Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1362: Sinh tử chẳng oán (2)

Chương 1362: Sinh tử chẳng oán (2)
Khương Vọng không nhắc đến chuyện này, nhưng y lại nhất định phải nhắc đến.
Khương Vọng muốn biến chuyện này trở thành trận khiêu chiến giữa những thiên tài trẻ, chỉ nhấn mạnh chuyện thử kiếm cầu đạo, dùng chuyện này để bỏ qua thân phận của đôi bên.
Nhưng y lại nhất định phải nói toạc mọi chuyện ra, lôi chuyện ân oán bên ngoài vào.
Không phải vì y sợ Khương Vọng. Lúc đó y dám trơ mắt nhìn Trúc Bích Quỳnh chết, thì đã chẳng có chút kiêng kị nào đối với Khương Vọng.
Y đã khai thông năm phủ, lại có hai thần thông cường đại, tất nhiên chính là một nhân vật thiên kiêu, thực lực vượt xa Bao Tung. Bằng tuổi y, có mấy người có thể khiến y kiêng kị?
Chẳng qua là y nhất định cứ không muốn cho Khương Vọng được như ý, Khương Vọng muốn làm ggì, thì y liền ngăn cản chuyện đó.
Y chỉ là cố ý xé rách vết sẹo của Khương Vọng, khiến cho hắn đau khổ, khiến cho hắn phẫn nộ.
Người này đã cuồng vọng, cả gan một mình một kiếm đánh đến tận cửa tông môn như thế. Vậy thì hoặc là y phòng thủ không chiến, hoặc là trận chiến tiếp theo phải thắng thật đẹp! Đúng lúc Khương Vọng đang là người đứng đầu bảng phụ của Hải Huân Bảng, y sẽ biến hắn trở thành hòn đá kê chân để nâng cao danh tiếng của bản thân.
Trước tiên để Bao Tung đi trước dò đường, sau đó lại dùng lời nói để chọc giận Khương Vọng, đều chính là bởi lý do này.
Thậm chí trong lời nói y còn mơ hồ ám chỉ giữa mình và Trúc Bích Quỳnh có một mối quan hệ nào đó. Chính là bởi cho rằng Khương Vọng và Trúc Bích Quỳnh yêu nhau, cố tình xát muối vào vết thương của Khương Vọng.
Nhưng ánh mắt của Khương Vọng rất bình tĩnh.
Không phải hắn không phẫn nộ, mà hắn đã chôn chặt sự phẫn nộ của mình dưới đáy con tim, che giấu sát ý của bản thân.
Sự phẫn nộ của hắn đối với Quý Thiếu Khanh đã sớm bị thiêu đốt đến mức cực điểm. Nhưng ánh mắt của hắn vẫn rất bình tĩnh.
"Ta nghĩ ta nên nói rõ một chuyện với Quý sư huynh, Trúc Bích Quỳnh chưa hề phản bội tông môn. Hơn nữa ta đã hoàn thành việc rửa tội ở Mê Giới, nàng ấy hiện tại lại càng thêm vô tội.
Ngươi có thể không tôn trọng một người đã từng là sư muội của mình, nhưng lời nói mà chính miệng Nguy Chân Quân của quý tông môn nói ra, há lại để cho ngươi chà đạp như vậy?
"Là ta đã lỡ lời" Quý Thiếu Khanh quả quyết nhận sai, nhưng lại đổi hướng, cố ý cười khổ nói: "Nói như vậy, Trúc sư muội thật là vô tội. Cũng khó trách Khương lão đệ lại hận ta như vậy, không tiếc đến cửa khiêu chiến. Cũng được, Khương lão đệ muốn cho ta một bài học, xả mối hận trong lòng, tất nhiên là hợp tình hợp lý. Lời khiêu chiến này, Quý Thiếu Khanh ta nhận"
Nụ cười khổ này của y, thật là vô cùng trào phúng, cũng vô cùng càn rỡ.
Khiến cho Trọng Huyền Thắng ở một bên nghe được cũng phải híp mắt thành một đường thẳng.
Thập Tứ trên người mặc trọng giáp không nhìn thấy nét mặt, kiếm trong tay cũng nắm chặt lại.
Nếu không phải là tình huống không cho phép, muốn tôn trọng ý nguyện của Khương Vọng, thì Hứa Tượng Càn cũng đã sớm chửi mắng inh ỏi...
Chỉ có mỗi Khương Vọng vẫn bình tĩnh như trước.
Hắn chỉ nói: "Quý sư huynh thiên tư ngút trời, thực lực vô cùng cao thâm, Khương Vọng thật sự không dám nương tay. Vẫn xin lập ra khế ước sinh tử, lần ước chiến này, chỉ vì cầu đạo. Người xưa có nói, vì cầu đắc đạo, có chết cũng đáng. Ta nghe theo những lời các bậc tiên hiển đã nói, cùng quân sống chết chẳng Ị?
oán than Những người vây xem nhất thời ồ lên.
Những người biết rõ sự tình cho rằng, Khương Vọng chẳng qua là không nhịn được sự tức giận trong lòng, muốn đánh một trận với Quý Thiếu Khanh, đòi lại công đạo cho cái chết của Trúc Bích Quỳnh.
Nhưng cũng chỉ là một trận chiến mà thôi. Cuối cùng ai thất bại thì cũng chỉ mất mặt mà thôi. Vẫn có nhiều người tin vào Quý Thiếu Khanh hơn.
Nhưng bây giờ Khương Vọng lại muốn ký giấy sinh tử!
Hắn không phải chỉ nhất thời tức giận đánh cược, mà là muốn quyết một trân sinh tử.
Trận chiến này cũng quá mức kích thích rồi!
Hai người này, một người là Tứ Phẩm Thanh Bài của Tề Quốc, Thanh Dương Trấn Nam, một người là đệ tử thân truyền của Tứ trưởng lão của Điếu Hải Lâu, là một nhân vật thiên kiêu của quần đảo ven biển.
Bất luận hôm nay giữa bọn họ ai là người chết ở đây, đều là một thông tin vô cùng kinh hãi.
"Vậy sao?" Trong lòng Quý Thiếu Khanh tất nhiên cũng rất chấn động, nhưng trên mặt vẫn vô cùng thong dong: "Ngươi nghĩ kỹ rồi chứ?"
Y đương nhiên biết rằng Khương Vọng hận mình đến tận xương tủy, nhưng cũng chỉ cho rằng Khương Vọng chẳng qua là bị thù hận làm cho choáng váng, nên mới giận dữ đùng đùng chạy đến trước cửa tông môn Điếu Hải Lâu khiêu chiến.
Y có lòng tin có thể chiến thắng Khương Vọng, nhưng để chắc chắn, trước đó đã để Bao Tung đi trước dò đường. Sau khi tận mắt nhìn thấy Tam Muội Chân Hỏa, thì y mới thản nhiên xuất hiện.
Nhưng mà Khương Vọng vậy mà không phải chỉ muốn một trận chiến, mà là muốn dùng trận chiến này, lấy đi mạng của y!
Y không khỏi nghi ngờ người này sao lại có lòng tin như vậy?
Khương Vọng cũng không đợi y suy nghĩ kỹ, thái độ của hắn rất hiển nhiên: "Ngươi đã khai thông toàn bộ năm phủ, đạt được hai thần thông, thanh danh hiển hách. Ta hiện tại chỉ mới khai thông ba phủ, tu vi kém xa ngươi. Nếu như ngươi sợ thì có thể cự tuyệt.
Ổ trước mặt nhiều đồng đạo như vậy, nhận thua là được, ta sẽ không làm khó ngươi"
Hắn bình tĩnh nhìn Quý Thiếu Khanh: "Ta có thể chờ đến lúc ngươi không thể cự tuyệt, lại đến tìm ngươi."
Những người vây xem vẫn chưa biết ân oán giữa đôi bên, lúc này mới nhận ra rằng giữa hai người đang giằng co này, có một mối thâm thù đại hận!
Ít nhất thì thái độ của Khương Vọng đã cho thấy, hắn nhất định phải quyết đấu sinh tử với Quý Thiếu Khanh, không phải ở đây hôm nay thì sẽ là một ngày khác sau này.
Đến hiện tại, Khương Vọng chỉ thể hiện một môn thần thông Tam Muội Chân Hỏa trước mặt người khác. Cộng với chiến tích của hắn ở Mê Giới, có thể cho rằng hắn vẫn còn che giấu một môn thần thông khác nữa. Lúc ở Mê Giới là hai phủ hai thần thông.
Lúc nãy hắn vừa nói hôm qua hắn mới khai thông được phủ thứ ba, có thể đạt được thần thông thứ ba hay không?
Có lẽ có, nhưng cho dù không có, thì thiên phú này cũng đã đủ khiến người khác kinh ngạc rồi.
Chẳng trách hắn lại tự tin như vậy, chắc chắn rằng sẽ có một ngày bản thân có thể khiến cho Quý Thiếu Khanh ngay cả tư cách cự tuyệt cũng không có.
Đối với Quý Thiếu Khanh mà nói, nếu như song phương nhất định phải quyết một trận sinh tử, thì hiện tại có thể chính là thời cơ tốt nhất.
Bởi vì Khương Vọng trẻ hơn, có thể đạt đến Thiên Phủ. Còn y đã thăm dò đến phủ thứ năm rồi, tối đa cũng chỉ đạt được thần thông thứ ba mà thôi. Nếu như bỏ qua việc so sánh sự mạnh yếu của thần thông, thì tiềm lực rõ ràng đã có sự chênh lệch rồi.
Đương nhiên, điều quan trọng hơn chính là...
Sao Quý Thiếu Khanh có thể nhận thua trước mặt nhiều người như vậy được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad