ngự tổng thể càng thêm hoàn mỹ nhưng vẫn vô cùng linh hoạt, giải quyết nan đề đã xuất hiện thật lâu! Chỉ có điều, phần vui sướng này, giờ phút này khó tìm được người cùng chia sẻ, ngắm nhìn bốn phía cũng chẳng có người nào có thể hiểu được sự diệu dụng của cấm chế.
Y ngẩng đầu, liền nhìn thấy Khương Vọng mặc giáp đứng ngang trên không trung, lạnh lùng uy nghiêm, khác hẳn với bình thường. Trong chớp mắt, sự ngả ngớn đều tản đi hết, cả người cũng trở nên nghiêm túc lên, y biết đây chính là quân công hầu!
Khương Vọng nhìn Trần Trị Đào, cảm nhận lại có sự khác biệt.
Hắn chỉ cảm thấy những người học trận đạo, nghiên cứu thuật cấm chế này, một khi cho đầy đủ thời gian chuẩn bị, quả thực là đối thủ khó mà xử lý được.
Hắn đứng ở nơi cao quan sát toàn cục, tình báo ở Giới Hà bên kia, Trần Trị Đào cũng đã vất vả lấy được một phần, nhưng lại không được cụ thể, hư hư thật thật khó phân biệt được rõ ràng. Tướng lĩnh Hải tộc ở bờ bên kia hiển nhiên không phải hạng xoàng xĩnh, hơn nữa cũng đã chuẩn bị đầy đủ.
Các chiến sĩ bên trên Phi Vân lâu thuyền ý sục sôi chiến ý, tu sĩ trên Điếu Long Chu cũng đều đã thần hoàn khí túc (1).
(1) Thần hoàn khí túc: trạng thái tinh thần và khí huyết viên mãn.
Sau khi cờ quan kia truyền lệnh xong cũng không rời đi mà ở lại giám sát việc chấp hành quân lệnh...
Không chỉ phải nghiêm túc chấp hành mà còn phải nhanh.
Quân cơ nhất tuyến, tranh chỉ trong chớp mắt, Kỳ Tiếu muốn đánh cho đối thủ không có cơ hội thở dốc, một lệnh mà hạ vạn quân. Họ Khương nào đó thân là Đại tướng Tề quốc đương nhiên không thể cản trở. Hết chương 3667.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad