Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1820: Người Vô Duyên (2)

Chương 1820: Người Vô Duyên (2)
Khương Vọng kéo căng dây cương muốn đi qua: "Không cần đâu!
"Ai!" Lão nhân lại ngăn ở trước mặt Khương Vọng, chủ động hạ giá: "Một viên vạn nguyên thạch, được chưa?"
Khương Vọng hỏi: "Thầy xem tướng cũng suy đoán người vô duyên hay sao?"
"Nếu như ngươi không suy đoán thì làm sao biết là vô duyên?"
Lão nhân mặt dày mày dạn nói tiếp: "Có khi có duyên nhưng chỉ là ngươi không biết thôi!"
Khương Vọng nhìn lão nhân nói: "Ngươi như thế này, đột nhiên làm ta nhớ đến một người quen."
Lão ta cười một tiếng nói: "Người trong thiên hạ mà giống ta thì chắc chắn là học từ ta"
Ngay lúc này, lão nhân thực sự có khí chất nhìn đời bằng nửa con mắt.
Khương Vọng lắc lắc đầu: "Ta nghĩ người kia sẽ không đồng ý đâu. Nếu để ông ta nghe thấy điều này, có khi còn trực tiếp mắng ngài đấy."
Lão nhân từ đầu đến cuối chỉ quan tâm đến vụ làm ăn của lão ta, lão nói tiếp: "Mười viên đạo nguyên thạch, không thể ít hơn đâu!"
Khương Vọng lại lắc lắc đầu nói: "Ta không phải là đang trả giá với ngài đâu, lão nhân gia. Ngài nhìn trên đường này rất nhiều người, có thể đều sẽ là khách hàng của ngài, nhưng ta thì chắc chắn không phải. Đừng lãng phí thời gian ở trên người của ta nữa. Số mệnh của ta như thế nào là do chính ta định đoạt, người khác nói không tính. Ta muốn làm gì, cũng không cần người khác chỉ điểm"
Lão nhân thở dài một hơi: "Hậu sinh à, ta cũng từng giống như ngươi, phong nhã hào hoa, tin tưởng rằng tự bản thân mình có thể đối mặt với tất cả mọi thứ. Mà bây giờ, người thì gầy gò tinh thần thì tiêu tán, nếp nhăn trên mặt cũng càng ngày càng sâu thì mới hiểu ra vận mệnh là không thể đảo nghịch. Trừ khi còn thơ ấu ra, thì tuổi trẻ không có gì là tài giỏi hơn người. Ta đã từng trẻ tuổi qua, ngươi đã từng già qua chưa?"
Khương Vọng nói: "Già cũng chẳng có gì tài giỏi hơn người. Ta cuối cùng thì cũng già, nhưng ngài có thể trẻ lại được sao? Đừng có mà cậy già mà lên mặt, người ở mỗi thời đại đều có cách sống của riêng họ. Con người của ta đặc biệt là như thế"
Lão nhân xòe ta ra, duỗi thắng đến trước mặt Khương Vọng: "Vậy ngươi lại cho ta một đao tiền nữa đi"
Khương Vọng quả nhiên lại lấy ra một đao tiền, đặt vào trong tay lão nhân kia.
Lão nhân thế nhưng mà có chút kinh ngạc, nói: "Không phải ngươi không định xem hay sao?"
Khương Vọng cười nói: "Nếu như vẻn vẹn chỉ là một đao tiền nhỏ nhoi, thì nghe một chút cũng không có hại gì."
Cái gì mà không cần người khác chỉ điểm, cái gì mà không tin số mệnh chỉ tin chính mình, liên hệ nhiều thứ linh tinh như thế, cuối cùng không phải chỉ là ngại đắt hay sao!
Trên đường con đường dài đông đúc, lão nhân lùi về phía sau mấy bước, dường như là một lần nữa quen biết lại vị thiên kiêu vanh danh khắp thiên hạ này, cảm khái nói: "Có thể mặc cả giá với bán tiên ở nhân gian thần quỷ toán tẫn này, ngươi cũng được coi là có bản lãnh!"
Bán tiên?
Khương Vọng cười mà không nói.
Mà vị lão nhân thần bí kia cuối cùng cũng bắt đầu "công việc" rồi.
Lão ta đi quanh Khương Vọng, đánh giá hắn kỹ lưỡng, nhìn một lần rồi lại nhìn.
"Phiển ngài nhanh một chút. Ta thực sự là có việc cần làm"
Khương Vọng nhắc nhở nói.
Lão nhân cũng không cho rằng như thế là ngang bướng, cảm khái nói: "Nhìn tướng mạo của ngươi chắc chắn là cuộc sống của ngươi rất viên mãn, là người có thân phận bất phàm!"
Khương Vọng nói: "Cái này không cần nhìn tướng mạo của ta, chỉ cần nhìn ngựa của ta là được rồi."
Lão nhân lại nói tiếp: "Ta nhìn ngươi bảo quang nội liễm, trời sinh tài hoa, nếu như có thể tiếp tục kiên trì mài giũa tiến về phía trước, tiền đồ tương lai chắc chắn vô cùng thênh thang!"
Khương Vọng cười nói: "Chắc là ngài đã tìm hiểu qua về ta trước khi đến đây rồi, nếu đã biết tên ta thì cũng phải biết ta không phải là người không có tiền đồ"
"Nhưng mà.."
"Nhưng mà?"
"Giữa trần của ngươi có một đám mây đen, nghiệp lực du tẩu ở linh đài, bảo quang u ám, tài hoa ẩn hung" Lão nhân trầm ngâm nói: "Ta xem ngươi khi còn bé đã phải để tang mẹ, thuở nhỏ mất cha, trước khi vào làm quan.... sư phụ và bạn bè thân cận đều đã chết hết rồi"
bàn thờ, phần mộ tổ tiên)
Câu nói này khiến cho Khương Vọng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc!
Hơn thế nữa còn vô cùng chính xác, toàn bộ đều là những gì hắn đã trải qua trước đây. Nếu đổi thành một người bình thường khác, có lẽ đã phục đến sát đất rồi.
Khương Vọng mặt không đổi sắc nói: "Có phải là gần đây còn có huyết quang tai ương?"
"Hả?" Lão nhân vô cùng ngạc nhiên nói: "Ngươi cũng biết tính vận mệnh à?"
"Vậy lão nhân làm thế nào để cứu ta đây?" Khương Vọng bình tĩnh hỏi: "Có phải phải mua thứ đồ gì đó để tiêu tai giải hạn phải không?"
"Cái đó." Lão nhân nói: "Tất nhiên là cần rồi. May mà chỗ ta có một lá bùa hộ thân, nó được dệt từ những sợi tơ thải cửu u linh, đã vậy còn được tắm qua tỉnh hoa nhật nguyệt. Ta luôn mang nó bên người, hàng ngày niệm vô số loại pháp kinh, viết châm ngôn tiêu tai, ngày ngày đều thắp hương cầu nguyện, trải qua khoảng 99 năm cung phụng, thu vào vô số công đức. Tất nhiên nó có thể tiêu kiếp khứ tai, bảo hộ ngươi bình an!"
Trên mặt Khương Vọng lộ vẻ khó xử: "Bảo vật trân quý như thế, mà trên người của ta giờ chỉ có một nghìn viên nguyên thạch, không biết có đủ hay không...."
*"Đủi.... Tất nhiên là không đủ rồi." Lão nhân thở dài: "Nhưng ai nói lão nhân ta đây dễ mềm lòng, không thể nhìn nhân gian chịu khổ chứ? Nhất là nhìn những người trẻ tuổi như ngươi, đang sống một cuộc sống quá tốt đẹp. Thôi vậy! Chỉ cần một nghìn viên nguyên thạch, ta đây liền bán lá bùa hộ thân này cho ngươi!"
Vừa nói dứt lời, lão nhân liền móc từ trong ngực ra một lá bùa hộ thân, nhanh chóng chuyển tới trước mặt của Khương Vọng.
Nhìn đi nhìn lại thì lá bùa hộ thân này thì cũng không có gì khác biệt với những lá bùa tầm thường khác mà đạo quan bán cho mấy người phàm phu tục tử, mấy lá bùa đó giá cũng chỉ tầm hai ba đao tiền đổ lại. Mấy cái đường may kia còn đặc biệt xấu xí, thậm chí còn bị sứt ra vài đường chỉ.
Hồi còn trẻ Khương Vọng cũng từng tập luyện võ công ở ngoại môn đạo viện.hắn cũng thường xuyên phải tự mình may vá xiêm y. Cho dù tay nghề không tốt bằng Lăng Hà, nhưng có thể hoàn toàn không cần khiêm tốn mà nói, nếu so sánh với lá bùa này thì hắn chính là thợ lành nghề đó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad