Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1320: Công lại qua sông

Chương 1320: Công lại qua sông
Vừa rồi chỉ quan sát trong thời gian ngắn ngủi, Khương Vọng đã đoán ra được tên Hải tộc này ở trong tu sĩ Nhân tộc ít nhất cũng là tồn tại cấp bậc Ngoại Lâu thần thông. Hơn nữa thần thông của gã còn rất đáng sợ, hoàn toàn có thể sánh ngang với cường giả cấp bậc Diêm La của Địa Ngục Vô Môn. Về phần mạnh hơn hay là yếu hơn, trước khi chưa có giao thủ chứng thực thì không thể đưa ra phán đoán chính xác được. Nhưng cho dù có thế nào, tên này chắc chắn là mạnh hơn hắn.
Thông qua tầm mắt của phân thân ảo ảnh, Khương Vọng đã nhìn thấy được năm màu sắc rực rỡ của cái Giới Hà kia, mảnh vỡ của vô số thời gian và không gian phiêu đãng ở trong khe nứt nhỏ hẹp mà lại mênh mông cuồn cuộn kia, vừa mỹ lệ vừa nguy hiểm.
Khương Vọng vừa rút lui ra xa vừa ghi nhớ kỹ dáng vẻ của Giới Hà ở trong lòng.
Cho dù đối thủ có mạnh bao nhiêu, hôm nay hắn nhất định phải vượt qua cái Giới Hà này!
Ổ trước Giới Hà, Ngư Tự Khánh không phát hiện ra chỗ của chân thân đối thủ, gã cũng không tính đuổi theo tìm kiếm.
Chặn đường đi mới là chuyện quan trọng nhất trong giai đoạn này. Mặc cho ngươi thiên biến vạn hóa, ta chỉ cần giữ con đường nhất định phải đi qua là được rồi.
Cho nên gã chỉ liếc mắt nhìn sơ một chút, không thể nhìn ra chỗ ẩn nấp của Khương Vọng thì lập tức đứng yên tại chỗ. Bởi vì qua một phen tiếp xúc vừa rồi, gã cũng lưu ý hơn một chút, bắt đầu thu hoạch nhiều tình báo hơn ở chỗ Thủy Ưng Vanh.
Đối mặt với câu hỏi của Ngư Tự Khánh, Thủy Ưng Vanh chỉ nói:
"Ta đã nói rồi, không thể khinh thường người này. Hắn không chỉ có huyễn thuật xuất thần nhập hóa mà năng lực giết chóc lại càng đáng sợ hơn. Có một môn thần thông ứng dụng hệ hỏa, hầu như không gì mà không đốt được"
"Ồ! Chẳng qua chỉ là giả thần giả quỷ mà thôi, chỉ có thể hù dọa được con nít" Trong lời nói của Ngư Tự Khánh có hàm ý khác, gã cười lạnh: "Ngươi xem, ta chặn ở chỗ này, hắn có dám lộ chân thân ra không?"
"Con nít" này là đang nói ai, không thể rõ ràng hơn nữa.
Thủy Ưng Vanh bị Ngư Tự Khánh thi thoảng dùng loại thái độ này tới mỉa mai tức giận gần chết, nhưng gã xác định không phải đối thủ của Ngư Tự Khánh nên dứt khoát dừng lại tự mình điều tức, coi như không có nghe thấy.
"Ngược lại là ngươi đó." Ngư Tự Khánh đột nhiên nhớ ra cái gì, âm lãnh nhìn gã: "Mấy tin tình báo này sao trước đó ngươi không nói với ta?"
Chuyến này bọn họ phụng mệnh của Bạch Tượng Vương tới đây lục soát tìm giết Khương Vọng. Quân lệnh như núi, nếu như bị báo lên trên một cái tội danh không có ý định phối hợp thì rất khó có quả ngọt để ăn.
Trong lòng Thủy Ưng Vanh âm thầm sợ run nhưng trên mặt lại nổi giận đùng đùng nói: "Ta vẫn luôn muốn nói, nhưng ngươi có cho ta cơ hội để nói không? Ta vừa đến đã có nói chỉ bằng chúng ta cùng nhau đề phòng, ngươi đã nói gì hả? Bây giờ không bắt được người lại trách ngược về ta. Ngư Tự Khánh, ngươi làm nhục ta quá đáng, ngày sau ắt có hậu báo"
Thấy Thủy Ưng Vanh nổi giận đùng đùng, Ngư Tự Khánh ngược lại cảm thấy hài lòng, khẽ gật đầu nói: "Ta sẽ chờ ngày sau của ngươi, hy vọng đừng bảo ta chờ lâu quá."
Gã chính là muốn nhục nhã tên này.
Tên này là hậu duệ Chân Vương, ở có tổ tông tốt, hoàn toàn đánh mất truyền thống dũng cảm của Hải tộc. Chỉ biết tìm nơi an nhàn thoải mái, khuấy đảo rất nhiều khu vực Mê Giới tới nỗi chướng khí mù mịt.
Khu vực mà Ngư Tự Khánh tới vừa vặn là chỗ điều động đối ứng, rõ ràng, sạch sẽ trong sạch. Tên Thủy Ưng Vanh này, còn có tên Ngư Vạn Cốc kia nữa, đều là tìm quan hệ chuyển tới.
Không dám đi khu vực Giáp Thân thế lớn của Nhân tộc, lén lút đổi chỗ trước khi điều động lại còn tưởng rằng người bên ngoài không biết!
Gã nhìn không vừa mắt nhất chính là Hải tộc dạng này, cho nên cũng không ngại nhục nhã tên này một chút.
"Ngươi sẽ không phải chờ lâu đâu!"
Thủy Ưng Vanh cắn răng đáp lại, làm như căm hận tới cùng cực nhưng trong lòng lại thở phào một hơi nhẹ nhõm, yên lặng mắng:
"Con chó ngu ngốc!"
"Ha ha" Ngư Tự Khánh khinh thường cười. Trong lòng mắng thầm một tiếng: "Đồ ăn hại!"
Khương Vọng đã rời đi từ trước cũng không biết rằng, Bạch Tượng Vương chỉ cho Ngư Tự Khánh nửa canh giờ.
Nếu chỉ có hắn và Ngư Tự Khánh đột phá và phòng bị thì thời gian thật ra nghiêng về phía hắn.
Nhưng Ngư Tự Khánh cũng không biết, Khương Vọng không có thủ đoạn gì để đưa tin vượt ra khỏi khu vực, càng không thể phá vỡ vòng vây phong tỏa đưa tin của Hải tộc, không cầu viện thành công. Ổ trong suy nghĩ của Ngư Tự Khánh, viện binh của Nhân tộc ở khu vực khác có thể đến bất cứ lúc nào, vậy nên gã nhất định phải nắm chắc thời gian.
Từ đó tạo thành tình cảnh đôi bên đều cực kỳ gấp gáp. Khương Vọng muốn nhanh chóng phá vòng vây, còn Ngư Tự Khánh thì muốn mau mau hoàn thành việc tìm kiếm và truy giết.
Bọn họ cũng không quen biết từ trước, chưa từng tiếp xúc với nhau bao giờ.
Nhưng vào giờ phút này ở trong Mê Giới, do xuất thân và lập trường của từng người mà bọn họ đã rơi vào cục diện mâu thuẫn song phương tuyệt đối về mặt ý nghĩa. Một đột phá, một phòng thủ. Một trốn, một tìm.
Khương Vọng dù đang vội, nhưng sau khi đánh rắn động cỏ thì đã cấp tốc rút đi, cẩn thận từng li từng tí ẩn náu. Giống như không hề vội vã muốn phá vòng vây, giống như có thể trốn đến thiên hoang địa lão (1).
(1) Thiên hoang địa lão: dùng để hình dung một thời gian dài đằng đẫng.
Còn Ngư Tự Khánh dù đang vội, nhưng vẫn phòng thủ ở Giới Hà không nhúc nhích, dường như hoàn toàn không lo lắng nhiệm vụ có thành công hay không, dường như có thể biến thành một tượng đá ở đây.
Tiên hiển (2) có nói: "Dù cho núi Thái Sơn có đổ trước mắt thì mặt cũng không biến sắc, hươu nhảy bên cạnh mắt cũng chẳng may động, thì mới có thể trở nên lợi hại, có thể chờ đợi kẻ địch."
(2) Tiên hiền: bậc hiền triết đã khuất.
Dù cho thực lực ra sao, chỉ xét riêng về mặt tâm tính thì cả đôi bên đều có tâm tính của cường giả.
Càng gấp gáp lại càng bình tĩnh. Càng khát vọng lại càng tự kiềm chế.
Nếu như chỉ là phá vòng vây báo tin, dựa vào một đám tu sĩ của phù đảo Đinh Mùi cùng với thực lực và thủ đoạn của Phù Ngạn Thanh thì bọn họ thích hợp hơn Khương Vọng, cơ hội thành công cũng lớn hơn.
Nhưng Khương Vọng còn là mục tiêu mà Bạch Tượng Vương dùng để lấy lòng Huyết Vương, là tấm thẻ cược quyết định gã có tiếp tục trận chiến này hay không.
Phù Ngạn Thanh chạy thoát sẽ không ảnh hưởng đến quyết tâm chiến tranh của Bạch Tượng Vương. Nhưng Khương Vọng thì không phải vậy.
Cho nên cuối cùng là hắn đã xuất hiện tại đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad