Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1242: Ngươi là người phương nào?

Chương 1242: Ngươi là người phương nào?
Ông ta có nghe nói về thiếu niên thiên kiêu của Tề quốc này, nhưng thực sự không ngờ rằng thiên kiêu Tề quốc lại có thể cúi đầu vì một đồ bỏ đi không hề có tương lai của Điếu Hải Lâu.
Thiếu niên thiên tài được mọi người chú ý và được kỳ vọng cao, việc cúi đầu thường là điều khó làm nhất.
Vì cảm động trước tiếng lòng của người trẻ tuổi này mà ông ta đã cho hắn cơ hội. Chỉ là cơ hội để nói chuyện thôi, cũng không tính là vượt khuôn phép.
Mà những lời nói của thiếu niên này, quả thực chấn lung phát hội (0):
(1) Chấn lung phát hội: kêu lớn tiếng làm thức tỉnh người ngu tối.
Đáng tiếc...
Ông ta cân nhắc rồi lại suy nghĩ, rốt cuộc vẫn tiến lên trước một bước.
Nhưng âm thanh vang lên phía sau đã ngăn ông ta lại.
"Nói không sai!"
Sùng Quang chân nhân khen, ông ta ở trên cao nhìn xuống Khương Vọng, trông có vài phần khen ngợi: "Cho tới bây giờ, bổn tọa vẫn chưa nhận ra ngươi. Ngươi là người phương nào?"
Nếu Sùng Quang chân nhân đã mở miệng thì tất cả quyền sở hữu trên đài Thiên Nhai đều thuộc về ông ta. Hải Kinh Bình im lặng bước sang một bên và không nói thêm gì nữa.
Khương Vọng nhìn vị Chân Nhân đương thời như đang phát sáng này, nghiêm túc trả lời: "Tại hạ Khương Vọng, chính là cái người ngoài mà Trúc Bích Quỳnh đạo hữu đã... cấu kết"
Đám đông ồ lên. Mọi người nhìn nhau kinh ngạc về sự không biết sống chết của người này.
Nhưng Khương Vọng lại tự mình tiến tới nói.
Hắn không hề báo tước vị, cũng không hề báo chức quan của mình. Bởi vì những thứ đó chỉ có thể làm cho những tu sĩ bình thường khiếp sợ. Ở trên đài Thiên Nhai này, nó hoàn toàn không có ý nghĩa gì.
Thay vào đó, hắn lại tự vạch trần khuyết điểm của bản thân, trông như thể tự đặt mình vào tình thế nguy hiểm, đặt mình vào sự tức giận của Điếu Hải Lâu.
Nhìn như tự đi vào ngõ cụt, nhưng thực ra là lấy lui làm tiến.
Về tranh chấp giữa hắn và Hải Tông Minh, Điếu Hải Lâu đã chấp nhận kết quả ngay khi còn đang cãi cọ với Tề quốc từ lâu rồi.
Điếu Hải Lâu cũng không có lý do gì để nhắm vào Khương Vọng.
Mà lúc này, Kỳ Tiếu chân nhân đến từ đảo Quyết Minh cũng có mặt ở đây. Khương Vọng có thể gặp chuyện không may, nhưng lại không thể bởi vì chuyện của Hải Tông Minh mà gặp chuyện không may. Bởi vì Tề quốc đã từng ra sức vì Khương Vọng trong ở chuyện này.
Vì vậy việc hắn tự mình báo "thân phận" này, ngược lại, là sự lựa chọn cực kỳ có cơ hội và an toàn nhất.
Sùng Quang chân nhân nở nụ cười.
Đứng ở Điếu Hải Lâu công khai tuyên bố "tội danh", cũng không nói tỉ mỉ là Trúc Bích Quỳnh thông đồng với ai, hại chết ai. Bởi vì người mà nàng "thông đồng" vẫn chưa bị truy cứu. Nói ra tự nhiên làm mất bộ mặt của Điếu Hải Lâu.
Nhưng người này vậy mà lại đứng ra vào lúc này.
Hắn nghênh ngang ra biển thì bỏ qua đi.
Hắn đường hoàng ở lại Hoài đảo, xem đại điển Hải Tế thì cũng cho qua đi.
Nhưng hắn rõ ràng còn dám can đảm đứng ra bào chữa trên đại điển Hải Tế! Muốn cứu Trúc Bích Quỳnh ra!
Thú vị.
Thực sự nghĩ rằng Kỳ Tiếu có thể bảo vệ hắn?
Nghé con mới đẻ, chẳng lẽ thực sự không sợ hổ?
Sùng Quang chân nhân nhìn Khương Vọng, ý cười nơi khóe miệng vẫn chưa mất: "Chàng trai, ngươi có biết là ngươi đang nói cái gì hay không?"
"Ta có thể còn quá trẻ, đôi khi lời nói vô ý, đúng là thực sự không biết mình đang nói cái gì. Nhưng ta biết mình đang làm gì, thưa vị đại nhân này." Khương Vọng lại nói: "Ta đang vì đệ tử của Điếu Hải Lâu, cầu xin trưởng lão của Điếu Hải Lâu minh oan."
Sùng Quang chân nhân nhìn Dương Phụng với vẻ mặt đang xem kịch vui một chút. Lại lướt nhìn Kỳ Tiếu sắc mặt lạnh lùng không gơn sóng. Lại tiện thể liếc mắt nhìn con gái yêu của Tề Quân, vị Hoa Anh cung chủ sắc mặt bình tĩnh, nhưng tâm tư giấu rất sâu.
"Tâm ý ra sao không nói đến, ít nhất lời nói rất hay" Sùng Quang chân nhân vừa nói, nụ cười liền biến mất: "Nhưng ngươi có tư cách gì, dám tự định một chữ "oan", lại có thân phận gì mà dám vì đệ tử Điếu Hải Lâu cầu xin minh oan?"
Nói cho cùng, với thân phận và thực lực hiện tại của Khương Vọng, hắn còn không có tư cách đi lên đài Thiên Nhai để nói chuyện!
Có để hắn nói chuyện hay không, điều đó tùy thuộc vào sự suy tính của Sùng Quang chân nhân.
Đây cũng chính là sự nguy hiểm của chuyến đi này.
Chèo thuyền giữa sóng to gió lớn đúng là thực sự dũng cảm.
Nhưng muốn đọ sức với sóng gió thì còn phải xem biển lớn có cho cơ hội hay không.
Nhìn bộ dạng Sùng Quang chân nhân có vẻ không muốn cho cơ hội, Khương Vọng cũng chỉ có thể im lặng.
"Bản cung cho rằng... Nếu có oan thì phải xử lại, nếu có lý thì nhất định phải nói, chuyện này vốn không cần tư cách, cũng không cần thân phận gì" Đúng lúc đó, Khương Vô Ưu lên tiếng.
Không giống như Khương Vọng, khi nàng ta vừa mới đến là đã có tư cách nói chuyện cùng với Sùng Quang chân nhân, cho nên lời nói này cũng không hề mạo muội.
Nàng ngồi thẳng người, khí khái anh hùng, ung dung hỏi ngược lại Sùng Quang chân nhân: "Chân Nhân nghĩ sao?"
Sùng Quang chân nhân xoay người lại, ngạc nhiên nhìn Khương Vô Ưu.
Ông ta thực sự không ngờ vị Hoa Anh cung chủ hiếm khi nói chuyện này lại mở miệng. Chẳng lẽ nàng ta không biết rằng chỉ cần Điếu Hải Lâu nói một câu là đã có thể khiến nàng thua xa những người anh em khác sao?
Mối quan hệ giữa nàng ta với Khương Vọng là như thế nào? Đáng giá khiến nàng ta tự xuất đầu như vậy sao?
Còn cả Trúc Bích Quỳnh kia nữa, một đệ tử bình thường, tại sao có dính líu sâu đến thế...
Không biết có phải là lo lắng oai nghiêm của mình quấy râầy đến Hoa Anh cung chủ hay không mà Kỳ Tiếu giương mắt chặn lại ánh mắt của Sùng Quang chân nhân: "Bản tướng quân cho rằng Hoa Anh cung chủ nói có lý. Đương nhiên, điều công bằng, cũng sẽ không bời vì cách nhìn của người nào mà thay đổi cả."
Bà ta đang ủng hộ Khương Vô Ưu!
"Ồ, phải không?" Ánh mắt của Sùng Quang chân nhân trở nên sâu hơn.
"Ha ha" Dương Phụng, kỳ tướng Tuyên Uy của Dương cốc đang ngồi một bên, không hiểu sao lại khẽ cười một tiếng: "Dù sao ở Dương cốc chúng ta, từ trước đến nay đều thưởng phạt phân minh, một khi quyết chém thì sẽ không cho người đó có cơ hội nói chuyện."
Trong mắt ông ta đầy hứng thú xem trò vui, cũng không có nhìn đến sắc mặt của Sùng Quang chân nhân, chỉ nhìn tù nhân tội nghiệp đang hấp hối ở trước mặt, cố ý nói: "Có điều Điếu Hải Lâu làm như thế nào là chuyện riêng của Điếu Hải Lâu, bản tướng quân không tiện đánh giá."
Trong thời gian ngắn mà hai vị Chân Nhân đồng thời lên tiếng, mà lại còn là nói cho Khương Vọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad