Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3733. Tướng hữu hà cầu [3]

Chương 3733. Tướng hữu hà cầu [3]



Chương 3733. Tướng hữu hà cầu [3]




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Bản thân gia tướng thuộc Thạch Môn Lý thị trung thành qua nhiều thế hệ đang đi theo nàng, vốn là một người có kinh nghiệm chiến trường vô cùng dày dặn, nhưng nghe thấy điều này, người này vẫn cảm thấy hoảng hốt: “Những con hải thú chúng ta đang lùng giết như vậy, hay là tất cả những con hải thú…đều như vậy?”
“Những tồn tại đang cầm quân cờ đứng ở trong dòng sông dài thời gian kia, dù có nghĩ thế nào cũng không đơn giản chỉ nhắm vào chúng ta.” Lý Phượng Ngiêu bình tĩnh cầm lấy cây cung trong tay, ra lệnh: “Quay bánh lái.”
Chiến thuyền giương cao ngọn cờ Băng Hoàng chuyển hướng ngay tại chỗ, một đàn hải thú phóng ra phép thuật điên cuồng đuổi theo.
Cây trường cung trong tay Lý Phượng Ngiêu đã được kéo căng hoàn toàn, âm thanh của dây cung động một tiếng như tiếng đàn.
Nàng cũng không thèm nhìn một cái, lật bàn tay ngọc lại, cây cung bằng băng đã biến mất.
Nàng sải đôi chân dài đi về phía khoang tàu: “Tình thế đã thay đổi, chúng ta trước tiên đi tới đảo Vô Đông, ta cần lấy được sự giúp đỡ của Trọng Huyền tứ gia … Sau đó đi đến đảo Bá Giác. Trong thời điểm đại loạn, nhất định phải có lực lượng quyết định. Người dân Tề quốc chúng ta nhất định phải đoàn kết trong mọi việc.”
Cây cung của nàng có tên là ‘Sương Sát’.
Cây cung này được đúc từ địa hoàn cổ băng tủy ở cực tây, được thế hệ Tồi Thành Hầu đầu tiên lấy được khi du lịch đến Tuyết quốc thời còn niên thiếu, trải qua nhiều trận chiến, lập được nhiều công lao và đã trở thành một danh binh trong thiên hạ.
Lý Phượng Ngiêu từ nhỏ đã nắm bắt được thứ này trong tay, trong mấy năm gần đây chưa từng để cung rời khỏi tay.
Nếu so sánh với các nữ tử quý tộc ngắm trăng thưởng hoa khác, nàng cũng là đại gia khuê tú, nhưng thứ mà nàng gảy không phải là một cây đàn bình thường.
Nàng không hề nhìn lại, nhưng mũi tên đã rời khỏi dây cung của nàng đã biến thành một một con phượng hoàng bằng băng sống động như thật, trong tiếng phượng hoàng ngâm trong trẻo, lao qua vùng hải vực này.
Rắc! Rắc! Rắc!
Từng con từng con hải thú gầm gừ phi ra, nhanh chóng biến thành những bức tượng băng giơ nanh múa vuốt.
Dưới cơn mưa đen tối và những đám mây giông dày dặc, nó đông đặc lại thành một khung cảnh đẹp đẽ khác.
Sóng biển đã dịu đi.
Vì băng xuyên thì không có sóng.

Không có tiếng gầm của hải thú liên tục vang lên đáp lại, tiếng sấm ầm vang lên lại có chút tịnh mịch.
Điện quang đi được khoảng một ngàn ba trăm hải lý, và chiếu sáng một con Vương Tước biến thành hải thú ở vùng hải vực bên dưới.
Con thú này có hình dáng giống cá voi, nhưng sương sống lại như sườn núi, trên lưng có quỷ văn, ở bụng mọc gai xương như đại trát đao.
Hắn ta là người cầm đầu tiêu diệt đảo Tinh Châu, hắn ta cũng chính là người đầu tiên đập nát toà tháp lâu bỏ đi kia trên đảo Tinh Châu kia.
Mặc dù hắn ta là một vị Giả Vương được gọi là ‘Thực Ác’, nhưng khoảng cách với Chân Vương đã không còn xa.
Hắn ta không phải là thiên kiêu như Ngư Quảng Uyên hay Ngao Hoàng Chung, một thân tu vi của hắn ta đều dựa vào kết quả của nhiều năm khổ công tích lũy. Hắn ta đã sống rất lâu, cũng là liều mạng để sống. Tri thù tất tranh*, nuốt từng miếng từng miếng tư lương xuống bụng.
*Thành ngữ ý chỉ rất keo kiệt, có một chút nhỏ cũng phải tranh giữ
Bị bắt đến đảo Phù Châu không phải là điều hắn ta mong muốn, và hắn ta cũng không phải là tên đầu tiên tạo phản khi đảo Phù Châu phát sinh biến hóa, hắn ta chỉ bắt đầu tàn phá sau khi vị tu sĩ cường đại do Thái Hư Phái phái tới bị đuổi đi.
Sau khi Thái Vĩnh Hoàng Chủ giáng lâm, dưới tình thế thế cục đã trở nên rõ ràng, hắn ta mới bắt đầu dũng cảm dẫn đầu đội quân đánh chìm Tinh Châu.
Hôm nay, trong thời khắc này, những biến hóa lớn lao sắp xảy ra.
Không, đang thực sự xảy ra.
Một bước giữa hắn ta và Chân Vương nhìn thì tựa như vô cùng ngắn ngủi nhưng thực chất lại lớn như rãnh trời kia, đang có dấu hiệu vượt qua!
Hắn ta thậm chí không cần phải làm gì cả, hắn ta chỉ cần chờ đợi, chờ đợi dòng nước lũ dâng cao của nền văn minh Hải tộc vĩ đại sẽ đẩy hắn ta đến đó một cách tự nhiên.
Thật là một khoảnh khắc vĩ đại đến mức nào, một trải nghiệm tuyệt vời đến mức nào. Khoái cảm khi lực lượng gia tăng nhanh chóng, là một loại sung sướng cực độ.
Ngay cả khi lược qua tất cả những điều tuyệt vời mà hắn ta đã trải qua trong cuộc đời mình, cũng không điều gì trong số đó có thể so sánh được với nó.
Nhưng lúc này, hắn ta lại không thể nếm trải được cảm giác khoái cảm kia.
Mặc dù hắn ta chắc chắn đang nhảy vọt, đang biến đổi trở nên cường đại hơn.
Hắn ta chỉ cảm thấy kinh hãi!
Nỗi kinh hoàng thấm sâu vào tận linh hồn!
Người trước mặt này rõ ràng nhỏ bé đến thế, đến mức mà không thể nhét đầy kẽ răng của cơ thể quái thú khổng lồ khi hắn ta hiển hóa nguyên hình thực sự của Hải chủ.
Rõ ràng là người trước mắt này không làm gì cả, chỉ im lặng nhìn hắn ta, an tĩnh mà mang theo vẻ tò mò quan sát hắn ta.
Nhưng hắn ta lại bị bao phủ bên trong nỗi thống khổ tột cùng, không thể tự thoát ra được!
Người nam tử trước mặt này chỉ khoác một kiện đơn y trên người, đến cái quần dài cũng mỏng manh, giống cái loại mà Nhân tộc mặc khi đi ngủ. Mái tóc dài bù xù buông xõa tự nhiên, không lộn xộn nhưng cũng không tạo cảm giác ngay ngắn.
Đôi chân trần của người này đạp trên mặt biển, ở tay và chân đều có gông cùm.
Đôi mắt trống rỗng và tò mò, ngước nhìn hắn ta như ngước nhìn lên một tòa núi cao.
Thực Ác Vương buộc phải tập trung ý chí đang không ngừng tan rã của mình, khó khăn mở miệng: “Ngươi…rốt cuộc muốn làm gì?”
“Đúng vậy, ngươi muốn làm cái gì thế?” Người nam tử mang theo vẻ mờ mịt hỏi ngược lại.
“Ta không muốn làm gì cả, ta thật sự không muốn làm gì cả, ta chỉ muốn về nhà...” Thực Ác Vương, tên đã tiến đến rất gần cấp bậc Chân Vương, sợ hãi thống khổ gần như khóc nấc lên: “Để ta về nhà …”
Người nam tử với hai tay trói đầy xiềng xích kéo dài vào tận bên trong biển, đột nhiên giơ tay ra, cách không bóp nát con ngươi của Thực Ác Vương!
Trong tiếng gầm thét đau đớn của vị Hải tộc Vương Tước này, giọng điệu của người này có chút bất mãn: “Ta có hỏi ngươi sao?”
Tiếng sấm ầm ầm, cuồng phong gào thét.
Bộ đơn y trên người nam tử rung chuyển trên mặt biển.
Thanh âm của người này đại đa số thời gian đều vô cùng bình tĩnh, loại bình tĩnh như vận động của vỏ trái đất, như dòng nước ngầm cuồn cuồn, tất cả sự cáu kỉnh và cuồng nhiệt đều chôn sâu bên dưới vỏ bọc bình tĩnh ——
“Cao Giai, ngươi có muốn nói chuyện với ta một chút hay không?” Hết chương 3733.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad