Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3227 - Hôm nay không gió mưa (2)



Chương 3227 - Hôm nay không gió mưa (2)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ôn Đinh Lan nghĩ nghĩ, vẫn nói ra: "Kế Chiêu Nam không có lý do hại Khương Vọng, chính y cũng liều mạng một quãng thời gian dài sau Vạn Yêu Chi Môn, trong nhận thức của y, liều mạng với Yêu tộc là chuyện đương nhiên, cho nên y mới trực tiếp gạt Khương Vọng đến Sương Phong Cốc. Nếu người đi Yêu giới là Trọng Huyền Tuân, y cũng sẽ như thế. Binh bộ cùng Bắc Nha đều điều tra không có vấn đề, trước khi có chứng cứ xác thực, chúng ta không nên trách y."
Bởi vì quan hệ với Yến Phủ nên nàng ta và Khương Vọng cũng coi như quen biết. Khương Vọng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nàng đương nhiên cảm thấy tiếc nuối, thậm chí có chút đau buồn. Nhưng là vị hôn thê của Yến Phủ, nàng cần phải cân nhắc cho Yến Phủ nhiều hơn, cân nhắc cho tương lai của hai người nhiều hơn.
Yến Phủ nghĩ tới, nàng muốn giúp đỡ. Yến Phủ không nghĩ tới, nàng muốn nhắc nhở.
Việc biểu hiện địch ý với Kế Chiêu Nam, thực sự không đủ lý trí, không đủ "trí tuệ".
Yến Phủ thở dài một hơi, chỉ nói: "Có lẽ theo lý mà nói ta không nên trách y. Nhưng ở tình mà nói, ta sao có thể không oán?"
Y là người có tiếng giao du rộng rãi, tam giáo cửu lưu đều có hảo hữu, dù sao ai mà không thích một quý công tử chưa từng so đo, động một tí là hào sảng ném thiên kim?
Trước kia Cao Triết vây quanh y, huynh đệ Bảo Bá Chiêu, Bảo Trọng Thanh khi còn sống cũng đều dự tiệc của y.
Phóng mắt khắp Lâm Truy, người có thể đồng thời giao hảo với cả Bảo gia cùng Trọng Huyền gia cũng chỉ có mình y.
Nhưng khi trước, Khương Vô Ưu đuổi theo đánh y khắp Lâm Truy, còn buông lời nói người nào cản trở đánh người đó thì chỉ có Khương Vọng - lúc đó cũng còn chưa có căn cơ gì ở Tề quốc - đứng ra giúp y hòa hoãn việc này, cho hai bên một bậc thang.
Lúc trước đi quận Phù Phong, y cũng chỉ kéo mình Khương Vọng bồi tiếp...
Xe ngựa tiếp tục tiến lên.
Ôn Đinh Lan không nói gì thêm.
...
Kế Chiêu Nam một mình đi trên đường dài, chịu đựng vô số ánh mắt khác nhau, đi thật lâu.
Thiều Hoa Thương không lấy ra.
Vô song giáp giống như cũng không thể ngăn cản tất cả tổn thương.
Sau khi đi xa khỏi Bắc Nha, không còn nghe thấy tiếng trách cứ của Lý Long Xuyên, y nghĩ nghĩ, xoay người, đi về phía phủ Võ An Hầu.
Đường không tính là quá xa nhưng thời gian y đi lại rất dài.
Phủ Võ An Hầu do đại tượng của Công bộ đốc tạo rất khí phái, xứng với thân phận của Khương Vọng.
Ngày xưa, nếu y tới đây, cửa lớn nên mở rộng, Khương Vọng cũng nên thân nghênh.
Hôm nay đứng ở bên ngoài cửa lớn của tòa Hầu phủ này, đối mặt với gã sai vặt đang khẩn trương kia, Kế Chiêu Nam mím môi một cái, nói khẽ: "Hiện giờ trong phủ là ai làm chủ? Vui lòng thông truyền một tiếng, ta là Kế Chiêu Nam."
Gã sai vặt liền đóng sầm cửa lại, phát ra một tiếng "phanh" thật lớn.
Kế Chiêu Nam không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng đứng đợi ngoài cửa.
Thấy từ đầu đến cuối không có động tĩnh gì, cũng chỉ là thở dài một hơi, liền quay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng lúc này, cửa lớn bị kéo ra.
Trọng Huyền Thắng một thân hoa phục quốc hầu mang theo trạng thái cọp chầu rồng cuộn, đứng sau cửa lớn.
Kế Chiêu Nam còn chưa kịp nghĩ xem nên mở miệng thế nào.
Trọng Huyền Thắng đã lên tiếng trước: "Kế tướng quân đây là?"
"À." Kế Chiêu Nam sửng sốt một chút, mới nói: "Nghe nói Khương Võ An còn có một người đệ tử thân truyền, ta còn chưa gặp qua, nghĩ muốn đến gặp một chút... Thuận tiện nhìn xem có thể giúp được gì không."
Trọng Huyền Thắng dường như suy nghĩ một lúc, mới nói: "Ngươi nói đến Chử Yêu à? Nó khóc đến mệt giờ còn đang ngủ. Về phần hỗ trợ... Cảm ơn tâm ý của ngài, có điều cũng không cần. Lúc họ Khương còn ở Lâm Truy, chuyện trong phủ của huynh ấy đều do ta quản, hiện giờ cũng không có gì khác. Hơn nữa, nuôi một đứa trẻ, ta còn nuôi nổi."
Kế Chiêu Nam trầm mặc một lát, có chút khó khăn nói: "Chuyện của Khương Vọng... Thật xin lỗi."
"Kế tướng quân nói gì vậy?" Biểu tình của Trọng Huyền Thắng ôn hòa: "Xảy ra chuyện như thế này, ai cũng không muốn."
"Đúng vậy. Ai cũng không muốn." Kế Chiêu Nam thở dài, cuối cùng nói: "Vậy ta không quấy rầy nữa."
Trọng Huyền Thắng cũng rất biết lễ nghĩa tiễn người: "Được, Kế tướng quân đi thong thả, trong phủ quả thực còn chút chuyện, ta không tiễn được."
Kế Chiêu Nam chậm rãi rời khỏi phủ Võ An Hầu.
Bước chân lại nặng nề hơn mất phần.
Từ đầu đến cuối, Trọng Huyền Thắng không bộc lộ nửa điểm bất mãn.
Nhưng vừa lúc là như thế, nói rõ hắn ta đã hận tới cực điểm, tuyệt không tiếp nhận xin lỗi.
Kẻ thù này, là kết.
Kế Chiêu Nam cũng không e ngại.
Tuyệt không để ý ai sẽ xem y là địch nhân.
Chỉ là, ở thời khắc nào đó, y cảm nhận được sự cô độc.
Y cũng liều mạng ở Sương Phong Cốc, cũng bỏ ra cố gắng lớn nhất, y không thẹn với lương tâm.
Nhưng người nào sẽ thật sự tin tưởng Kế Chiêu Nam y chứ?
Đúng vậy, vì sao lại trùng hợp như vậy, Khương Vọng vừa đến Yêu giới, ngươi liền chờ ở đó. Vì sao ngươi chân trước vừa bắt cóc Khương Vọng, chân sau hắn liền xảy ra chuyện?
Đây chính là Khương Võ An đấy!
Không phải là dạng thiên kiêu nuôi trong nhà ấm.
Hắn là người chân chính giết ra từ trong núi thây biển máu, từng bước một đi lên từ tầng dưới chót, là người từng đao, từng thương một đánh ra quân công trên chiến trường.
Chiến trường Phạt Hạ nguy hiểm như vậy, hắn đều sống tiếp được.
Vạn dặm chém giết với Vô Sinh Giáo tổ, hắn cũng là kẻ thắng sau cùng.
Mê Giới hắn từng đi, Biên Hoang hắn từng tới, Họa Thủy cũng đến rồi.
Nhiều tử địa tuyệt địa Nhiều như vậy hắn đều đi ra.
Bây giờ, hắn còn mạnh hơn tất cả thời điểm trước đó.
Vì sao vừa đến Yêu giới ngày đầu tiên liền xảy ra chuyện chứ?
Vì sao vừa gặp phải Kế Chiêu Nam ngươi liền không về được?
Nếu như nói Yêu giới là chỗ nguy hiểm như vậy, Sương Phong Cốc là chỗ nguy hiểm như vậy... Vậy tại sao Khương Vọng chết rồi, ngươi còn sống?
Ngươi nói Kế Chiêu Nam ngươi trong sạch vô tội.
Bảo người bên ngoài làm sao tin?"A."
Kế Chiêu Nam bỗng nhiên cười khẽ một tiếng.
Nếu như y không phải là Kế Chiêu Nam, y cũng rất khó tin tưởng Kế Chiêu Nam trong sạch.
Nếu có người lưu lại nụ cười này của y.
Qua mấy ngày lại có thể viết một thiên văn chương ——
"Chuyện đầu tiên Kế Chiêu Nam làm sau khi kết thúc việc hỏi cung ở Bắc Nha là đến Võ An Hầu phủ thị uy, sau khi bị Bác Vọng Hầu ngăn lại, liền lộ ra nụ cười đắc ý..."
Trong đầu lướt qua mẩu chuyện cười buồn chán này.
Cuối cùng là Kế Chiêu Nam thở dài.
Tiết trời vào thu, sương gió càng thêm lạnh lẽo. Người đi trên đường quá ít, khó tránh khỏi lộ ra quạnh quẽ.
Y độc hành.
Y cũng không e ngại điều gì, cũng không cảm thấy ủy khuất.
Mọi thứ y đều tiếp nhận.
Chỉ là có một chút...
Cô độc.
Thân ở cố hương lại lạnh hơn so với kẻ tha hương.
Y đi về phía trước mấy bước, bước chân lại ngừng lại.
Ở đầu kia của phố dài, có hai người đang đợi y.
Một nam tử tuổi trẻ trên thân mặc quân phục, vóc người rất cao, khuôn mặt hơi dài, mũi cao mắt sâu đẩy một chiếc ghế dựa có lắp bánh xe, trên xe lăn là một người có mái tóc được búi cẩn thận, biểu lộ ôn hòa đang ngồi.
"Làm gì vậy?" Biểu lộ của Kế Chiêu Nam trở nên lạnh lùng, nhíu mày hỏi.
"Chỉ đi dạo chơi, vừa lúc đi dạo đến đây." Nam nhân trên gối có một tấm thảm cũ che kín nói: "Tiểu tử này vừa mới được giải trừ lệnh cấm, nói là quá nhớ Lâm Truy, nên cứ lôi kéo ta, mỗi ngày dạo hết phố nhỏ này đến ngõ khác..."
Thanh âm của y nhẹ nhàng, ở giữa có một loại lực lượng khiến cho người ta cảm thấy rất an tâm.
Y nói: "Đi thôi, dạo cũng đủ rồi. Tiện đường cùng nhau về nhà."
Kế Chiêu Nam lại nhìn về phía Vương Di Ngô.
Vương Di Ngô đã từng không ai bì nổi kia.
Từ sau khi bại bởi Khương Vọng, lại bị đuổi ra Lâm Truy, sau ba năm ma luyện, phong mang cũng không giống như dĩ vãng, cả người trở nên trầm ổn rất nhiều. Có điều, sống lưng ưỡn thẳng kia, bước chân vững vàng như thước đo kia vẫn có thể nói rõ ngạo tính của hắn ta.
Lúc này đón nhận ánh mắt của sư huynh nhà mình, hắn ta chỉ yên lặng đổi hướng xe lăn, dùng đầu ra hiệu "Cùng đi đi".
Thật sự là không biết lớn nhỏ mà.
Kế Chiêu Nam cảm thấy nắm đấm của mình hơi ngứa.
Liền chậm rãi cất bước đi theo phía sau bọn họ.
Bọn họ không có huyết thống nhưng vẫn luôn là... Người một nhà.
...



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

3 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad