Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 936: Muốn hiểu lòng ai

Chương 936: Muốn hiểu lòng ai
"Cô nương, ngươi quên giao Mệnh Kim rồi" Những Tội Vệ giữ thành từ xưa đến nay đều là kẻ này lười biếng hơn kẻ khác, cũng không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.
Thành Bất Thục thu được bao nhiêu gã không thèm để ý, bất kể thu được bao nhiêu Mệnh Kim cũng chẳng có quan hệ gì với gã.
Nhưng đối với nữ nhân này, rất quan trọng.
Gã đã sống ở đây lâu lắm rồi, hiểu rõ thành Bất Thục là nơi nào, người ở đây, là dạng gì. Sự ti tiện, xấu xa nhất của nhân tính cũng được thể hiện rất rõ ở đây.
Một nữ nhân, một nữ nhân dù đã che mặt mà vẫn tràn đầy vẻ quyến rũ như vậy, nếu như không được Mệnh Kim bảo vệ, lập tức sẽ bị xé thành mảnh vụn.
Nữ nhân nọ quay đầu, dùng đôi mắt cực kỳ quyến rũ kia liếc gã một cái: "Ta quên mang theo rồi."
Giọng của nàng ta rất mềm mại, giống như đang gãi nhẹ bên tai.
Tội binh vệ thành hơi nuốt nước miếng: "Ta có thể mượn..."
"Mượn cái chân con mẹ ngươi!" Một bàn tay vỗ lên lưng gã.
Một nam tử mặc quần áo màu đen dính máu không biết đã xuất hiện trước cửa thành từ bao giờ, gật đầu với nữ nhân kia: "Tha cho tên thuộc hạ vô dụng của ta đi, hồn của gã cũng sắp bị ngươi câu đi mất rồi!"
"Liên thống lĩnh nói đùa, tiểu nữ tử đại diện cho Tam Phần Hương Khí Lâu mạo muội tới chơi, mong rằng được Tội Quân bao dung" Nữ nhân kia che miệng cười khẽ, tiếng cười như vang vọng trong không khí.
Khiến cho người nghe ngứa ngáy trong lòng.
Phó thống lĩnh Tội Vệ Liên Hoành xuất hiện, khiến cho rất nhiều người đang âm thầm quan sát phải thở dài, biết rõ mình đã mất cơ hội rồi.
Nếu như nó ở thành Bất Thục, còn có thứ gì có thể "an toàn" hơn so với Mệnh Kim thì tất nhiên đó là được sự bảo vệ của Tội Vệ rồi.
Liên Hoành bất đắc dĩ thở dài: "Ngươi vào trước đi, chặn ở cửa thành, nam nhân toàn thành đều loạn cả rồi."
"Cũng có thể là cả nữ nhân nữa" Hắn ta bổ sung.
Đôi mắt đẹp của nữ nhân hơi hơi liếc, nhẹ nhàng bước đi, đi vào thành Bất Thục: "Vậy làm phiền Liên thống lĩnh bảo vệ rồi."
Liên Hoành hung hăng trừng Tội Vệ giữ thành kia một cái, nói:
"Quay về sẽ xử lý ngươi Ị?
Sau đó đi trước dẫn đường, đi về phía trung tâm của thành Bất Thục - Tù Lâu.
Tội Vệ giữ thành rụt cổ lại, cũng không quan tâm lắm đến việc bị trách mắng, chỉ là cảm thấy mất mát dựa lại vào cổng thành. Gã đã gặp qua rất nhiều người, nhưng không hiểu vì sao, lúc nữ nhân ngay cả mặt cũng chưa từng lộ ra kia đi, trong lòng gã dường như đã mất đi một phần.
Đầu năm nay, nào có tiện nghi nào dễ chiếm như vậy? Hơn nữa còn ở một nơi như thành Bất Thục này.
Ngay cả nhân vật phong lưu thành tính như Liên Hoành, từ đầu đến cuối đều chưa từng ngả ngớn chút nào đối với cô gái kia, ngay cả trong lời nói cũng không.
Bởi vì hắn ta biết rõ thực lực của đối phương, chỉ sợ với thực lực Nội Phủ của hắn ta hiện tại cũng không thể chống lại nữ nhân vô cùng mị hoặc này, hoàn toàn không có phần thắng.
Hắn ta phong lưu nhưng không hề điên. Loại chuyện muốn ăn đòn này hắn ta sẽ không làm.
Tội Quân nói hắn ta đến dẫn đường, hắn ta liền dẫn đường thôi.
Tù Lâu là nơi ở của Tội Quân Hoàng Kim Mặc, cũng là trung tâm của thành Bất Thục.
Lý do khiến thành Bất Thục có thể tồn tại giữa ba nước Ung, Trang, Lạc, ngoại trừ do sự kiêng kị, kiềm chế lẫn nhau giữa ba nước, cộng thêm địa lý đặc thù của thành Bất Thục, thì thực lực của Tội Quân cũng không thể thấp được.
Nếu đổi lại một người không đủ thực lực đến trấn giữ thì một nơi tập trung đủ loại ác đồ như thành Bất Thục đã sớm sụp đổ rồi.
Nàng ta chỉ cai quản một thành, nhưng đã tự xưng là quân.
Thành Bất Thục chính là vương quốc của nàng ta.
Tù Lâu chính là cung điện của nàng ta.
Liên Hoành dừng lại trước lâu, nữ nhân che mặt thì được thị nữ dắt vào, đi đến lầu bốn.
Lầu bốn được sắp đặt vô cùng cao quý, đủ loại vật trang trí, đa số là đồ cổ. Thị nữ chỉ dâng lên một ly trà, không nói một câu dư thừa nào.
Qua một lúc, một nữ nhân dung mạo xinh đẹp lạnh lùng đi từ trên lầu xuống.
Nàng ta phất vạt áo, ngồi lên vị trí chủ vị. Cặp mắt dài xếch lên chỉ đảo qua, đã tràn ngập sự uy nghiêm.
Nữ nhân che mặt đã sớm đứng dậy hành lễ: "Tam Phần Hương Khí Lâu, Muội Nguyệt, tham kiến Tội Quân điện hạ"
Hoàng Kim Mặc bưng chén trà nhỏ mà thị nữ dâng lên, khẽ nhấp một ngụm. Giọng điệu tùy ý phân phó: "Gõ khăn che mặt xuống"
"Là Muội Nguyệt thất lễ. Có thể được bái kiến điện hạ, tâm thần kích động cho nên không biết chừng mực." Nữ nhân che mặt vừa giải thích vừa vâng lời gỡ khăn che mặt xuống, lộ ra một khuôn mặt cực kỳ quyến rũ.
Hoàng Kim Mặc nhìn nàng ta một chút, lắc đầu nói: "Cái tên này không hay, Diệu Ngọc hợp với ngươi hơn"
Bị nói toạc ra thân phận, Diệu Ngọc cũng không rối loạn, nụ cười trên mặt vẫn không đổi: "Tội Quân đại nhân anh minh, tiểu nữ tử bội phục. Chỉ là bây giờ ta đã gia nhập Tam Phần Hương Khí Lâu, tên gọi trước kia, đã không cần dùng đến nữa."
Nàng ta đang giải thích với Tội Quân, đổi tên họ không phải là vì không thành thật mà là bởi có nguyên do.
Nếu đổi lại là một nam tử thì chỉ sợ đứng trước nụ cười mị hoặc của nàng ta, đã sớm hồn siêu phách lạc.
Nhưng hiển nhiên Hoàng Kim Mặc không bị ảnh hưởng: "Có một số việc, ngươi đã quên, nhưng người khác chưa chắc đã chịu quên. Lệnh truy nã ngươi của Trang quốc đến nay vẫn chưa được hủy bỏ, đối với Bạch Cốt thánh nữ, bọn họ ra giá cực kỳ cao."
"Õ nơi này của điện hạ, Muội Nguyệt tất nhiên không cần lo lắng" Diệu Ngọc nịnh nọt: "Trang quốc dù có kiêu ngạo ngang ngược thế nào, cũng phải tuân thủ quy củ của thành Bất Thục"
"Có đôi khi cũng không cần, chỉ cần mạnh hơn ta" Đường đường là Tội Quân Hoàng Kim Mặc, dường như chẳng hề để ý thanh danh, cũng không thèm để ý đến quy củ mà nàng ta tự đặt ra, nói thẳng: "Nếu như Trang Cao Tiện đến đây đòi người, ta sẽ lập tức trói chặt ngươi giao ra."
Nụ cười của Diệu Ngọc rốt cuộc cứng ngắc trong một chốc.
"Chỉ là lão quái vật của Ung quốc kia vẫn luôn nhìn chằm chằm, có lẽ Trang Cao Tiện sẽ không cho lão ta có cơ hội này." Hoàng Kim Mặc chuyển đề tài.
Diệu Ngọc lập tức nịnh nọt: "Thành Bất Thục dù sao cũng là địa bàn của ngài, ai đến cũng phải suy nghĩ kỹ"
"Nhưng mà ta lại nghe nói..." Hoàng Kim Mặc nhìn nàng ta: "Vô Sinh Giáo cũng đang tìm ngươi khắp nơi."
Hoàng Kim Mặc giống như một con mèo đang vờn chuột, hết bên trái rồi lại bên phải. Thực lực tuyệt đối cùng với địa vị khiến cho nàng ta có vẻ cực kỳ bình tĩnh, còn Muội Nguyệt lại rất hợp cảnh lộ vẻ quẫn bách.
Nàng cứng nhắc nhếch khóe miệng, đáp: "Loại tổ chức nhỏ mới được thành lập như Vô Sinh Giáo, không ngờ điện hạ cũng từng nghe đến"
Hoàng Kim Mặc lắc đầu: "Vô Sinh Giáo phát triển rất nhanh, chỉ trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, đã có không ít tín đồ ở Ung quốc, Thành quốc, Vân quốc. Ta sẽ không xem thường nó, ta nghĩ ngươi sẽ lại càng không"
Tầm nhìn của Tội Quân rộng lớn, tình báo lại tỉ mỉ như vậy, ngay cả Vô Sinh Giáo mới thành lập cũng để ý, thực lực của thành Bất Thục tuyệt đối sẽ không chỉ dừng lại ở vẻ bề ngoài.
Trên trán Diệu Ngọc bắt đầu rỉ mồ hôi, biểu hiện rất tốt dáng vẻ một nữ nhân nhu nhược đã bị nắm thóp rồi nhưng vẫn giả bộ trấn định: "Ta cũng không hiểu rõ lắm"
"Vì sao Vô Sinh Giáo lại tìm ngươi?" Hoàng Kim Mặc lại hỏi.
"Chắc là có liên quan đến Bạch Cốt đạo đi? Nghe nói bọn chúng có một chút quan hệ..." Diệu Ngọc làm như không biết: "Ta đã sớm rời khỏi Bạch Cốt đạo, mất đi lạc ấn Tà Thần, không còn chút quan hệ nào với Bạch Cốt đạo nữa."
Hoàng Kim Mặc một tay chống tay vịn, người hơi nghiêng về phía trước.
Đây là một tư thế rất có tính áp bách, câu hỏi của nàng ta, lại đổi một hướng khác: "Vì sao bây giờ ngươi lại tên là Muội Nguyệt?"
"Vì mê muội trăng sáng sao?"
Ánh mắt của nàng ta dường như muốn xoáy sâu vào lòng người:
"Ngươi muốn thấu hiểu lòng ai?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad