Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2074: Không ai biết được (3)

Chương 2074: Không ai biết được (3)
Tinh vòng trên tay Khương Vọng phát ra ánh sáng mơ hồ, bảo vệ hắn không bị sự xâm nhiễm của bóng đêm quấy nhiễu. Vỏ kiếm được chế tạo Thần Long mộc cũng lưu chuyển ánh sáng nhạt, như đang trục xuất thứ gì, giống như thần long hương được châm lửa —— lúc trước cũng không biết nó còn có diệu dụng như thế.
Quan Diễn khen: “Xem vỏ đã biết kiếm, kiếm của ngươi càng nuôi càng tốt.”
Ca ngợi bản thân mình, có khi Khương Vọng sẽ ngượng ngùng. Nhưng ca ngợi với bội kiếm, hắn lại nhận lấy toàn bộ, bởi vì hắn thật sự rất đắc ý: “Nó quả thực đã làm bạn ta rất lâu, là binh khí tốt nhất với ta, càng là vật ta yêu thích.”
Phương pháp dưỡng kiếm mà Liêm Tước chuyên môn định chế quả thực rất tốt, mà sau khi hắn thành tựu Thiên Phủ, lấy ánh sáng của năm thần thông dưỡng kiếm, càng giúp ích phi phàm cho linh tính của Trường Tương Tư.
Đại danh khí giữa phàm thế đều là sinh linh làm bạn chủ. Trong quá trình ở chung dài dằng dặc, thai nghén ra ăn ý không gì sánh kịp, và linh tính hoà hợp với mình.
Cho dù là binh khí mà Chân Quân tuyệt thế sử dụng, nếu không thể đến đạt cấp bậc “Linh tính hoá sinh” trong truyền thuyết, một khi rời khỏi nguyên chủ đều phải làm lại từ đầu.
Nếu tách khỏi Khương Mộng Hùng, cho dù là Danh Khí phổ của Tề quốc, cũng rất khó lại xếp hạng Phúc Quân Sát Tướng lên thứ nhất.
Sở dĩ nói “Linh tính hoá sinh” là truyền thuyết, đương nhiên bởi vì nó xưa nay hiếm thấy.
Tóm lại, binh khí mạnh hơn cũng cần cậy vào sự phát huy của tu giả. Cho nên Danh Khí phổ của các quốc gia thường thường sắp xếp thực lực cường giả, mà không phải bản thân binh khí.
Đối với lời tán thưởng của Khương Vọng, Trường Tương Tư còn trong vỏ ngâm khẽ một tiếng, như đang đáp lời.
Tiếng kiếm reo cực nhỏ làm lộ ra đêm này càng cô quạnh.
Nhưng Khương Vọng và Quan Diễn đều là người đã quen cô quạnh.
“Khương tiểu hữu, ngươi có người mình thích không?” Quan Diễn ngước nhìn bầu trời đêm không có gì cả, đột nhiên hỏi.
Khương Vọng sửng sốt một chút, rồi mới nói: “Ta không biết rõ lắm...”
“Không biết, thì chính là có.” Quan Diễn nói khẽ.
“Có lẽ vậy, ta chưa từng tự hỏi.” Khương Vọng rũ mắt xuống, nói: “Người chỉ có một trái tim, không chứa được quá nhiều chuyện.”
Quan Diễn vẫn luôn biết, người trẻ tuổi chưa đến hai mươi này có tâm sự rất nặng nề. Đôi vai chưa đủ hai mươi đã gánh vạn quân.
Nhưng y vẫn không định khuyên giải, chỉ phối hợp nói: “Thích là một chuyện rất tốt đẹp. Ngươi cất bước trong màn đêm rất tối, rất tối, ngươi nhìn trước mắt, dường như không có gì cả. Nhưng nếu trong lòng có một người tồn tại, thì cái gì cũng tồn tại.”
Năm trăm năm ngắm trăng, đều đang ngắm “Tiểu Phiền”.
Bọn họ thân ở cùng một giới, lại không thể gặp nhau, chỉ có thể che giấu lẫn nhau.
Thật giống không có gì cả, lại hình như có được hết thảy.
“Vậy thì thật là rất tốt.” Khương Vọng chỉ nói một câu như thế, rồi không nói thêm gì nữa.
Để lại câu “Nhưng ta không thể” kia trong lòng.
Ban đêm kinh khủng của Sâm Hải Nguyên Giới, giờ phút này lại không thể quấy nhiễu bọn họ chút nào.
Hai người đều im lặng, dự trữ, nuôi dưỡng tinh thần...
Chờ đợi thời khắc cuối cùng.
...
...
Vùng đất Thần Ấm, bên trong phòng sách đã rất có tuổi.
Bà lão tóc trắng xoá đang lẳng lặng xem một quyển sách.
Tên sách là “Tám phương pháp gieo trồng hạt giống hoa Linh Ti”.
Tác giả ẩn danh.
Đã nhiều năm như vậy, mỗi một quyển sách nơi này, bà từng xem vô số lần.
Nhớ kỹ mỗi một chữ, mỗi một nếp gấp.
Nhưng bà vẫn thường xuyên tới đây đọc sách.
Chuyện xưa về Quan Diễn, bà không thể chia sẻ với bất cứ tộc nhân nào.
Năm tháng thiếu nữ hoài xuân của bà cũng đã im ắng trong thời gian.
Thật ra, vết tích của hòa thượng tuấn lãng ở khắp mọi nơi, ở con suối trong vắt kia, ở vườn hoa kia, ở trong lòng của bà... Y thay đổi hướng đi của toàn bộ Sâm Hải Thánh tộc, sửa chữa quá khứ, cũng thay đổi tương lai... Nhưng bà chỉ có thể truyền bá ý chỉ của Long Thần.
Y tồn tại khắp nơi, nhưng bà chỉ có thể coi như không tồn tại.
Duy chỉ ở trong căn phòng sách này, có một loại ăn ý bí ẩn tồn tại.
Mỗi một bản sách cổ bà từng đọc, tưởng tượng lúc trước người kia để lại những nội dung này, tham khảo cái gì, sửa chữa cái gì, lại lập cái gì, hoặc muốn nói gì với bà...
Như vậy phảng phất đang đối thoại cùng người kia ——
Dùng thân phận của độc giả và tác giả, xuyên qua thời gian và sinh tử, im lặng giao lưu.
Ví dụ như cuốn “Tám phương pháp gieo trồng hạt giống hoa Linh Ti” này, ở trang thứ mười ba, hàng thứ chín, và trang thứ mười chín, hàng thứ tư, trang thứ hai mươi hai, hàng thứ sáu, thứ bảy... Đều viết hai chữ cực nhỏ như nhau——
“Tiểu Phiền”.
Rất nhiều năm sau khi y rời đi, bà mới phát hiện những điều này.
Những lãng mạn ẩn giấu trong nơi hẻo lánh, nhỏ bé này, chống đỡ bà đi qua cuộc đời.
Mãi cho tới hôm nay.
Hôm nay bà đã hằn sâu nếp nhăn, tóc trắng xoá.
Nhưng hôm nay bà ngồi ở đây, lật xem quyển sách này, lật xem mấy chữ nhỏ kia, vẫn giống như lần đầu tiên nhìn thấy, trong mắt tỏa ánh sáng, đáy lòng mềm mại.
Tâm sự lặng lẽ của bà, không ai biết được, lãng mạn của bọn họ ẩn sâu trong đó.
Bà hưởng thụ thời khắc thế này...
Đương nhiên cuộc đời khó có được hưởng thụ.
Ngay lúc này, Thanh Thánh nữ đi đến.
Nàng tựa cạnh cửa, nhìn bà lão tóc trắng kia, nhìn bà đọc sách như thường ngày.
Ngón tay khô gầy kia vuốt ve trang giấy, lại có một loại mềm mại như vuốt ve gương mặt tình nhân.
“Tế ti đại nhân...” Nàng hé miệng, nói.
Lão tế ti không nỡ chuyển ánh mắt ra khỏi trong sách, nhìn về phía Thanh Thánh nữ, tràn đầy hiền hoà: “Làm sao vậy, Thanh Hoa?”
Nếu Khương Vọng ở đây, thì có thể phát hiện, so với ngày đó, Thanh Hoa hiện tại tiều tụy quá nhiều.
Ngày xưa tràn ngập lực lượng “Sinh”, hiện tại sinh cơ vẫn còn, nhưng mặt mày tràn đầy mỏi mệt, đôi mắt ửng đỏ.
“Ta rất hoang mang.” Thanh Hoa nói.
“Hài tử, ngươi hoang mang điều gì?” Tiểu Phiền bà bà hỏi.
Thanh Hoa duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng lướt qua giá sách bên cạnh, ánh mắt tuần tra trên dưới, dường như muốn tìm một cuốn sách đọc vào được, cuốn sách khiến nàng yên tĩnh.
Nhưng lại rất khó dừng lại vì một cuốn nào.
“Vì sao sứ giả Long Thần đã giết chết yến kiêu. Nhưng yến kiêu lại xuất hiện?” Nàng hỏi.
“Bởi vì...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad