Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 853: Tộc trưởng đại nhân, đừng làm vậy!

Chương 853: Tộc trưởng đại nhân, đừng làm vậy!
Sau khi liên tục giết chết Biện Thành Vương, Đô Thị Vương, Đả Canh Nhân mắt mù xoay chuyển bước chân, lập tức xuất hiện ở tộc địa của Tĩnh Hải Cao thị.
Lúc này trong tộc địa Cao thị, Bình Đẳng Vương đang bừa bãi cười to trên không trung, không ngừng dùng đạo thuật oanh kích. Nơi ánh mắt nhìn thấy, phòng ốc hủy, cư dân chết, khắp nơi hỗn độn.
Từ đầu tới đuôi, Tĩnh Hải Cao thị không tổ chức được một cách chống cự hữu hiệu nào cả. Biểu hiện như vậy hoàn toàn không xứng với môn đình Tĩnh Hải Cao thị.
Điều này cũng càng cổ vũ khí thế của Bình Đẳng Vương.
Ai cũng nói Tề Quốc cường đại, cường giả như mây, hiện tại xem ra cũng chỉ như thế mà thôi!
Ít nhất ở quận Tĩnh Hải, không một tên nào có thể đánh.
"Tống Đế Vương!" Gã bừa bãi hô lên: "Xem ai trong chúng ta giết càng nhiều!"
Tiếng nói của gã vừa dứt thì Đả Canh Nhân cầm đèn lồng giấy trắng đã đến.
Người này xuất hiện ngay trước người Bình Đẳng Vương, nâng tay lên, vô cùng đơn giản ấn về phía trước.
Trong lòng gã có vô số ý niệm, lại tan biến chỉ trong nháy mắt.
Tiếng cười điên cuồng của Bình Đẳng Vương đột nhiên im bặt, đã lập tức chết đi vào giờ phút này!
Đả Canh Nhân nhìn có về cực kỳ già cả thoáng quay người lại, đã mặt đối mặt với một tên Diêm La khác của Địa Ngục Vô Môn.
Sau đó lão chỉ nhận thấy được một nắm đấm.
Một nắm đấm ngang ngược, thuần túy, mạnh mẽ hữu lực.
Tống Đế Vương đến từ Địa Ngục Vô Môn!
Ông ta đã nhận thấy được cường giả khó có thể địch nổi này buông xuống.
Ông ta không chọn cách chạy trốn, càng không thể quỳ xuống đất xin hàng.
Ông ta là Diêm La xếp hạng thứ ba trong Địa Ngục Vô Môn.
Ông ta là Tống Đế Vương.
Mỗi người trong Địa Ngục Vô Môn, hoặc nhiều hoặc ít đều không đủ hòa hợp với thế giới này. Họ bài xích quy tắc và trật tự đã có, cũng bị thế giới này bài xích.
Cũng giống như câu nói trước kia khi Doãn Quan sáng lập tổ chức này, bọn họ đều là đám người mà cả địa ngục cũng không mở cửa cho vào.
Cho nên bọn họ tự hóa thành địa ngục, cho nên bọn họ tự cho là Diêm La.
Mở đường vì chính mình, mở cửa vì chính mình!
Đối với Tống Đế Vương mà nói, trong hành trình đi đến Lâm Tri lần này, điều để lại cho ông ta ấn tượng sâu nhất không phải là thời khắc bọn họ thành công giết chết Triệu Tuyên, cũng không phải lúc bọn họ thoát khỏi Lâm Tri, càng không phải những trải nghiệm bị đuổi bắt lên trời xuống đất sau đó.
Cái ông ta nhớ rõ nhất là những người giấy mình đã xếp ở Tiểu Liên Kiều.
Đó là một cách sinh hoạt hoàn toàn khác hẳn.
Một cuộc sống thật thà, đơn giản, cắm rễ trong bụi mù.
Thì ra sau khi chết đi, người ta còn có nhiều chuyện xưa đáng nói như vậy, thì ra chuyện tang sự lại có thể cầu kỳ xa hoa đến thế.
Nhưng giờ phút này, ông ta ở nơi đây.
Ông ta là Tống Đế Vương.
Tần Quảng Vương có gan một mình dẫn đi Nhạc Lãnh, sao Tống Đế Vương này không dám đối mặt với cường giả đột nhiên xuất hiện?
Ầm ầm ầm rầm rầm!
Năm tiếng nổ liên tục vang lên.
Sau đó trên không trung xa xôi có bốn ngôi sao sáng lên, trong nháy mắt đó, chúng lộng lẫy đến mức cùng cực, gần như muốn tranh nhau phát sáng với mặt trời mới mọc, nhưng chỉ trong một khắc sau, vòm trời chợt tối sầm lại.
Chỉ vì nắm đấm này mà toàn bộ thế giới đều lâm vào màn "Đêm"
đen nhánh như mực, không thể xua tan.
Bình Đẳng Vương vừa đối mặt thì đã chết đi, đương nhiên ông ta cũng có thể nhận thức được sự chênh lệch đáng sợ giữa mình và đối thủ.
Nhưng điều đáng sợ của ông ta nằm ngay điểm này - Không hề diễn thử, không hề chuẩn bị, ông ta trực tiếp kích phát kíp nổ Ngũ Phủ Tứ Lâu, dồn hết sự lộng lẫy cả đời vào một quyền này.
Ông ta biết chắc chắn mình sẽ chết, nhưng ông ta không cho phép mình lặng yên không một tiếng động mà chết đi như Bình Đẳng Vương.
Ông ta là Tống Đế Vương!
Trong gợn sóng vô tận, nắm tay của ông ta xuất hiện.
Trên trời dưới đất, chỉ có một quyền này.
Chí cương chí mãnh, một quyền trấn cả núi sông!
Đối mặt với quyền thế cường đại như thế.
Có một bàn tay xuất hiện.
Một bàn tay khô gầy, năm ngón tay mở ra, thò vào màn đêm đen tối dày đặc như không thể xưa tan kia, phủ lên nắm đấm này.
Tựa như ban ngày bao trùm lên đêm tối, tựa như ngọn lửa bao trùm lên nước biển.
Quang hoa lộng lẫy mạnh mẽ kia bị hủy diệt.
Vì thế trời đã sáng.
Đả Canh Nhân nâng đèn lồng giấy trắng đứng trên không trung, bước chân chưa di động mảy may nào.
Mà Tống Đế Vương như tháp sắt đứng trên mặt đất, toàn bộ thân thể, từ trong ra ngoài đều nổ tung.
Ông ta vẫn chết đi không ngoài dự đoán, không sáng tạo được kỳ tích gì, không có cả một gợn sóng.
Nhưng trong đám Diêm La chết đi trước mắt, ông ta là Diễm La duy nhất chết trong tay bản thân.
Nếu nói theo ý nghĩa nào đó, ông ta đã tự quyết định vận mệnh của mình.
Ngay cả Đả Canh Nhân đánh thẳng một mạch tới, trước sau vẫn trầm mặc, cũng xách cái đèn lồng giấy trắng lên soi vào ông ta một cái.
Ngay vào lúc này, có một tiếng nói cao vút đột nhiên vang lên.
Một giọng nói chưa hết hoảng sợ, cho nên rất cuống luống hấp tấp.
"Vì sao hiện tại ngươi mới đến! Ngươi có biết chúng ta đã chết bao nhiêu người, tổn thất lớn đến mức nào hay không! ?"
Kẻ lên tiếng là một công tử trẻ trung, có lẽ là do cuối cùng đã được an toàn, cho nên hắn ta chạy ra từ chỗ ẩn thân. Mà sự sợ hãi lúc nãy khi đối mặt với hai tên Diêm La của Địa Ngục Vô Môn cũng cùng phóng thích vào lúc này.
Có vẻ hắn ta đang nổi điên: "Ta nhất định sẽ nói chuyện này cho tỷ tỷ, ngươi là người của Nha nào? Cao thị sẽ không bỏ qua như vậy!"
"Thứ như heo chó, ngươi có tư cách gì đại diện cho Cao thị! ?"
Không biết khi nào, tộc trưởng của Cao thị là Cao Hiển Xương cũng đã đi ra từ phòng tối, ông ta lao tới, dứt khoát tung ra một chân, đá ngã tên công tử trẻ tuổi kia xuống, thậm chí còn dùng lực lớn nhất dưới ánh mắt không dám tin của hắn ta, gần như giẫm lên chỗ yếu hại của hắn ta: "Cao thị không tới phiên ngươi lên tiếng!"
"Lão gia đừng mà, Cao Khánh công tử chỉ nhất thời nói 1ð"
"Tộc trưởng đại nhân, đừng làm vậy!"
Có tộc nhân trung thành ôm chặt lấy chân Cao Hiển Xương, không cho ông dẫm chết nhi tử của mình ngay tại chỗ.
Cao Khánh bị dọa đến nhất thời không dám nói lời nào, nhưng ánh mắt vừa kinh vừa oán.
Cao Hiển Xương lại chỉ lo nói chuyện với Đả Canh Nhân kia:
"Ngài chỉ có ân với Cao thị, không có oán, Hiển Xương đại diện cho Cao thị thỉnh tội với ngài, xin xử phạt giết chết đứa con bất hiếu của ta, răn đe cảnh cáo!"
Nhưng bất kể là Cao Khánh bùng nổ dươi cảm xúc sợ hãi cực đoan, hay là Cao Hiển Xương tất cung tất kính, không tiếc giết con trai tránh tai họa thì Đả Canh Nhân mắt mù cũng không có nửa phần phản ứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad