Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1805: Lưu Tuyết Toái Dạ (1)

Chương 1805: Lưu Tuyết Toái Dạ (1)
Sau khi từ Quan Hà Đài gặp gỡ thiên kiêu các nước, Khương Vọng cũng không có thường xuyên dùng Luận Kiếm Đài như vậy.
Bởi vì ý nghĩa thực chiến đã nhỏ đi rất nhiều, trình tự trong Nội Phủ Thái Hư Huyễn Cảnh cũng đã không còn có giá trị ngang tài ngang sức với chiến một trận.
Hơn nữa ở trong Thái Hư Huyễn Cảnh, rất nhiều người đều che giấu thực lực, bao gồm cả bản thân Khương Vọng cũng là như thế. Cho dù là mười hạng đầu thì chỉnh thể so ra vẫn kém tiêu chuẩn thi đấu của Hoàng Hà Hội.
Cũng chỉ có rải rác mấy người cấp bậc như Ninh Kiếm khách còn có ý nghĩa giao thủ.
Từng có lúc, hắn ở Luận Kiếm Đài chịu đủ tra tấn, bị đả kích đủ kiểu, bây giờ rút kiếm nhìn xung quanh, có thể nói một tiếng trong cùng cảnh giới không ai có thể chiến!
Đối với lộ trình của bản thân Khương Vọng ở trong Thái Hư Huyễn Cảnh mà nói, có thể tính là một sự kiện mang tính bước ngoặt.
Luận bàn ở Luận Kiếm Đài ít thì dụng công ở phương diện khác đương nhiên là nhiều hơn một chút.
Đạo thuật, kiếm thuật, chữa trị cô đảo Thiên Địa, thăm dò Đệ tứ Nội Phủ...
Khiêu chiến phúc địa ngược lại tất nhiên có thể gặp được cao thủ, chỉ là vòng khiêu chiến tiếp theo cần phải đợi tám đến mười lăm tháng nữa.
Ngày mười lăm tháng bẩy hắn còn phải lên đường trở về Tề quốc, cũng không tham gia khiêu chiến phúc địa.
Bây giờ đã rớt xuống núi Lục La xếp hạng bốn mươi sáu, về phần sinh công mỗi tháng ba trăm sáu mươi điểm, Khương mỗ tài đại khí thô cũng không phải quá quan tâm.
Lại trôi qua một đêm ở trong tu hành, sau khi làm xong khóa sớm, sắc trời cũng đã sáng tỏ.
Quản gia Tạ Bình ở ngoài nhẹ nhàng gõ cửa, nhắc nhở hắn nên xuất phát đi Trường Lạc Cung.
Khương Vọng lặng lẽ xoa dịu đạo nguyên qua lại trong Thông Thiên Cung, thu thần hồn Nặc Xà không ngừng qua lại vào trong Đệ tứ Nội Phủ.
Có thể được Trọng Huyền Thắng xếp vào hàng ngũ tuyển chọn dự bị, Tạ Bình lo liệu cho một cái phủ Tử Tước đương nhiên là dư xài. Hơn nữa Khương Tước gia một thân một mình, cơ bản cũng không có quan hệ lung tung lộn xộn gì cần phải quản lý.
Lúc Khương Vọng bước ra cửa, cổ kiệu đã được chuẩn bị sẵn từ sớm.
Thái Tử là chính thức tương thỉnh, lại còn đưa cả thiếp mời, Khương Vọng đương nhiên cũng không thể nghênh ngang tiêu sái đi đến cửa. Dù sao bây giờ hắn cũng đã là quan lớn tam phẩm, vẫn cần phải giảng đến lễ nghỉ một chút.
Đương nhiên nếu như thật sự bàn về lễ tiết, lần này hắn đến cửa Thái Tử cũng không nên đi tay không, chung quy vẫn nên chuẩn bị một phần quà lễ. Đi Trường Lạc Cung cũng không thể mang những thứ thông thường đến được, dù sao cũng phải tiêu tốn một chút đạo nguyên thạch...
Ố khâu này, dĩ nhiên chính là đại trượng phu không câu nệ tiểu tiết.
Nghĩ đến Thái Tử khoan dung nhân hậu, đương nhiên là không thèm để ý đến những thứ tục lễ này!
Kiệu dừng ở trước Trường Lạc Cung, Tạ Bình cầm danh thiếp của Cố Vọng lập tức đi tới gõ cửa.
Đúng vậy, bây giờ tự lập phủ ở, không thể thiếu lui tới xã giao, cho nên Khương Vọng cũng có danh thiếp của mình.
Một tấm thiếp mỏng, bên trái đề bốn hàng chữ nhỏ, theo thứ tự là: "Trấn Thanh Dương Đại Tề, Kim Qua Võ Sĩ Tam phẩm, thanh bài bổ đầu Tứ phẩm, thiên hạ Đệ nhất Nội Phủ."
Cuối cùng là hai cái chữ to ở giữa, viết là, Khương Vọng.
Tấm danh thiếp này cầm đi tới đâu đều có mấy phần tình mọn.
Đã là Thái Tử chủ động mời, người của Trường Lạc Cung đương nhiên sẽ không thờ ơ, còn bước mấy bước đi nhanh đến, tới kiệu nghênh đón.
Khương Vọng rất có phong cách hạ kiệu, hai tay trống trơn lập tức đi vào bên trong.
Vị thái giám Ngô Phúc tổng quản Trưởng Lạc Cung nghênh đón tiếp chuyện này, sau khi nhiệt tình nghênh đón Khương Vọng, liên tục dẫn Khương Vọng đi vào Trường Lạc Cung xong vẫn không nhịn được ngoái đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Tạ Bình mặt mày tươi cười, cùng hai kiệu phu thuê mướn tạm thời.
Này cũng quá keo kiệt rồi!
Lúc ông ta đi đến quý phủ Thanh Dương Tử đưa thiệp mời còn tiện tay dâng lên một cái ống đựng bút bằng ngọc cơ đấy!
Nhưng trên mặt đương nhiên là không nói lời nào, dẫn Khương Vọng đi thẳng tới thiện phòng.
Gặp mặt ở thiện phòng là có ý gì? Chắc là Thái Tử muốn theo ta giảng đạo lý "trị đại quốc như nấu món ngon" đúng không?
Ngươi trị quốc bằng cách nào, ta cũng không quan tâm.
Ngươi trị hay không trị được, lại là hai chuyện.
Khương Vọng đang có chút buồn bực, đúng lúc Khương Vô Hoa vừa mới đảo một vòng từ trong phòng đi ra, vừa dùng một cái khăn tay trắng lau sạch tay vừa đi ra ngoài, mắt cười nhìn Khương Vọng: "Cô đã nói Thanh Dương Tử đây lẽ ra nên tới rồi."
Rất là thân thiết tự nhiên.
Y tiện tay đưa khăn cho tiểu thái giám nhắm mắt theo đuôi bên cạnh, chìa tay dẫn đường: "Mời vào ngồi, cháo sắp xong rồi."
Cháo à?
Cố ý gọi ta tới Trường Lạc Cung để húp cháo sao?
Khương Vọng chẳng hiểu ra sao ngồi vào trước bàn ăn, mở miệng khách sáo nói: "Thái tử điện hạ khách khí rồi."
Khương Vô Hoa lại đang ngồi xếp bằng ở trước bàn ăn đối diện hắn, đồng dạng hết sức tùy ý nói: "Lão bách tính thức dậy sáng sớm, không dễ có khẩu vị. Húp cháo đúng lúc phù hợp, dưỡng dạ dày, thoải mái"
Khương Vọng không biết y nói như vậy là có ý gì, hắn cũng là từ một thiếu niên bình thường, từng bước một đi về phía Siêu Phàm, đối với lối sinh hoạt bình dân đương nhiên không xa lạ gì, chỉ nói: "Quả thật như thế, trước đây sáng sớm ta cũng thường hay húp cháo."
Tổng quản thái giám Ngô Phúc ở bên cạnh hết sức tri kỷ nói:
"Đây chính là thái tử điện hạ tự tay nấu cho ngài."
"Hả?" Khương Vọng cực kỳ tự tin mỉm cười: "Vậy thì ta phải nên nếm thử một chút rồi."
Đệ đệ muội muội trái ngược với y, diện mạo của Khương Vô Hoa không tính xuất sắc, nhưng giản dị nhân hậu, không có tính công kích gì, thế cho nên cũng không có khoảng cách, khiến cho người ta rất dễ thân cận.
Giờ phút này y cười nói: "Thanh Dương Tử nấu ăn rất giỏi đúng không?"
Khương Vọng khiêm tốn trả lời: "Không thể nói giỏi cỡ nào, nhưng có biết một chút"
Nụ cười của Khương Vô Hoa càng tự nhiên hơn: "Không biết ngươi chuyên về cái gì?"
Khương Vọng tự tin mà lại thong dong: "Chưng, nấu, nướng, ta đều hiểu sơ một chút"
Khương Vô Hoa có lòng muốn mời Khương Vọng thử nghiệm tay nghề ngay bây giờ, nhưng nhớ tới đây là lần đầu mời mọc lẫn nhau, bảo người ta đi xuống bếp không khỏi hơi thiếu tôn trọng, chỉ có thể tạm thời dằn xuống trước, cười lớn nói: "Con người lấy thức ăn làm đầu, Thanh Dương Tử tư chất ngút trời, lương tài cái thế, vậy mà còn có thể gửi gắm tình cảm vào nấu nướng, trên chống trời xanh, dưới nuốt khói lửa, cùng cô đúng là người đồng đạo!
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad