Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1200: Ngũ Tiên giả (2)

Chương 1200: Ngũ Tiên giả (2)
Đoạn đường đến đây có nói chuyện phiếm vài câu, nàng ta đã biết Khương Vọng là ai. Trong lời nói càng thêm phần thân thiết, nhiệt tình.
"Chỉ điểm thì không dám nhận, vẫn xin chỉ bảo lẫn nhau." Khương Vọng ngược lại cũng không nói lời từ chối, dù sao cũng là chuyện Sau này.
Nhìn xung quanh một chút, giống như vô ý mà hỏi: "Ta còn không biết, tại sao quý tông dùng cái tên Ngũ Tiên Môn vậy? Là vì tổng cộng môn chủ và bốn vị trưởng lão vừa đủ năm vị cao nhân sao?"
Phạm Thanh Thanh nghe vậy thì nở nụ cười: "Đương nhiên không phải. Thứ nhất, chúng ta nào dám có ý muốn xưng tiên nhân.
Thứ hai, nếu có thêm vị trưởng lão thứ năm thì phải làm sao đây?
Còn có thể đổi được tên sao?"
Lời này của nàng có ẩn ý lôi kéo. Nhưng có lẽ cũng biết, một chức vị trưởng lão của Ngũ Tiên Môn cũng không đủ sức hấp dẫn Khương Vọng. Cho nên đã biểu đạt nó một cách cực kỳ mờ mịt. Chỉ là thuận miệng nói một chút, có thể kích thích thì càng tốt, mà không thể kích thích cũng không sao.
Khương Vọng liền dao động mà ngẩng đầu lên: "Là ta suy nghĩ xằng bậy, thực sự xấu hổ"
"Ngũ Tiên thực ra chỉ năm giác quan, chính là cái gọi là hình, thanh, văn, vị, xúc. Chính là một cánh cửa quan trọng giúp con người tiếp xúc với trời đất, muốn nhìn rõ siêu phàm cần phải trải qua, cho nên lấy tên Tiên, mang ý tôn kính"
Phạm Thanh Thanh giải thích: "Đừng nhìn thấy Ngũ Tiên Môn chúng ta cơ nghiệp nhỏ, thực ra đã kế thừa rất lâu đời. Có thể ngược dòng tìm hiểu đến hàng ngàn năm trước đó!"
Cái gọi là hình, thanh, văn, vị, xúc chính là thị giác, thính giác, khứu giác, vị giác và xúc giác.
Các tông môn giống như Ngũ Tiên Môn phần lớn đều là do các tu sĩ quá biển ở lại, có một số tu sĩ có được truyền thừa từ xa xưa, cũng không phải là chuyện hiếm lạ.
Nhưng đối với Khương Vọng mà nói thì nó chẳng có chút ý nghĩa nào.
Mặc dù lấy năm giác quan này thành Ngũ Tiên nghe có vẻ khí phách. Nhưng mà Ngũ Tiên Môn chỉ có thể làm mưa làm gió ở đảo Hữu Hạ, trong tông môn thì đủ loại người, vừa nhìn cũng biết là truyền thừa chẳng mạnh đến đâu.
Lúc trước hắn cảm thấy hứng thú là vì muốn biết tông môn này có liên quan gì với Cửu Đại Tiên Cung không.
Dù sao thì trong Ngũ Phủ Hải có một tòa Vân Đỉnh tiên cung, hắn cũng muốn nhìn những Tiên cung khác là cái dạng gì. Nếu có thể giúp đỡ sửa chữa Tiên cung của bản thân, khiến Vân Đỉnh tiên cung khôi phục lại trạng thái như xưa, đúng là không thể tốt hơn. Nếu như có thể tập hợp đủ Cửu Đại Tiên cung... Nghĩ như vậy nên hắn mới thuận đường mà đến.
Mà Phạm Thanh Thanh kéo giọng nói khoác là có thể ngược dòng tìm hiểu nghìn năm, thực tế là không hề có khả năng.
Khương Vọng dập tắt ý niệm trong đầu, quay sang thử dò xét:
"Khi ở Lâm Tri ta có nghe nói rằng quần đảo gần biển do Điếu Hải Lâu một mình độc đại, đoạn đường đi đến đây nghe có phần hỗn loạn. Không biết Phạm trưởng lão có cái nhìn gì với chuyện này?"
"Điếu Hải Lâu quả thực là tông môn mạnh mẽ ở quần đảo gần biển, nhưng nói một mình độc đại thì..."
Phạm Thanh Thanh nhìn Khương Vọng đầy thâm ý: "Không nói đến Dương Cốc thực lực mạnh mẽ, được người người kính trọng thì không phải vẫn còn đảo Quyết Minh của Tề quốc các ngươi sao? "Giao hết sinh tử, dùng quyết sáng tối", là khí phách đến cỡ nào chứ!"
Khương Vọng đã xem rất nhiều tư liệu trước khi đến quần đảo gần biển, cho nên đương nhiên biết câu này.
"Giao hết sinh tử, dùng quyết sáng tối", là lời của quân thần Khương Mộng Hùng, cũng là nguồn gốc của cái tên đảo Quyết Minh này.
Ông ta đã đích thân viết tên mới cho hòn đảo này.
Mà cường quân của Đại Tề cũng đã thực sự quyết định ra sáng tối ở đảo Quyết Minh.
Từ khi quân Tề đóng ở đảo Quyết Minh tới nay chưa có một Hải tộc nào vượt qua Mê Giới một bước.
Người đương thời nói là: "Trước hòn đảo này, nhất quyết sinh tử, sau hòn đảo này, đều là ánh sáng"
Đây cũng là cách nói thứ hai cho sự tồn tại của cái tên đảo Quyết Minh.
Mấu chốt của vấn đề nằm ở thái độ của Phạm Thanh Thanh.
Đứng sau lưng Ngũ Tiên Môn chính là Bích Châu bà bà, như vậy tông môn nhỏ này chắc chắn chịu ảnh ảnh hưởng của Điếu Hải Lâu.
Nhưng khi nàng ta nhắc tới đảo Quyết Minh, ngôn ngữ rất mập mờ, có vẻ rất hướng về.
Sau khi áp chế Nộ Kình Bang, Ngũ Tiên Môn đã sinh ra ý nghĩ khác, không muốn bị Bích Châu bà bà khống chế nữa?
Hay là chỉ có mỗi mình Phạm Thanh Thanh cảm thấy không hài lòng với trạng thái hiện tại của Ngũ Tiên Môn đây?
Trong lòng Khương Vọng suy tính, trước khi vẫn còn chưa rõ ràng lắm toàn bộ tình huống, hắn cũng không ra vẻ thân cận, cũng không biểu lộ thái độ xa cách: "Đối với đảo Quyết Minh, tất nhiên là trong lòng ta rất mong mỏi, nhưng vẫn còn chưa đến đó bao giờ."
Trên thực tế, hắn vốn chẳng thể đại diện cho ý kiến của Tề quốc.
Mặc dù hắn là thiên kiêu Đại Tề, nhưng căn cơ của bản thân ở Tề quốc vẫn còn rất nông. Nếu nói là có chút uy phong gì đó thì phần lớn chỉ là nhờ thế Trọng Huyền Thắng.
Có điều, nếu Phạm Thanh Thanh có thể có tác dụng gì đó trước khi hắn thực hiện cứu viện Trúc Bích Quỳnh vậy thì hắn sẽ nhờ Khương Vô Ưu sắp xếp cho người này một chút.
Có lẽ Hoa Anh Cung cũng sẽ không có ý kiến gì với việc tự nhiên có thêm một phần lực lượng ở ngoài biển đâu.
"Có cơ hội thì đi thử xem." Phạm Thanh Thanh mập mờ nói.
Cũng không biết là nàng ta nói Khương Vọng đi đến đó thử xem, hay là chính nàng ta nữa. Đều phụ thuộc vào ý hiểu của người nghe.
Khương Vọng cũng mỉm cười nói: "Có cơ hội...."
"Trưởng lão..."
Trong khi đang nói chuyện, một nữ đệ tử của Ngũ Tiên Môn vội vã chạy đến, tới gần Phạm Thanh Thanh rồi thì thầm.
Phạm Thanh Thanh trừng mắt liếc nhìn nàng ta, trách mắng: "Có chuyện gì mà không ngại nói thẳng trước mặt, vị Khương tiểu huynh đệ này không phải người ngoài."
Mặc dù biết đây chỉ là một lời nói khách sáo nhưng khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Nữ đệ tử này đành phải ủy khuất nói: "Ta vẫn chưa vào được.
Tông chủ đang nghênh đón khách quý, nên tạm thời vẫn không có cách nào gặp được Khương đại nhân."
Chẳng biết từ lúc nào Phạm Thanh Thanh đã sắp xếp mọi chuyện, đã sớm bảo người thông báo cho môn chủ Ngũ Tiên Môn là Khương Vọng đến, không thể nghi ngờ đây chính là một sự tôn trọng dành cho Khương Vọng.
Nhưng nữ đệ tử này cũng không đưa được thông báo đến nơi.
"Khách quý nào?" Phạm Thanh Thanh cau mày bất mãn nói: "Vị mà ta đang mời đến này, chính là thiên kiêu Đại Tế!"
Vị Phạm trưởng lão này, công phu bày nét mặt tiếp đón thực sự là dày công tôi luyện.
"Nghe nói là Bích Châu bà bà!" Nữ đệ tử nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad