Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 750: Khánh Hỏa Nguyên Thần!

Chương 750: Khánh Hỏa Nguyên Thần!
Đó là một kiếm rực rỡ, chói mắt đến mức nào.
Chính là lúc tranh hùng trên chiến trường thì lão tướng tuổi đã xế chiều, tóc trắng bạc phơ, nhưng vẫn một mình lâm trận.
Khóe mắt Xích Lôi Nghiên đột nhiên ẩm ướt. Nhưng bản thân nàng ta cũng không biết, những giọt nước mắt này chảy ra là bởi vì Lôi Chiêm Càn thất bại, hay là bởi vì Xích Lôi Bộ thất bại, hay, bởi vì bị một kiếm này làm lay động tâm thần, khiến nàng ta phải thần phục cùng cảm động.
Đương nhiên Lý Phượng Nghiêu cũng nhìn thấy Khương Vọng.
Khi Khương Vọng vội vã chạy đến, nàng đã chú ý đến Khương Vọng.
Nàng muốn ngăn không để Khương Vọng tới chịu chết.
Băng giá dày đặc mà Khương Vọng nhìn thấy trước khi rút kiếm chính là nỗ lực ngăn cản của Lý Phượng Nghiêu.
Nhưng ngay sau đó nàng liền nhìn thấy Khương Vọng xuất kiếm.
Sau đó nữa, Lôi Chiêm Càn bỏ chạy.
Mặc dù nàng vẫn luôn đánh giá cao Khương Vọng, mặc dù Hứa Tượng Càn và Lý Long Xuyên cũng nhiều lần khen ngợi Khương Vọng, nói rằng hắn là kẻ có tài năng phi phàm.
Nhưng lúc này, cảnh tượng Khương Vọng rút kiếm đánh bại kẻ thù trong Ván Cờ Sinh Tử vẫn nằm ngoài sức tưởng tượng của nàng, khiến nàng ngây người trong chốc lát.
Đứng giữa đám lôi quang và tỉnh quang đang dần biến mất, Khương Vọng cảm nhận được một sự mất mát to lớn...
Một kiếm được hàng tỷ tỉnh quang gia trì này, đưa hắn vào một cảnh giới, vào một mảnh thiên địa rộng lớn trước giờ hắn chưa từng nhìn thấy. Hóa ra kiếm của hắn... có thể mạnh đến vậy!
Tích lũy lực lượng thuần túy thực sự có thể đột phá giới hạn của "đạo".
Cho dù có Lý Phượng Nghiêu, Khương Vô Tà và Phương Sùng kiềm chế thì sức mạnh của một kiếm này vẫn là điều không thể nghi ngờ.
Khi sức mạnh đó mất đi, hắn đột nhiên có ảo giác rằng mình trở nên yếu đuối.
Mà trong lúc Lý Phượng Nghiêu đang kinh ngạc, Khương Vô Tà và Phương Sùng kinh nghỉ, những chiến sĩ Xích Lôi Bộ sợ hãi.
Khương Vọng đã tự nhận biết rất rõ về tình cảnh của mình.
Một kiếm này không thể tái diễn.
Sự mạnh mẽ của một kiếm này là do hắn tích lũy được trong quá trình chiến đấu không ngừng không nghỉ dưới Vô Chỉ địa quật, là mượn dùng "ngoại lực" to lớn, không phải là thứ tầm thường và cũng khó có thể lặp lại được một lần nữa.
Bởi vì khi trổ lại hiện thế, hắn không thể nào cố ý đến thế giới Phù Lục một chuyến, trấn thủ Vô Chỉ địa quật nữa được.
Dù muốn đến cũng khó có thể tìm được phương pháp.
Ngay cả khi, sau này, bí cảnh Thất Tỉnh Lâu lại được mở ra, cũng chưa chắc nó sẽ kết nối với thế giới Phù Lục. Dù sao thì nơi này cũng chỉ là một trong số những thế giới được Thiên Xu Tỉnh chiếu rọi.
Nhưng Khương Vọng vẫn treo kiếm trên thắt lưng, kiêu ngạo, khí phách hiên ngang, ánh mắt bễ nghễ.
Ánh mắt nhìn về phía đám người Xích Lôi Bộ, thậm chí cả Khương Vô Tà, Phương Sùng đều giống như đang nhìn một con kiến.
"Ta nghĩ, người chiến thắng trong Bí cảnh Sinh Tử lần này có lẽ không cần phải tranh cãi nữa" Giọng điệu của hắn kiêu ngạo, ánh mắt kiêu ngạo quét qua Khương Vô Tà và Phương Sùng, rồi rơi vào người Lý Phượng Nghiêu:
"Phượng Nghiêu tỷ tỷ, ta giành vị trí thứ nhất, còn tỷ đứng thứ hai, được không?"
Hoàn toàn không hề hỏi ý kiến của Khương Vô Tà và Phương Sùng, hành động như thể không quan tâm đến suy nghĩ của bọn họ.
Lý Phượng Nghiêu là người như thế nào chứ? Khương Vọng hiếm khi tỏ ra kiêu ngạo như vậy, nàng chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết thằng nhóc này đang cố phô trương thanh thế. Mặc dù không biết sao một kiếm vừa nãy lại mạnh như vậy, nhưng có lẽ trong thời gian ngắn hắn sẽ không ra được kiếm thứ hai.
Nhưng nàng cũng rất tỉnh táo, mặc dù vừa rồi nàng vẫn chưa sử dụng át chủ bài cùng thần thông nhưng thần thông của nàng có lợi cho việc tu luyện hơn, còn bàn về sức chiến đấu thì có lẽ không thể gia tăng uy lực khủng khiếp như Lôi Tỷ.
Dưới tình huống Lôi Chiêm Càn bộc phát toàn lực, nàng quả thực đã ứng đối gian nan.
Nếu không có sự xuất hiện đột ngột của Khương Vọng, có lẽ nàng đã phải chịu tổn thất lớn, chuyện này nàng hiểu được.
"Đương nhiên"
Lý Phượng Nghiêu nhàn nhạt nói: "Với thực lực của ngươi, người đứng đầu chắc chắn phải là ngươi, nếu không có ngươi đẩy lùi Lôi Chiêm Càn chỉ sợ ta cũng khó có thể đứng thứ hai"
Nàng nói rất bình thản nên cũng lộ ra vẻ đương nhiên.
Đối với Khương Vô Tà và Phương Sùng mà nói, bọn họ không biết rõ sức mạnh của Khương Vọng đến từ đâu, chỉ có thể đánh giá từ thái độ của Lý Phượng Nghiêu rằng Khương Vọng có thể là một tên luôn che giấu sức mạnh của mình và quen thói giả heo ăn thịt hổ.
Lúc này Khương Vô Tà thậm chí mới chợt nhận ra rằng tại sao Lý Phượng Nghiêu lại đi cùng hắn ta đến đây, hóa ra là vì hắn ta là kẻ thâm tàng bất lộ?
Nhưng đương nhiên, nếu muốn khiến bọn họ, đặc biệt là Khương Vô Tà, trực tiếp nhận thất bại là chuyện không thể nào.
Cũng may Khương Vọng không định để họ bày tỏ quan điểm của mình.
Kiêu ngạo liền kiêu ngạo đến cùng.
"Khánh Hỏa Nguyên Thần!" Ngay khi Lý Phượng Nghiêu vừa dứt lời, hắn liền trực tiếp phóng thích chân nguyên, nghênh ngang quát: "Mang theo các chiến binh, trực tiếp đi vào trung tâm!"
Âm thanh vang xa vải dặm.
Đám người Khánh Hỏa Nguyên Thần đang chờ đợi kết quả cách đó không xa vừa nghe thấy lời này liền vô cùng kích động. Mặc dù bọn họ đã phải chạy vội một mạch đến đây, phải liều mạng mới đến được nơi Xích Lôi Bộ, Tịnh Thủy Bộ đang chiến đấu, hiện giờ, thể lực gần như đã cạn kiệt nhưng vào giờ phút này, trong cơ thể như chợt sinh ra sức mạnh vô hạn.
Một đám chiến binh gần như chẳng còn giữ vững được đội hình, hoàn toàn là dựa vào một luồng hơi thở cuối cùng lập tức chạy qua trước mặt cả nhóm người.
Nếu so sánh với những chiến binh Tịnh Thủy Bộ đã bị Lôi Chiêm Càn tiêu diệt trước đó thì tác phong quân đội quả thực chẳng đáng nhắc đến.
Nhưng mà, chỉ cần nghĩ đến pha rút kiếm trước đó của Khương Vọng, Phương Sùng lại không dám có ý kiến gì nữa.
"Khương tiểu hữu" Ông ta thậm chí còn nở nụ cười hiền hòa: "Trước khi đến Thất Tinh Lâu, lão minh chủ đã nói đi nói lại với ta rằng ngươi là lão bằng hữu của Tứ Hải thương minh chúng ta, nếu gặp khó khăn gì thì có thể nhờ ngươi giúp đỡ. Nhưng ta là người có da mặt mỏng, khi ở Thất Tinh Cốc cũng không thể không biết xấu hổ mà mở miệng"
Khánh Hi rõ ràng nhờ ông ta chăm sóc Khương Vọng, nếu Khương Vọng có gặp khó khăn gì thì nhờ ông ta giúp đỡ.
Đương nhiên, đó vốn chỉ là một câu nói khách sáo mà thôi, lời nói ở trong miệng ông ta, đương nhiên ông ta thích nói như thế nào cũng được.
Khương Vọng nổ nụ cười thận trọng: "Khánh minh chủ đã đề cao ta quá rồi.
Tứ Hải thương minh gia đại nghiệp đại, ta nào có thể giúp được Phương chấp sự điều gì?"
Giờ phút này, cái loại "thận trọng" cao lãnh này cũng chỉ vì muốn kéo dài "kiêu ngạo" đã tạo ra trước đó thôi.
"Thực ra thì, Minh chủ đã sớm bảo rằng ngươi là thiếu niên anh kiệt, trên đời khó tìm, ta vẫn còn hơi không tin, nghĩ có phải đã quá phóng đại rồi không" Phương Sùng lộ ra một chút ngượng ngùng, nhưng ông ta vẫn rất thành thật: "Ai ngờ hôm nay gặp mặt, hóa ra lão minh chủ vẫn còn đánh giá thấp ngươi!"
"Đâu có" Khương Vọng tiếp tục thận trọng, cố gắng duy trì vẻ cao lãnh.
Phương Sùng dường như hoàn toàn không có cảm giác xa lạ, tiếp tục cười nói: "Ta để ý là mãi sau này Khương tiểu hữu mới đến thế giới Thiên Xu, không biết là ngươi có từng trò chuyện về thu hoạch với lão minh chủ không? Chúng ta làm chấp sự ở bên dưới, việc của mình thì chẳng có gì, cả ngày chỉ nhớ rõ nhiệm vụ mà lão minh chủ giao cho!"
"Không có"
Đối với Khương Vọng mà nói, diễn kịch thực sự rất mệt mỏi.
Hắn trực tiếp quay sang nói Lý Phượng Nghiêu: "Phượng Nghiêu tỷ tỷ, ta đi trước một bước đây."
Lý Phượng Nghiêu khẽ gật đầu.
Vị này mới thực sự cao lãnh.
Một đường đồng hành đi đến Tức Thành, Khương Vọng đương nhiên cũng sớm thích ứng với điều đó rồi. Hắn cầm kiếm, xoay người sải bước về phía trung tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad