Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1541: Cha rất tốt

Chương 1541: Cha rất tốt
Đôi mắt của ông ta lướt qua bàn sách, giả vờ như đang đánh giá cách bố trí của thư phòng, cũng giả vờ như không thấy mấy cái chữ lớn kia rồi lên tiếng gợi chủ đề bằng giọng điệu rất tùy ý:
"Mấy ngày nay con vấn an gia gia con rất qua loa. Sau khi trở về từ đài điểm tướng cũng không đi trò chuyện."
Trọng Huyền Tuân nở một nụ cười hờ hững: "Chẳng phải là do ta trở về quá muộn, sợ quấy rầy đến gia gia sao? Sáng mai sẽ đi"
"Đây không phải là lý do..."
Trọng Huyền Minh Quang rõ ràng không có tí tự tin nào, tiếng nói chuyện đều rất yếu ớt.
Bất kể là ai, thì cũng khó có đủ tự tin khi đứng trước đứa con trai có một không ai ở Lâm Tri của mình. Nhất là khi bản thân mình lại chẳng ra làm sao. Khá thật, nếu như mọi người là kẻ thù thì ông ta chắc chắn không đỡ nổi một ngón tay của con trai mình.
trọng Huyền Minh Quang ỉu xìu nói: "Mẹ con mất sớm, từ nhỏ đến lớn ta cũng không ép con làm cái gì" (thực tế chỉ lo việc ăn chơi của mình.)
"Con muối làm cái gì thì làm cái đó, thích ở bên cạnh ai thì ở.
Còn con gái Nguyễn gia, cũng không ai ép con phải thích cả."
Nói đến đây, ngữ điệu của ông ta cứng rắn hơn một xíu: "Chỉ có điều, gia gia con đã lớn tuổi, ta không cho phép con cãi lại ông ấy"
Nhưng ngay sau đó lại yếu ớt nói: "Con có thể giả vờ ở trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu cũng được!"
Nói xong những lời này, ông ta lại liếc nhìn Trọng Huyền Tuân - người vẫn im lặng không nói gì, lẩm bẩm tiếp: "Ta biết cánh con đã cứng cáp, có lẽ không muốn nghe lời lão tử. Nhưng vì là cha con, nên có những lời lão tử vẫn phải nói."
Người khác dùng danh xưng "lão tử" đều là để giương nanh múa vuốt. Ông ta thì vừa bật lên đã lập tức đè xuống, tựa như chỉ đơn giản là để động viên mình một xíu.
Trọng Huyền Tuân thở dài một hơi rồi đặt bút lông trong tay xuống, sau đó nghiêm túc nhìn ông ta: "Phụ thân, ngài rất tốt"
trọng Huyền Minh Quang hừ một tiếng bằng âm mũi: "Nói thẳng đi, điểm nào chưa tốt?"
Ông ta khẽ hếch cái cằm lên, lộ ra dáng vẻ rất là kiêu căng.
Muốn mắng chửi thì mắng chửi đi, muốn gây chuyện thì gây chuyện đi, lão tử thấy cái dáng vẻ khen trước rồi dìm kia nhiều rồi!
Giới quý tộc Lâm Tri có mấy ai coi trọng lão tử, lão tử biết thừa!
Ta cần bọn họ coi trọng sao? Đệch mợ!
Muốn trách móc ta thì trách đi, cứ việc trách! Từ nhỏ ta đã được gia gia con giáo huấn cho đến lớn, lão tử cũng không mất nửa miếng thịt nào! Ta còn sợ thằng nhãi con con ư?
Ông ta thầm nghĩ như vậy ở trong lòng.
Nhưng Trọng Huyền Tuân lại cười nói: "Không có vế sau. Chỉ có câu đó... Cha rất tốt"
trọng Huyền Minh Quang im lặng chốc lát rồi bĩu môi: "Còn phải nói!"
Nói xong, ông ta phất ống tay áo một cái rồi đi ra ngoài với vẻ khinh thường.
Lúc đi tới cửa, ông ta hơi khựng lại, ngẩng cao đầu hơn rồi mới đi ra ngoài.
trọng Huyền Minh Quang cứ kiêu căng rời đi như thế.
Bây giờ, quân đội túc trực luân phiên ở kinh đô và vùng lân cận là Trảm Vũ quân - một trong Tề Cửu Tốt.
Kế Chiêu Nam trực tiếp ở lại trong quân doanh.
Bởi vì y không quen ở Lâm Tri.
Y không thích ứng lắm với loại cảm giác phồn hoa và yên ổn kia.
Tuy y đã được Chính sự đường đề cử là người đệ nhất trong số người ba mươi tuổi trở xuống của Tề quốc, nhưng ở trong quân doanh thì y vẫn là sĩ tốt bình thường, vẫn ở lều vải vẫn ăn chung nồi, luyện tập đúng lệnh.
Có lẽ điểm nổi bật duy nhất là y sống ở riêng trong một quân trướng, quy cách cấp thống lĩnh đương nhiên hoàn toàn không đủ xứng với thân phận của y.
Nhưng y cũng hài lòng.
Kế Chiêu Nam đã trải qua nhiều loại hoàn cảnh ác liệt như vậy, nên thực ra việc đóng quân ở vùng ngoại thành Lâm Tri và túc trực đô thành là chuyện quá dễ dàng.
Đầu năm nay vùng phụ cận Lâm Tri còn có thể xảy ra chiến sự gì?
Cùng lắm là phối với với Phủ tuần kiểm đi quét sách một vài gian tế của nước khác, hoặc là mấy cái yêu nhân tà đạo và tổ chức tà giáo gì đó.
Chẳng hạn như cái tổ chức "Bình Đẳng quốc" kia.
Lúc này Kế Chiêu Nam đang ngồi một mình trong quân trướng và tỉ mỉ lau chùi Thiều Hoa Thương của y bằng một tấm vải nhung tuyết.
Hôm nay, y giết mấy người của Bình Đẳng quốc. Đáng tiếc không có nhân vật lớn nào, thực tế có hơi lãng phí mũi thương.
Cái tên Thân Lâm liên hệ với Hạ quốc kia cũng xem như là một cấp cao trong tổ chức Bình Đẳng quốc, vậy mà lượng tin tức hắn ta biết được vẫn cực kỳ có hạn. Thậm chí ngay cả chút tin tức ít ỏi kia cũng bị cắt đứt cấp tốc.
Những nhân vật nòng cốt thực sự đều không hề ôm tâm lý may mắn trốn thoát, nên tất cả đều đã tự sát. Khiến cho việc truy tìm khó có thể tiến hành được.
Có điều, việc này cũng không phải chuyện y cần lo lắng.
Là một quân nhân, y chỉ đi để thử thương.
Mấy ngày này, y vẫn luôn nhớ đến thời gian ở đó...
Nếu không phải vì tham gia Hoàng Hà Hội, chiến đấu vì đất nước thì lần này y cũng không trở về.
Trong gió đêm, một giọng nói trẻ tuổi vang lên bên ngoài quân trướng: "Kế tướng quân"
Kế Chiêu Nam cũng không ngừng động tác trên tay, chỉ nói: "Vào đi"
Người vén rèm đi vào là Văn Liên Mục - quân văn thư đi theo Thiên Phúc quân.
Hiện tại, Kế Chiêu Nam chỉ khoác một tấm áo mỏng trên người.
Vì để thích ứng với trận chiến trên đài Quan Hà, người thường y đều không mực Vô Song Giáp của minh, chỉ có Thiều Hoa Thương là trước nay chưa từng rời tay.
Còn về việc, tại sao y xuất thân từ Thiên Phúc quân, mà ở trong Trảm Vũ quân cũng như cá gặp nước...
Tất nhiên một phần là do thân phận địa vị.
Ngoài ra, dù cho Tề Cửu Tốt đều có thống soái, thậm chí còn có kiểu cha chết con kế vị, nối tiếp mấy đời, nhưng cũng không phải là quân đội của riêng nhà nào. Trên bản chất thì quân quyền vẫn ở trong tay Tề quốc, quốc gia nắm quyền cao hơn thống soái.
Như lần này quân thần Khương Mộng Hùng dẫn binh đánh Hạ quốc, trực tiếp dùng một khối Hổ Phù là có thể điều động Xuân Tử quân.
Giữa các đội quân trong Cửu Tốt có quan hệ cạnh tranh, nhưng hợp tác vẫn là chủ yếu.
Đại khái là như thế.
Văn Liên Mục cũng không dám mặt đối mặt với Kế Chiêu Nam, tuy ngồi xuống đối diện nhưng tầm mắt toàn nhìn vào xung quanh, rồi rơi xuống trên Thiều Hoa Thương: "Trần tiên sinh để ta mang một vài tin tức đến cho ngài."
"Ö?" Kế Chiêu Nam hờ hững nói: "Đại sư huynh nói cái gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad