Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 962: Trời xanh bất công

Chương 962: Trời xanh bất công
Ổ trong lòng của hắn, ký ức về năng lực chiến đấu của Diệp Thanh Vũ vẫn dừng lại ở lần kinh sợ tại Ngọc Hành Phong. Xác thực không nghĩ tới, hiện tại năng lực chiến đấu của Diệp Thanh Vũ đã lão luyện như thế.
Tuy rằng ít phải đối diện với sinh tử nên thiếu một chút quả quyết và tàn nhẫn, nhưng lại nắm giữ được chiếu thức và thời cơ vận dụng.
Chờ sau này hoàn toàn quen với thần thông Vân Triện rồi, coi như nàng cũng có thể một mình chống đỡ với cao thủ một phương.
"Cảm ơn" Diệp Thanh Vũ mỉm cười duyên dáng, hồi dí dồm trả lời: "Ngươi lật tay cũng rất khí thế"
Nàng đang trêu việc Khương Vọng vừa lật tay đã khơi gợi được vân thú khắp núi, lật tay đã áp đảo được Đấu Miễn và Vân Du Ông, đúng là rất có phong độ của cường giả.
Khương Vọng nghe vậy thì mặt già đỏ bừng.
Hắn dùng quyền lực chủ nhân của Vân Đỉnh Tiên Cung để khống chế sức mạnh của ngọn Trì Vân Sơn này, rồi điều động sức mạnh sơn môn, chỉ cần dùng suy nghĩ là có thể làm được, đúng là không cần lật tay. Sở dĩ hắn làm như vậy chỉ là vì để tăng cường khí thế mà thôi.
Nói trắng ra, nó không chỉ là để áp đảo ý chí của hai người, mà còn để thể hiện sự thần thánh trước mặt họ.
Đối với một người có tính cách trầm ổn như hắn thì đúng là hiếm khi thấy được hắn muốn khoe khoang như vậy, đơn giản là tính trời sinh ở trong xương của thiếu niên thỉnh thoảng lại bộc lộ ra mà thôi, kiểu như khi có món "đồ chơi" mới thì sẽ muốn khoe khoang một chút.
Chung quy lại da mặt của hắn vẫn chưa đủ dày, vừa bị Diệp Thanh Vũ trêu chọc một tí như thế mà đã bắt đầu ngại ngùng:
"Làm sao bằng Vân Triện phiêu dật, pháp thuật tỉnh xảo của ngươi."
Bọn họ ở chỗ này nói cười hi hi ha ha, bên kia Vân Du Ông đã tật hỏa công tâm (2).
(2) Tật hỏa công tâm: đố ky ghen ghét quá mức đến mức mất lý trí.
"Đôi nam nữ chó má! Loại người như các ngươi mà cũng có thể chiếm hết chỗ tốt?"
Lúc này văn vân trên trán Diệp Thanh Vũ đã biến mất, thần thông Vân Triện có sự hạn chế về việc kéo dài thời gian, điểm này tương tự như Đấu Chiến Kim Thân của Đấu Miễn.
Khi nghe thấy mấy lời không hay của Vân Du Ông, nàng không khỏi nhăn đôi mi thanh tú lại đại biểu cho sự chán ghét. Bởi vì là nữ nhi của Diệp Lăng Tiêu, cho nên trước giờ nàng đều được tiếp xúc với những nhân vật bất phàm. Dưới góc nhìn của nàng, trong mỗi người tu hành đều có sự anh dũng tiến lên, cho du có thất bại thì cũng không nên thất lễ như thế.
Khương Vọng thì xoay người lại, nhìn Vân Du Ông như nhìn một con súc vật rồi nói: "Bọn ta là loại người thế nào?"
Vân Du Ông căm tức nhìn hắn, nhìn đến mức như muốn rách cả mí mắt: "Ngươi tự hỏi bản thân mình xem, dựa vào cái gì mà ngươi có được Vân Đỉnh Tiên Cung?"
"Ngươi đã trả giá điều gì với Trì Vân Sơn? Ngươi đã làm gì vì Vân Đỉnh Tiên Cung? Vì ngày hôm nay, ngươi đã nỗ lực như thế nào?"
"Nói chút chuyện tình yêu nam nữ, tán gẫu một chút là có thể ung dung nắm giữ tất cả những thứ này?"
Tất nhiên gã không sợ chết. Hoặc có thể nói là, bởi vì sự thất bại của chuyến đi lần này nên gã đã không thể đạt được Thần Lâm, lại bị mất tám mươi năm tuổi thọ, vốn đã không thể sống lâu được nữa.
"Ngươi dựa vào cái gì!"
Gã cất tiếng hét thê lương: "Trời xanh bất công biết bao, trời xanh bạc bẽo với ta nhường nào!"
Thực ra Khương Vọng không định nghe gã nói xong, ngươi này vốn cực đoan thất thường, không có gì cần phải câu thông cái gì hết. Vốn hắn đã muốn rút kiếm ra từ lâu, nhưng đúng lúc này Ngũ Phủ Hải trong cơ thể lại xuất hiện thay đổi. Cụ thế là, sự thay đổi đến từ đống đổ nát trong tầng mây trên chính Vân Đỉnh Tiên Cung.
Tâm thần hơi động là thần hồn đã lạc vào trong đống đổ nát của Vân Đỉnh Tiên Cung, dừng lại trước bức tường duy nhất vẫn được xem như hoàn hảo khi giáng lâm.
Hắn cảm ứng được sự thay đổi đến từ nơi đó.
Bên trên bức tưởng xuất hiện một đạo họa ảnh, chính là một vị Bạch Y đạo đồng.
Đầu tiên Khương Vọng tiến vào cảnh tượng từng thấy ở Đình Nghênh Khách, hắn lập tức nhận ra vị này là Bạch Y đạo đồng, chính là vị đồng tử đã cầm vật chân thực duy nhất là lệnh bài Văn Vân.
Chỉ thấy người kia cúi đầu thi lễ với Khương Vọng: "Tiên Chủ.
Tiểu đồng mạo muội"
Đúng là người này đã tác động lên bức tường để hiển hóa thân ảnh, nên mới để cho Khương Vọng động niệm đến đây.
Là người may mắn còn sống sót trong Vân Đỉnh Tiên Cung? Là tàn hồn cổ đại? Hay là người ký hồn sau này?
Khương Vọng duy trì cảnh giác, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi là người phương nào?"
"Tiên chủ không cần lo lắng" Bạch Y đạo đồng tôn kính nói: "Vân Đỉnh Tiên Cung đã nhận ngài làm chủ, tất cả mọi thứ ở trong tiên cung để do tiên chủ định đoạt. Bao gồm cả khối Ký Thần Bia này. Ngài chỉ dùng suy nghĩ cũng có thể khiến tiểu đồng vỡ nát ngay lập tức."
Hóa ra đây không phải là bức tường, mà là một khối Ký Thần Bia?
Ký Thần...
Lúc nãy Khương Vọng không phát hiện hiện ra, giờ phút này tỉnh tế cảm giác một chút, mới cảm thấy chất liệu của nó quả nhiên giống với khối Ký Thần Ngọc ở trong Sâm Hải Nguyên Giới.
Khối Ký Thần Ngọc ở trong Sâm Hải Nguyên Giới xuất thân từ Thâu Thiên Phủ của Tô Khởi Vân. Đó là trân vật mà sư tôn của nàng ta đã truyền lại cho nàng ta, chỉ là một khối nho nhỏ nhưng cực kỳ quý giá. Lúc đó nó còn có thể khiến cho Quan Diễn hiển hóa thân hình, sau này đến ký gửi thần niệm của Tiểu Ngữ, để cho Tô Khởi Vân có cơ hội hồi sinh Tiểu Ngư.
Mà khối trước mặt này lại là một khối khổng lồ! Cũng bởi vì sự to lớn của nó nên Khương Vọng mới không nghĩ đến phương diện Ký Thần Ngọc kia.
Ai nói đống đổ nát Vân Đỉnh Tiên Cung không đáng một đồng?
Chỉ cần bán một khối Ký Thần Bia nhỏ này thôi cũng là giá trị phi phàm.
Khương Vọng còn đang đắm chìm trong sự kinh ngạc thì cái tên Bạch Y đạo đồng kia lại nói: "Vả lại cũng không cần người động niệm, bởi vì tiểu đồng đã chết từ lâu rồi. "Người" đang nói chuyện với ngài chỉ là một tàn ảnh được lưu lại từ dĩ vãng xa xôi mà thôi, chẳng mấy chốc sẽ tan đi..."
Người kia lại hồi: "Xin hỏi tiên chủ, hiện tại là năm nào?"
Đây cũng không phải bí mật gì, Khương Vọng trực tiếp trả lời:
"Năm nay là năm ba nghìn chín trăm mười tâm đạo lịch"
"Đạo lịch lại bắt đầu một lần nữa?" Bạch Y đạo đồng tự lẩm bẩm:
"Cuối cùng, thời đại của chúng ta cũng kết thúc rồi sao?"
Không đợi Khương Vọng đặt câu hỏi, người kia lại vội vàng nói:
"Không còn thời gian nữa. Tiên chủ, tiểu đồng cầu xin ngài một chuyện"
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad