Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1234: Ngự xà

Chương 1234: Ngự xà
Trưởng lão hộ tông và trưởng lão thực vụ không có bảng xếp hạng cụ thể, cơ bản tất cả đều quản lý một đống chuyện, ít nhất trên danh nghĩa địa vị của của họ ở trong tông không được phân rõ tuần tự trước sau. Xếp hạng mà Điền Hòa nói tới, chỉ là phán đoán dựa trên những thông tin về thực lực và sức ảnh hưởng của họ do Điền gia tổng hợp khắp nơi, cũng không hoàn toàn chính xác. Vì thế xếp hạng hơi không ổn định.
Chỉ có trưởng lão tịnh hải là có xếp hạng chính xác, xếp hạng quyết định quyền lực của bọn họ ở trong tông môn to nhỏ thế nào. Khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, xếp hạng cũng cơ bản quyết định thứ tự tiếp chưởng tông môn của bọn họ.
Đương nhiên tất cả trưởng lão đều phải tuân theo sự lãnh đạo của Điếu Hải Lâu chủ. Chỉ có Điếu Hải Lâu chủ mới là người có quyền lực cao nhất ở trên quần đảo ven biển rộng lớn này.
Khương Vọng nói tiếp: "Ông cũng có thể kể cho tôi nghe một chút về Hải Kinh Bình"
"Người này là trưởng lão hộ tông của Điếu Hải Lâu, chắc chắn nắm giữ một trong ba vị trí đầu trong số tám trưởng lão hộ tông.
Làm việc khiêm tốn, nhưng lại là nhân vật lợi hại."
"Ông ta là người thuộc hệ nào?"
Điền Hòa lắc đầu một cái: "Cái này thì không rõ. Đạt đến vị trí như Hải Kinh Bình thì đã không cần dựa vào bất kỳ ai nữa rồi.
Thưởng thường chỉ có những người thân cận nhất mới biết ông ta hợp tác với ai, lại bất hòa cả ngoài mặt lẫn trong lòng với ai.
Những người ngoài như chúng ta rất khó biết được."
Điền Thường đã kiếm sống ở trên biển từ trước đây rất lâu, nhưng Điền Hòa lần này mới ra biển vì là thân tín của Điền Thường công tử.
Dù cho có sự giúp đỡ của Điền Thường, dù cho tình báo của Điền gia hoàn toàn bày rõ trước mắt ông ta, thì sự hiểu biết của ông ta đối với những tin tình báo này cũng quá sâu sắc rồi. Từ đó có thể thấy được ông ta đã tốn bao nhiêu công sức.
Chỉ cần ông ta tình nguyện, thì với thái độ chân thật này cũng đủ để ông ta có thể bộc lộ hết tài năng ở bất kỳ nơi nào.
Khương Vọng cảm thấy rất khó hiểu, vì sao ông ta cứ luôn khiêm tốn, kiềm chế, ngầm chịu đựng lâu như vậy.
Là ở Điền gia không có cơ hội cho nhân tài ra mặt sao? Sao có thể như thế được?
Áp chế thiên tài là chuyện mà tiểu môn tiểu hộ như Phương gia ở thành Phong Lâm mới làm. Bởi vì nguồn tài nguyên của bọn họ khan hiếm, cho cái này thì tất phải bớt cái kia, thực ra vào một số thời điểm cũng là không có lựa chọn khác.
Nhưng bất luận là danh môn đỉnh cấp, thì đều không làm chuyện ngu ngốc như áp chế thiên tài.
Điền Thường là vì mưa hại gia lão, cướp đoạt danh đao Triều Tín, cho nên mới khiêm tốn ngầm chịu đựng, không dám khoe mẽ vì sợ bị bại lộ chuyện xấu. Nhưng Điền Hòa thì là vì nguyên nhân gì? Sau lưng ông ta có chuyện xưa gì sao?
Dù trong lòng Khương Vọng còn có nghi ngờ, nhưng ngoài mặt chỉ hỏi: "Vậy ông biết về Dương Liễu không?"
Điền Hòa trực tiếp lắc đầu: "Trong tình báo của Điền gia không có người này."
"Giúp ta thăm dò người này đi" Khương Vọng nói không chút khách khí.
"Không thành vấn đẻ. Thế nhưng nếu như ngài muốn nhắm vào người này để làm chuyện gì đó, thì sẽ rất dễ bại lộ quan hệ giữa ngài và Điển Thường. Đối với ngài mà nói thì cũng không có lợi.
Giá trị của Điền Thường không chỉ có như vậy" Điền Hòa nhắc nhở.
Khương Vọng chỉ nói: "Cứ làm theo lời ta là được."
"Được" Điền Hoa giống như một lão thần trung thành tuyệt đối, không khuyên được quân chủ nên chỉ có thể nghe lệnh: "Ta sẽ báo lại tin tức cho ngài sớm."
Ông ta trực tiếp kéo cửa ra khỏi phòng giống như lúc đến.
Nếu như không cân nhắc đến nhân tố trung thành, thì đây thực sự là một thuộc hạ rất đáng để trọng dụng.
Khương Vọng chỉ muốn tạo muốn quan hệ với Dương Liễu theo lời Bích Châu bà bà, từ đó móc nối được với Hải Kinh Bình, cố gắng để Hải Kinh Bình giúp đỡ thả Trúc Bích Quỳnh.
Hắn cũng không định làm gì Dương Liễu, nhưng hắn không muốn giải thích với Điền Hòa.
Bởi vì người như Điền Hòa rất đáng sợ, biết càng nhiều thì càng đáng sợ.
Hiện tại, Khương Vọng có thể áp chế ông ta cũng chỉ là vì đúng dịp gặp may nên mới biết được bí mật của ông ta mà thôi. Thực ra đối với Điền Thường cũng là như thế.
Thành thật mà nói, hắn càng muốn tiếp xúc với loại người như Dương Liễu. Dù cho hắn không thích dáng vẻ tô son điểm phấn kia của Dương Liễu, hắn cũng không thể hiểu rõ Dương Liễu.
Nhưng dù sao một người có thể bị tình cảm làm cho choáng váng, thì vẫn dễ ứng phó hơn so với người có bụng dạ sâu không lường được như Điền Hòa.
Tình huống hiện tại chính là, hai tay hắn đang nắm chặt bảy tấc (1) của hai con rắn độc. Hắn có thể bóp chết bọn họ bất cứ lúc nào, đây chính là điều giúp hắn có thể điều khiển hai người này.
(1) Đánh rắn bảy tấc (vị trí tim), một khi chỗ này bị thương này thì tự nhiên nó sẽ chết.
Nhưng hắn cũng không muốn trực tiếp giết chết hai con rắn độc này, mà là muộn lợi dụng họ làm việc cho mình. Nhưng vậy cũng có nghĩa, hắn phải chấp nhận chuyện luôn trong tình trạng nguy hiểm, có thể sẽ bị cắn trả lại bất cứ lúc nào.
Vì thế khi đối mặt với Điền Thường và Điền Hoa, trước sau như một Khương Vọng luôn muốn làm một chuyện, đó chính là bảo vệ chỗ yếu của bản thân.
Hắn không muốn thử thách tính người, đặc biệt sẽ không thử thách tính người của Điền Thường và Điền Hòa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad