Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2058: Danh Hiệu (2)

Chương 2058: Danh Hiệu (2)
Khương Vọng nhịn không được bật cười: “Lâm tướng quân quá lo lắng rồi! Người quân tử luận về hành động chứ không luận về tâm tình, nếu bàn về tâm tính thì trên đời này làm gì có người nào hoàn hảo. Lúc ta gặp ngươi ở trong Đoạn Hồn Hạp, làm sao mà không có ý nghĩ giết chết ngươi thoáng qua trong đầu cơ chứ?”
Hắn thẳng thắn nói: “Trong lòng cũng sẽ có một thanh âm kiểu như vậy nói với ta – ‘Có lẽ giết chết người này mới là biện pháp giữ bí mật tốt nhất’. Nhưng đồng thời ta cũng phải hỏi chính mình, người này có tội gì? Có lý do gì mà không thể không giết người này hay sao? Mặc dù chúng ta không thuộc cùng một quốc gia, nhưng cũng không phải là đang gặp nhau trên chiến trương, hai bên cũng không thù không oán.
Ta nghĩ, người này chắc cũng đang gánh vác sự kỳ vọng của rất nhiều người, cũng có sự liên quan với rất nhiều người, nếu như y chết đi thì ắt sẽ có rất nhiều người phải đau khổ.
Nếu như chỉ vì ta mạnh hơn ngươi, mà có thể vô duyên vô cớ giết chết ngươi, vậy thì ta có gì khác với mấy tên Nhân Ma kia cơ chứ?
Ta cứ thế mà tự hỏi chính mình, rồi cứ thế liền không còn ý định muốn động thủ nữa.”
“Tiên hiền đã nói ‘một tâm mà có cả ngàn ý niệm’. Ta nghĩ cho dù là thiện niệm hay ác niệm thì đều đang không ngừng sinh ra, bất luận là thiện niệm hay ác niệm, đều không thể quyết định chúng ta là loại người như thế nào.
Điều quyết định cho bản chất của chúng ta, chính là lựa chọn cuối cùng mà chúng ta đưa ra.”
Lâm Tiện nghiêm túc nhìn Khương Vọng, lần này y cúi người thật sâu lạy Khương Vọng một cái: “Nghe lời nói của quân, còn hơn đọc sách mười năm. Lâm Tiện thụ giáo!”
Khương Vọng vội vàng nâng cánh tay của y, nâng y đứng dậy nói: “Chúng ta đều là bằng hữu cùng lứa tuổi, chỉ là đang cũng nhau thảo luận nhân sinh mà thôi, Lâm huynh không cần phải hành đại lễ như vậy!”
Lâm Tiện không thể tiếp tục lạy nữa, nên chỉ đành đứng lên, cảm thán nói: “Bây giờ hình như ta đã hiểu rõ làm sao có thể đạt được thành tựu đệ nhất Nội Phủ trong sử sách rồi.”
“Trên con đường tu hành dài đằng đẵng, Nội Phủ Cảnh chẳng qua chỉ là một tòa núi nhỏ nhoi trên đó mà thôi. Cho dù là đệ nhất Nội Phủ từ cổ chí kim, nhưng cũng không thể cản được một kích của Thần Lâm. Hôm nay dưới biển kiếm khí đang đổ xuống kia, ta cũng vô lực như một con kiến hôi vậy.” Khương Vọng lắc đầu nói: “Ngươi cũng không cần phải thổi phồng ta làm gì, chúng ta đều là những người đi đường mới bắt đầu cuộc hành trình không bao lâu, đều phải cố gắng đi xa hơn nữa, mở rộng tầm nhìn của mình ra nhiều hơn nữa.”
Lâm Tiện khẩn thanh nói: “Những lời nói của Khương quân hôm nay, Lâm Tiện tất nhiên sẽ không bao giờ quên, chỉ nguyện dùng toàn bộ quãng đời còn lại đề đi theo bóng lưng của Khương quân.”
Khương Vọng thật ra không phải là một con người kiêu căng, tự cao tự đại, ngoại trừ lúc hắn muốn cố ý chọc tức người khác hay muốn tranh thế trong thời chiến tranh, bình thường hắn chỉ ở nhà ba hoa với muội muội vài câu. Dối với mấy lời thổi phồng quá mức cuồng nhiệt của Lâm Tiện, quả thực hắn có chút không thể nào thích ứng nổi
Thậm chí... Có chút ngượng ngùng.
Vội vàng nói sang chuyện khác: “Cuộc chiến trên Tinh Nguyệt Nguyên lần này, không thể khinh thường đối thủ được…”
Lâm Tiện rất có lòng tin nói: “Ta tin tưởng dưới sự thống lĩnh của ngài, chúng ta nhất định sẽ có thể giành được thắng lợi!”
“...” Khương Vọng nói: “Ta muốn nói là, hay là ngươi làm chủ tướng của doanh này, còn ta làm phó tướng của ngươi đi.”
Lâm Tiện cả kinh, vội vàng đứng lên nói: “Khương đại nhân có gì bất mãn đối với Lâm Tiện hay sao?”
“Không không không.” Khương Vọng đỡ hắn, rất nghiêm túc nói: “Vừa vặn ngược lại! Lúc ở Quan Hà Đài, ta rất thưởng thức ngươi. Ngươi không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy đâu.”
“Ta là thật tâm thật ý muốn bàn chuyện này với ngươi. Thật lòng mà nói, ta một chữ binh pháp cũng không hiểu, quả thực không biết phải làm sao mới có thể dẫn quân xuất trận.... Tất nhiên là ta có dũng khí xông trận giết địch nhưng đối với mấy chuyện thống lĩnh đại quân, ta hữu tâm vô lực a! Ta làm gì có khả năng để làm tướng chủ cơ chứ?
Nếu là một trận chiến tranh tầm thường thì thôi đi, nhưng lần này đối thủ của chúng ta chính là Cảnh quốc, là thiên hạ tối cường, nội tình thâm hậu, chúng ta làm gì có tư cách mà coi thường cơ chứ? Ta đây là vì sự thắng bại của cuộc chiến này mới mời ngươi làm chủ tướng thay ta.”
Thực ra hắn đã sớm tính toán như vậy rồi, chẳng qua hắn muốn hiểu rõ Lâm Tiện hơn một chút rồi mới đưa ra quyết định mà thôi.
Tuyệt đối không phải là lời dò xét dối trá, mà thực sự hắn muốn nhường vị trí này cho Lâm Tiện.
Lâm Tiện yên lặng nhìn hắn một trận, xác nhận hắn không phải đang cố ý dò xét, mới thở dài một tiếng: “Cảnh giới của ngài thật sựu làm ta phải ngước nhìn!”
“Nhưng ta không thể đáp ứng được!”Y nói.
“Vì sao?” Khương Vọng hỏi.
“Chuyện này có ba lý do không thể thực hiện được.” Lâm Tiện nghiêm túc nói: “Đầu tiên, Quân là dũng khí của toàn bộ đội quân. Tướng quân là người mà thiên hạ đều biết, mà ta lại là một nhân vật vô danh. Nếu như Quân là tướng thì thiên quân đều có chỗ để lui tránh, nhưng nếu ta làm tướng thì sẽ làm lòng người bàng hoàng hoảng hốt. Một khi đã thua về mặt dũng khí thì trận chiến này chắc chắn không thể giành được phần thắng, đây là điều thứ nhất không thích hợp.”
“Ở trên địa phương chiến trường loạn lạc này, binh lính cô độc thì tất nhiên sẽ phải chết. Trận của chúng ta chia làm mười doanh, chín doanh chủ kia đều là người Tề quốc, nếu như Quân làm chủ, thì mọi người đều sẽ chung sức, nhưng nếu ta làm chủ thì tất cả mọi người đều sẽ tránh đi. Đây chính là thua về thế, đây là điều thứ hai không thể làm.”
“Cái gọi là 'Đức không xứng vị, tất có tai ương' . Đức của ta không thể bằng Quân, lực cũng không thể đuổi kịp Quân, danh tước thế dũng đều không bằng, làm sao có thể đứng trên Quân được cơ chứ? Đây chính là thua về đức, vậy nên cũng không thể làm.”
Nói xong, y thành khẩn nói: “Thỉnh Quân đừng đưa ra quyết định như thế này!”
Sau khi Khương Vọng nghe xong, mặc dù hắn vẫn không cho là mình có đầy đủ năng lực để trị quân, nhưng cũng đã bị Lâm Tiện thuyết phục. Nhất là lời luận bàn về “thế thua” kia, hắn cũng đã hoàn toàn có thể đoán được, đám người Trọng Huyền Thắng kia tất nhiên sẽ tận lực giúp đỡ hắn nhưng Lâm Tiện là ai cơ chứ?
Nghĩ tới những thứ này, hắn không kiềm được cười khổ nói: “Nhưng ta thực sự không đọc binh thư, lại thiếu sót kinh nghiệm chiến đấu thực tiễn, lỡ như làm liên lụy đến tính mạng của binh sĩ cấp dưới!”
“Nếu như Quân tin tưởng mạt tướng, thì có thể để cho mạt tướng chấp chưởng trận.’ Lâm Tiện nói: “Quân là cờ xí, mạt tướng là bè cánh, một khi có ám chỉ từ lá cờ kia, mạt tướng chỉ cần dẫn quân xông thẳng là được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad