Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1122: Không chơi

Chương 1122: Không chơi
Trong sơn môn của toàn bộ Thanh Vân Đình không chỉ có mỗi mình Phong Minh tuyệt vọng.
Phong Việt mạnh vì gạo, bạo vì tiền, người đã trải qua kinh doanh trong thời gian dài, tránh được bao nhiêu minh thương ám tiễn, gần như đã có thể nắm chắc vị trí Tông chủ đời tiếp theo của Thanh Vân Đình. Vào đúng khoảng thời gian đắc ý nhất trong đời người lại phải nghênh đón sự tập kích của kẻ địch kinh khủng.
Ông ta am hiểu đàm phán, giỏi về giao dịch, biết làm thế nào để thỏa hiệp. Nhưng những người đang tấn công Thanh Vân Đình này, không có một ai là bình thường, không ai là có thể giao tiếp được.
Không có đàm phán, không có giao dịch, không có thỏa hiệp!
Bọn họ chạy đến đây là để giết sạch sơn môn Thanh Vân Đình!
Vì vậy một Phong Việt am hiểu lấy lui để làm tiến mới phải trần truồng liều mạng như vậy. Bởi vì ông ta đã không còn lựa chọn nào khác.
Cũng không phải chỉ mỗi Phong Việt mới ý thức được điểm này.
Kể từ khi bị tấn công đến nay, Trì Định Phương bình tĩnh chỉ huy, chiến đấu hăng hái ở phía trước, có thể nói rằng đang hoàn toàn phô bày trách nhiệm và năng lực của một Tông chủ.
Nhưng sự chênh lệch sức mạnh là quá rõ ràng.
Phe kia cho dù là nam tử mắt đỏ yếu nhất thì cũng đã có tu vi Nội Phủ.
Mà cùng là Ngoại Lâu Cảnh, nhưng những Tông thủ của Thanh Vân Đình lại hoàn toàn không phải là đối thủ của những người đó.
Phong Việt nếu không phải là có đệ tử kết trận giúp đỡ thì có lẽ đã sớm chết trong tay nữ nhân đó rồi. Còn Tông thủ khác họ Trương Vu Liễu, đã bị giết hết dũng khí rồi, đến cả can đảm đánh trả cũng không còn, chỉ lo chạy trốn, bị giết chết cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Thần thông kỳ lạ của tên béo đó quá kinh khủng, nếu không để ý là sẽ bị đuổi theo rồi đụng đến chết tươi. Còn nếu tấn công hắn ta, cũng sẽ tự chết một cách kỳ lạ.
Ông ta cũng nghèo suy nghĩ, không biết nên phá giải như thế nào.
Chẳng lẽ Thanh Vân Đình đã kéo dài đằng đẫng trong lịch sử sẽ diệt vong trong hôm nay, diệt trong trong tay Trì Định Phương ta sao?
"Không!"
Trì Định Phương bỗng nhiên rống giận.
Ông ta sẽ không bao giờ không cam lòng như vậy, sẽ không muốn trở thành tội nhân của Thanh Vân Đình.
Bốn tòa Tinh Quang Thánh Lâu ở trên bầu trời phía xa phối hợp chặt chẽ.
Màu sắc u ám di chuyển mãnh liệt như dòng nước, tuôn ra từ trong chỗ bí mật, hợp lại và che phủ ánh trăng sáng.
Hai tay ông ta giơ lên cao, tóc rối bời xõa ra, hiện cả khuôn mặt đã đen nhánh, dữ tợn rống giận — "Dùng hồn mệnh của ta tế cho mây đen tai họa này!"
Có người ngu dại ngây thơ, một đời không biết xuân thu.
Có người phụ mẫu đều mất, lẻ loi hiu quạnh.
Có người đang đi bộ trên đường, nhưng đột nhiên chết bởi tuấn mã.
Có người cẩn thận đi xuyên qua núi, nhưng lại ngoài ý muốn chết tại rắn rết.
Bất hạnh, bất hạnh.
Thế gian có bao nhiêu chuyện không may mắn, lại gặp bao nhiêu người bất hạnh chứt Lực lượng của đạo thuật cấm kỵ bắt đầu khởi động, mây còn đen hơn so với màu mực, che đi màu sắc của ánh trăng.
Giống như tuyệt vọng, cắt đứt hy vọng.
Nó là một bóng ma, một nỗi sợ hãi.
Là ảo ảnh, mà cũng hiện thực.
Nó đã từng tồn tại trước đó và sau này cũng sẽ tiếp tục tồn tại.
Tất cả những người chứng kiến nó, đều cảm nhận được sự ảm đạm của cuộc sống, sự sống lúc này quá xa vời. Giống như hôm nay là một ngày giỗ, họ sẽ phải chết ngay lập tức.
Đây là tai ương, cũng là một thảm họa.
Bất hạnh thê thảm nhất sắp giáng vào ngươi.
Từ đường lớn của Thanh Vân Đình, đặt tên là từ đường Thiện Phúc Thanh Vân.
Mà bí thuật cấm kỵ của Thanh Vân Đình sẽ đảo lộn thiện phúc, khiến tai họa ngập đầu, tội nghiệt dây dưa, tụ trong những đám mây đen này.
Với sức mạnh của Trì Định Phương, hoàn toàn không đủ để thúc giục thuật này. Ông ta muốn hiến tế mệnh hồn của mình, lấy hại sinh hại, lấy họa nuôi họa. Đầu tiên cho mình tai họa, sau đó sẽ thực hiện tai họa đó. Sử dụng bí thuật cấm kỵ hung ác nhất để đánh ra đường sống cho Thanh Vân Đình.
Tại thời điểm này, một đám tu sĩ, từ Tông thủ, cho đến đệ tử của Thanh Vân Đình, đều không khỏi biến sắc.
Cho dù là một người bụng dạ cực sâu như Phong Việt cũng nhịn không được mà đỏ con mắt. Dù có cạnh tranh tế nào thì hai chỉ Phong Trì cũng như thể chân tay. Ông ra và Trì Định Phương đã nhiều năm ở chung, hiểu rất rõ sự hung ác của bí thuật cấm kỵ này, cũng có thể hiểu được chọn lựa của Trì Định Phương.
Tại thời điểm khi Thanh Vân Đình gặp phải tai hoạ, Trì Định Phương đã thể hiện được trách nhiệm của một Tông chủ.
Đứng ở trước núi.
Dùng cái chết của bản thân vì Tông môn!
Mây đen tai họa đã hoàn toàn lơ lửng trên đầu kẻ địch, dẫn dắt hơi thở trong chỗ u tối, đảo ngược phúc thọ, làm loạn mệnh số là độc ác.
Mười ngón tay của Trì Định Phương điên cuồng thay đổi, đốt cháy toàn thân, hồn mệnh biến mất dần. Vì vậy mây càng đen hơn, tai họa đang đến!
Vào giờ khắc cuối cùng khi bí thuật cấm kỵ gần hoàn thành.
Một người có vóc dáng gầy gò thoạt nhìn khác biệt nhất trong số các kẻ thù chợt kêu một tiếng: "Không chơi nữa!"
Một tiếng bén nhọn này đầy vội vàng.
Hắn ta giống như một đứa trẻ đang giận dữ, có vẻ như cuộc chiến diệt môn là nói bừa, liều mạng tranh đấu chỉ là một trò đùa, có thể nói "không chơi" thì chính là "không chơi".
Cho dù hắn có thực lực mạnh mẽ nhưng lời này cũng quá mức ấu trĩ rồi.
Không ai quan tâm đến sức nặng của câu nói này.
Duy chỉ có Trì Định Phương là còn khởi động đạo nguyên cấp bách hơn, cảm xúc dữ dội hơn, hồn mệnh cũng tiêu tan nhanh hơn. Chỉ có người vẫn luôn chiến đấu với cái người có vóc dáng gầy gò này như ông ta mới biết sức mạnh khủng bố, sâu không lường được của hắn.
Nếu không, tại sao ông ta lại phải hy sinh bản thân mình, dựa vào bí thuật cấm kỵ để phá thế cục này?
Nhưng cảm xúc của người khác, tâm trạng của người khác, chưa bao giờ nằm trong phạm vi lo lắng của Lý lão Tứ.
Ngoài "Tam ca" ra thì không ai có thể thực sự có thể ảnh hưởng đến hắn ta.
Đối mặt với mây đen tai họa đang phủ kín, đối mặt với một cuộc chiến chống lại một vị Tứ cảnh Ngoại Lâu.
Hắn ta cảm nhận được uy hiếp, do đó nói "không chơi".
Chỉ thế thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad