Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3754. Chương 3754



Chương 3754. Chương 3754




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tào Giai điểm binh trên “sa trường”, cũng không hề do dự chút nào, chỉ có tấn công chỉ có tiến không có lùi, cứ thế xông thẳng tới vạn quân mà Cật Lan Tiên chỉ huy.
Ông ta chưa hề có băn khoăn nếu Xuân Tử Quân ở đây thì sẽ thế nào, nếu Thiên Phúc Quân ở đây thì sẽ ra sao. Ông ta chỉ tự hỏi, làm sao để giành được thắng lợi lúc này.
Trong giới vực Kỳ Dậu, trong quân trận khổng lồ đã tập kết kia, không ngừng có chiến sĩ ngã xuống.
Nhưng binh sát trùng thiên, há có thể quay đầu?
Thần thông và thần thông tranh đấu, tàn khốc đến độ máu thịt bay ra tứ tung.
Binh đạo và binh đạo đối đầu, vạn pháp đều nhường bước!
Trên mây đen và mây máu, Cật Lan Tiên vẫn phong thái ngời ngời.
Rõ ràng y đang đứng trên đầu sóng ngọn gió nơi hai con đường Siêu Thoát giao hội, nhưng lại như đi trên đường mòn đá xanh mưa phùn lất phất.
Rõ ràng y đang chỉ điểm vạn quân, tranh đấu sinh tử với Tào Giai, nhưng lại giống như ngồi trước khung cửa sổ nhà mình, nhàn nhã nghe tiếng mưa.
Y rất hài lòng, ở trong lồng lâu ngày, hiếm khi có cảm giác tự nhiên như vậy.
Đây thật sự là một người xuất sắc, một người rất có mị lực. Dù vẫn còn đôi điều hoài nghi về thân phận “người” này.
Y cứ vậy phát huy “Binh Chủ”, sau đó vươn tay một cái.
Thân rồng tựa như ở thiên ngoại xa xôi đột nhiên không còn khoảng cách, đầu đụng vào lồng ngực y… Dây câu vô tận đã hóa thành tro bụi, thân rồng vạn trượng nhập thân người!
Ánh sáng rực rỡ, thiên địa rền vang.
Lúc này mặt trăng như một chiếc lò lửa, thân rồng dung hợp với thân người!
Thân thể của Cật Lan Tiên bắt đầu phát sinh biến hóa, trong một khoảng thời gian cực ngắn đã biến hóa kịch liệt đến từng lỗ chân lông.
Mặt mũi ngũ quan bắt đầu dung hợp gương mặt của Cật Lan Tiên và Phúc Hải lại làm một. Nhưng cho dù đôi mắt có hình dạng thế nào, to nhỏ tới đâu thì vẫn luôn sâu thẳm và thần bí như ẩn chứa vũ trụ vô tận.
Có thể thấy y có vóc dáng cao lớn, lấy sừng đỏ làm nón, vảy đỏ làm giáp.
Nhân thân? Long thân? Đạo thân?
Cật Lan Tiên? Phúc Hải?
Không cần phân biệt!
Ở nơi con đường Siêu Thoát giao hội, Cao Giai đang cầm chân Hiên Viên Sóc, y tiến đến gần vĩ đại trước!
Tào Giai hỏi Binh Tiên nay ở đâu thì liên quan gì tới hắn ta!
Hắn ta chẳng có quan hệ gì với Dương Trấn, chẳng qua là từng tiếp xúc, mượn thần thông dùng một lát mà thôi.
Nhưng bây giờ… Nhìn Tào Giai mặt mày khó nhọc, vừa chống lại Duệ Sùng, vừa chỉ huy quân đội tiến lên bầu trời.
Hắn ta ý thức được, chỉ chỉ huy binh trận, hắn ta không có ưu thế. Binh Chủ mô phỏng dù sao cũng không bằng Binh Chủ thật sự. Cố thủ ngàn năm trong bí cảnh Thiên Phủ, kiến thức binh gia không ngừng đổi mới, thuật binh gia biến chuyển từng ngày. Dù sao người tiến vào bí cảnh Thiên Phủ cũng đều có tu vi thường thường, tuy hắn ta có đứng ngoài quan sát nhưng chưa thể xem hết toàn bộ.
Chỉ có thể than một tiếng, người đời sau thật đáng sợ!
Đương nhiên, tán thưởng thì tán thưởng, nhưng muốn quấy rầy thời khắc Siêu Thoát cuối cùng này thì…
Hắn ta nở nụ cười: “Tên nhóc hậu bối, dám hỏi Binh Tiên. Nay ta thay Dương Trấn thưởng ngươi một quyền!”
Đoạn tùy ý giơ nắm đấm được bao phủ bởi giáp đỏ lên… một quyền giáng xuống!
“Ầm!”
Giữa nắm đấm của Cật Lan Tiên và giới vực Kỷ Dậu có một không gian rộng lớn, bị đánh thành khoảng không quy tắc!
“Ầm!”
Thái Nghi Sơn dưới chân Tào Giai tức khắc nứt ra thanh mấy khúc!
Vị thiên hạ danh tướng tận lực đứng vững này bỗng chốc bị tách khỏi quân trận, giáp ngực vỡ nát, xương ngực đứt đoạn.
Thần thông Chiến Trường của ông ta hóa thành ngàn vạn mảnh vỡ, bản nguyên đạo tắc của ông ta cũng bắt đầu sụp đổ!
Nhưng trong tiếng núi sập ầm vang kinh khủng, một tiếng nổ đơn độc bỗng vang lên. Từ trong ngàn vạn mảnh vỡ, một ánh lửa màu trắng bay vụt ra.
Ánh lửa trắng chiếu xuống, khiến nơi này đang đêm mà sáng như ban ngày.
Trong ngọn lửa hiện lên một dáng người lom khom, chắn trước người Tào Giai, giúp Tào Giai trở về trong mảnh vỡ chiến trường.
Người gác đêm của Đại Tề, Chúc Tuế đề đăng!
“Vù!”
Từng cánh hoa đào bay lượn, gió xuân chưa thổi đã tan tác, mà khi đó, quyền phong chân chính mới nện xuống.
Tay giáp lân đỏ, vọt lên vô tận, nắm đấm truy đuổi Siêu Thoát đến vô tận…
Lửa trắng tan tác nơi chân trời!
Đạo thân cường đại vô song của Chúc Tuế, trước bị đại quân mài giết ba ngày ba đêm, sau lại tham gia trận chiến Thiên Phật Tự, lại chiến đấu tại giới vực Kỷ Dậu, lại đấu với Cật Lan Tiên!
Giờ tan nát tại chỗ.
Nát thành “một” cụ thể mà nhỏ bé.
Không thấy máu thịt, không có tàn dư.
Gió xuân lại thổi về, chỉ cuốn về một câu nói bình tĩnh, già nua…
“Tề quốc có thể mất Chúc Tuế, nhưng không thể mất Đốc Hầu… Quần áo Vũ tổ ban, thần không thể giữ.”
Không sục sôi, không khảng khái, chỉ như trần thuật mà không phải gào thét.
Như thể đây chỉ là một đêm bình thường.
Ông ta chỉ là một ông lão bình thường. Khoảnh khắc tiếng nổ vang lên, ông ta hiểu được thời khắc cuối cùng đã đến, nhìn về quê hương mình hằng bảo vệ, tắt đèn, tiền vào trong đêm trường, không quay đầu lại.
Thái Nghi Sơn nát một nửa, Huyết Hà Chân Quân mới lên – Bành Sùng Giản chỉ có thể khẽ than thở một tiếng rồi trải rộng huyết hà khắp bầu trời.
Tướng chủ Nhạc Tiết chấp giáo phá mũi nhọn chỉ hơi điều chỉnh tư thế công kích, lưng đeo Dương tự kỳ lần nữa xông tới nơi trấn phong của giới này. Thiên địa khó nói hết ý, phải một kích giết Trọng Hi!
Sao mà kịch liệt!
Đả Canh Nhân gác đêm cho Đại Tề suốt một nghìn năm, người định ra giới hạn cho truyền thuyết Dạ Du Thần, Chúc Tuế, đèn lồng giấy trắng vừa ra, tà mà đều phải lui, Chúc Tuế cả đời chém giết vô số, Chúc Tuế có mười sáu phân thân lần lượt hy sinh vì nước…
Nay lấy thân thể Diễn Đạo nguyên bản, chiến tử tại Mê giới!
Gió ở Mê giới quá lớn, thổi tắt đèn của ông ta.
“Vù, vù…”
Gió xuân nhè nhẹ, mang theo hơi lạnh.
Hoa đào rơi xuống, như thay cho máu tươi ông ta vốn nên có mà không có.
Tay áo Ngu Lễ Dương bay lất phất, kéo Tào Giai rút lui, trở về trong giới vực đang được bồi đắp sau cái chết của Diễn Đạo. Hết chương 3754.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad