Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1104: Nắm đầu của địch

Chương 1104: Nắm đầu của địch
Cả đất nước còn có bao nhiêu trường hợp giống như Uy Ninh hầu Tiêu Võ đây? Có cái biết, không biết, có cái biết rõ hoặc đã che đậy... Cái bóng khổng lồ thực ra đã tới rồi.
Nếu không phải nhờ Hàn Húc cố gắng xoay chuyển tình thế, dẫn nhập Mặc môn, tạm dừng chiến tranh nhanh chóng thì hậu quả thực sự không thể tưởng tượng nổi.
Ánh mắt nhìn về phía Tiêu Võ của nhiều vị khách đã bắt đầu có chút gì đó bất thường.
Bộp!
Bộp!
Bộp!
Tiêu Võ vỗ tay, tiếng vỗ giòn giã và vang dội.
"Mấy câu nói đó của Tiết hầu, lời nhẹ nhàng mà ý nghĩa thâm sâu, rất hợp lòng ta!"
Lão ta vừa nói vừa vỗ tay và đứng dậy.
Lão ta không hề cao lớn, ngược lại còn có chút nhỏ gầy. Nhưng lúc này khi lão ta đứng dậy, cả người lại giống như một ngọn núi dựng đứng.
Ngọn núi đó sừng sững, đầy khí thế và không thể lay động.
Lão ta rời khỏi chỗ ngồi đi đến chỗ Tiết Minh Nghĩa, rõ ràng là thấp bé hơn Tiết Minh Nghĩa, nhưng lại giống như một con mãnh thú vừa tỉnh lại đang đi đến chỗ thức ăn của nó.
Mà đương nhiên là Võ Công hầu Tiết Minh Nghĩa không phải thức ăn. Vì vậy ngươi kiếm của hắn ta giật giật, khí thế toàn thân cũng tăng lên, dâng trào, trở nên sắc bén để đối địch cùng với Tiêu Võ và không bị lép vế.
Khách khứa trong sân đều bắt đầu lo lắng, không biết nên làm thế nào nếu tình hình trở nên gay gắt hơn.
Ngược lại, Mặc Kinh Vũ lại vẫn ngồi yên, chỉ im lặng nhìn tất cả những gì diễn ra trước mắt mà không hề có hành động gì.
Thể hiện thái độ trong cuộc đối địch ngầm của Tiết Minh Nghĩa và Tiêu Võ là được rồi, còn hiện tại khi hai vị Ung hầu đã đối đầu tranh phong, gần như là đã giương cung tuốt kiếm như vậy, nếu hắn ta lại làm chút gì đó nữa thì sẽ lập tức vượt quá giới hạn cuối cùng của Hàn Húc.
Đến lúc đó triều đình Ung Quốc không khoan dung với hắn ta, nhóm cao tầng Mặc môn ủng hộ Hàn Húc kia cũng sẽ không tha cho hắn.
Sẽ đánh nhau sao?
Hô hấp của Phong Minh có chút nặng nề, hiển nhiên là hắn ta đang rất mong Tiêu Võ đã sỉ nhục hắn ta sẽ bị dạy dỗ chút gì đó.
Mặc dù là có lẽ Tiêu Võ cũng không biết hắn ta là ai, cũng chưa từng để ý tới một tiểu bối như hắn ta.
Trái lại, nét mặt của Phong Việt không hề biến đổi gì, thậm chí còn nhấp một hớp rượu.
Khương Vọng hiểu rõ Phong Việt có suy đoán giống mình. Bất kể là suy nghĩ từ mặt nào, Tiết Minh Nghĩa và Tiêu Võ cũng đều sẽ không đánh nhau ngay tại đây.
Nhưng hắn lại niết chặt chén rượu để vẫn có thể hiện rằng mình đang vô cùng căng thẳng. Một tùy tùng đủ tiêu chuẩn thì nên thông minh một chút, nhưng không được quá thông minh.
Cuối cùng, Tiêu Võ cũng đã đi đến trước mặt Tiết Minh Nghĩa, đứng đối diện với hắn ta.
Ánh mắt và tâm tình của mọi người đều bị ảnh hưởng vì bọn họ.
Vào thời khắc tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm này, Tiêu Võ đã nói với Tiết Minh Nghĩa: "Để bổn hầu hỏi hắn vài câu, thế nào?"
Không đợi Tiết Minh Nghĩa trả lời, lão ta lại nói tiếp: "Xin ngươi chuyển lời với bệ hạ. Nếu Thạch Hanh có tâm tư đi quá giới hạn, cho dù bổn hầu có già cũng sẵn sàng tiên phong xuất chinh, cầm đầu hắn đến trước mặt quân vương!"
Thạch Hanh chính là quân chủ đương thời của Tiêu Quốc!
Một phen bày tỏ thái độ này của Uy Ninh hầu Tiêu Võ không thể nói là không quyết liệt, không thể nói là không trung thành.
Những lời này vừa thốt lên, toàn bộ người dân trên dưới Tiêu Quốc đều muốn xem lão ta như kẻ thù. Bởi vì lão ta vậy mà lại có ý nghĩ diệt quốc với Tiêu Quốc!
Tiết Minh Nghĩa không còn tiếp tục hùng hổ doạ người nữa, mà buông tay xuống, bước sang bên cạnh nhường đường: "Đây là thọ lễ Tiết mỗ tặng, Tiêu lão cứ việc hỏi hắn!"
Vậy là Khương Vọng liền hiểu rõ, Tiết Minh Nghĩa tới với bộ dạng như này chỉ là đang làm thay cho ý của Hàn Húc, chứ không phải thật sự muốn dồn ép ngược lại Tiêu Võ.
Việc làm như này có hai khả năng.
Có thể là Tiêu Võ thực sự đã từng dao động với đề nghị của Tiêu Quốc, ví dụ nếu lúc đó Ung Quốc bị diệt, Uy Ninh hầu lão ta thu thập đại quân, cắt đi vài miếng thịt béo, thì không hẳn là không thể trở thành Tịnh Kiên vương của Tiêu Quốc.
(1) 3t (tinh kiên vương): là chức vụ rất cao, có thể nói là địa vị ngang hàng với hoàng đế.
Nhưng cũng có khả năng... Là vì Mặc Kinh Vũ.
Lợi ích của việc Hàn Húc dẫn nhập Mặc môn rất rõ ràng, Ung Quốc đã nhanh chóng ổn định thế cục, triều chính bắt đầu cải cách chính là bằng chứng rõ ràng. Nhưng hiểm họa ngầm cũng đang dần dần hiện rõ. Nói trắng ra là, đặt Ung hay Mặc đứng trước, đây là một cuộc đấu tranh lâu dài.
Nếu như đổi lại là trước kia, có lẽ hắn sẽ không thể nghĩ được rõ ràng như vậy.
Nhưng sau khi trải qua nhiều, nhìn thấy nhiều thì những việc không hiểu trước đó dần dần cũng có thể hiểu rồi.
Trong lòng nghĩ đến Mặc Kinh Vũ, nhưng mặt lại tuyệt đối không nhìn về phía hắn ta nữa.
Khương Vọng che giấu bản thân rất tốt, đồng thời cũng suy nghĩ xem, tất cả những gì hôm nay nhìn thấy, nghe được này sẽ có ảnh hưởng gì đến kế hoạch của hắn, có thể giúp gì cho hắn.
Tiêu Võ đứng trước mặt văn sĩ trung niên kia, nhìn hắn ta: "Ngươi là người ở đâu? Tên họ là gì, đang làm chức gì, nhận mệnh lệnh của ai, tới phủ Thuận An như vậy là có ý đồ gì?"
Văn sĩ trung niên kia bị tra tấn đến thoi thóp, gần như chỉ còn mang một hơi thở. Trọng lượng của cả cơ thể đều ở trên tay giáp sĩ đang dựng hắn ta dậy.
Nhưng lúc này, cũng không biết là sức lực từ đâu tới mà lại bỗng ngẩng đầu lên!
Hắn ta nhìn thẳng vào Tiêu Võ, dùng đôi mắt đang đọng vảy máu, tích tụ vết máu kia hung tợn nhìn lão ta.
"Phì! Hắn ta nhổ một ngụm nước miếng.
Nước miếng hòa với máu kia vừa phun ra liền rơi xuống, cứ như vậy rơi trên vạt áo của chính hắn ta một cách yếu ớt.
Còn cách Tiêu Võ rất xa.
Tiêu Võ vô cảm nhìn hắn ta giãy dụa.
Giống như một cây đại thụ sừng sững chăm chú nhìn con kiến càng đang có ý đồ lay động nó.
Hai tên giáp sĩ giữ chặt văn sĩ trung niên này, hắn ta có động đậy cũng không thể cử động nhiều, giọng nói cũng rất khàn.
"Tiêu Võ!"
Nhưng hắn đã dùng hết sức lực để gào lên, chửi bới Tiêu Võ: "Đời sau của nghịch tặc, cũng là nghịch tặc!"
Lồng ngực của hắn ta phập phồng dữ dội như đang thông gió.
Đó là minh chứng rõ ràng cho việc phải dồn hết tất cả mới ép ra được chút sức lực.
"Gia tộc Tiêu gia được hưởng ân huệ của vua, mấy đời nối tiếp làm quan lớn. Phụ thân ngươi là tướng của Tiêu Quốc, cầm binh Tiêu Quốc, nhưng lại hại người dân Tiêu Quốc phải chết, đầu hàng cho kẻ địch của Tiêu Quốc! Bán chủ cầu vinh, thật hèn nhát, phản quốc bội nghĩa, uổng làm người! Mà ngươi, ngươi mang dòng máu Tiêu Quốc, có tổ tông là người Tiêu Quốc, nhưng lại quên nguồn quên gốc, ngông cuồng nói rằng Tiêu Quốc sẽ bị diệt vong, người thật sự cho rằng đạo trời không có mắt, không có báo ứng sao! ?"
Người đó tức giận chửi mắng với giọng khàn đặc, trông như một con ác quỷ với dáng về vô cùng thê lương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad