Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3087 - Mưa gió nhân sinh làm gãy cành (2)








Chương 3087 - Mưa gió nhân sinh làm gãy cành (2)



Chương 3087 - Mưa gió nhân sinh làm gãy cành (2)




Chương 3087: Mưa gió nhân sinh làm gãy cành (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trong xe ngựa đang phi nhanh trên quan đạo, Trọng Huyền Thắng chậm rãi phân tích: "Đời trước Lôi gia không có nhân vật nổi bật nào. Troing thế hệ trẻ tuổi, người được cho là ưu tú cũng chỉ có Lôi Chiêm Càn, Lôi Nhất Khôn. Kẻ sau không ưu tú bằng người trước nhưng kẻ trước đã mất đi nhuệ khí. Nếu không có biến hóa gì khác, qua khoảng mười hai mươi năm nữa, thì tiếng nói của họ ở quận Lộc Sương cũng chẳng còn trọng lượng gì mấy."
Khương Vọng đưa ra đánh giá khách quan: "Thiên phú của Lôi Chiêm Càn không tệ, nếu có thể tỉnh lại, chưa chắc không thể gánh vác tương lai của Lôi gia."
Lòng cường giả càng hiển lộ rõ ràng trong nghịch cảnh.
Nhìn tâm tính của Lôi Chiêm Càn sau khi thất bại mà xét, việc hắn ta đã từng uy phong ngang ngửa Vương Di Ngô, hơn phân nửa là do Trường Sinh Cung cung chủ chống đỡ giúp.
Nhưng bản thân hắn ta nắm giữ Lôi Tỉ, ấn nhiếp thiên địa, thậm chí còn tiến vào danh sách dự tuyển ở Hoàng Hà Hội nên cũng tuyệt không phải là dạng người bình thường.
"Dù thiên phú có tốt nhưng nếu hoang phế quá lâu thì cũng sẽ trở thành vô dụng. Cho nên ta nói, quan trọng nhất là nhìn mười năm tiếp theo, xem hắn ta vượt qua thế nào." Trọng Huyền Thắng lạnh nhạt nói: "Rửa mắt mà đợi đi."
...
Dưới sự điều khiển của Thanh Chuyên, xe ngựa của Võ An Hầu trực tiếp đến tông địa Lôi gia ở quận Lộc Sương.
Lôi thị lão trạch - nơi ở của tộc trưởng mở rộng cửa lớn, tộc trưởng Lôi thị là Lôi Tông Hiền đích thân ra cửa đón, hô to tôn hiệu của hai vị Hầu gia, nghiêm túc hành lễ. Lôi Chiêm Càn, Lôi Nhất Khôn cùng một đám vãn bối gia tộc đứng ở phía sau cũng cung kính hành lễ.
Từ những kinh lịch trong quá khứ mà xét, người tên Lôi Tông Hiền này tuy tài năng bình thường nhưng có thể giữ vững vị trí tộc trưởng nguyên nhân quan trọng nhất ở chỗ... Lôi quý phi đã từng được thiên tử vô cùng sủng ái chính là muội muội ruột của ông ta.
Vậy nên ông ta với tộc trưởng đương nhiệm của Tĩnh Hải Cao thị là Cao Hiển Xương, ắt hẳn có nhiều chỗ tương đồng.
Đương nhiên Lôi Tông Hiền còn sinh ra được một Lôi Chiêm Càn hái được thần thông Lôi Tỉ, từng nhận được danh xưng là tương lai trăm năm của Lôi thị, điều này khiến ông ta có tư cách nói một không hai trong Lôi thị.
Cho nên mới nói, thế sự khó liệu, biển người chìm nổi.
Nếu là từ một hai năm trước, lúc Khương Vô Khí còn tại thế, dù Khương Vọng cùng Trọng Huyền Thắng có lấy tôn vị quốc hầu đến nhà thì cũng không cần Lôi Tông Hiền đích thân ra cửa đón tiếp, để Lôi Chiêm Càn thay mặt là đã đủ tôn trọng rồi.
Mưa gió nhân sinh không những đánh gãy cành mà còn xối ướt thân.
Khương Vọng cũng không trịch thượng ra vẻ Hầu gia, mà nhanh chóng xuống xe ngựa, chào Lôi Tông Hiền trước, sau đó chủ động đề cập đến Lôi Chiêm Càn.
Lần trước hai người gặp mặt là khi Khương Vô Khí qua đời chưa lâu.
Lúc đó, Khương Vọng vẫn là Thanh Dương Tử, hôm nay hắn đã là Võ An Hầu.
Thời điểm đó, Lôi Chiêm Càn chán nản ủ rũ, hôm nay Lôi Chiêm Càn càng thêm suy sụp tinh thần, thậm chí đến ánh mắt cũng có chút chết lặng.
Vẫn là người lúc trước, vẫn là ngũ quan kia, vẫn là cách ăn mặc kia, vẫn là mái tóc dài kia nhưng cỗ bá khí độc chiếm càn khôn, bễ nghễ thiên hạ đã tiêu tán sạch sẽ.
Hắn ta đứng trong đám người hành lễ, nếu đột nhiên xem xét kỹ, còn không đáng chú ý bằng Lôi Nhất Khôn đang đứng bên cạnh hắn ta.
Lôi Chiêm Càn là con trai của tộc trưởng Lôi Tông Hiền, Lôi Nhất Khôn dáng người thấp tráng là cháu trái đường gia gia của Lôi Chiêm Càn, hai người xem như là đường huynh đệ cách có hơi xa.
Khương Vô Khí cùng Lôi Chiêm Càn có huyết thống gần nhau hơn, tình cảm của hai người bọn họ cũng càng sâu đậm hơn. Có điều, lúc Khương Vô Khí còn sống, Lôi Nhất Khôn cũng hầu như tùy hành bên cạnh.
Ban đầu, lúc còn ở Vân Vụ Sơn, Lôi Nhất Khôn tính cách cường ngạnh, có thể nói là trừng mắt, liếc xéo Khương Vọng. Nhưng bây giờ, đối mặt với ánh mắt đưa tới của Khương Vọng, hắn ta cũng chỉ lộ ra nụ cười hiền hòa.
Trọng Huyền Thắng cùng Thập Tứ dắt tay ra khỏi xe ngựa, trực tiếp lên tiếng: "Lôi thế bá không nên giữ lễ tiết quá mức, thực không dám giấu giếm, ta cùng Võ An Hầu tới đây hôm nay là có chuyện muốn nhờ. Không biết có tiện để chúng ta trò chuyện với Chiêm Càn huynh một lát?"
Chỉ thay một bộ hoa phục công hầu choàng thân, nhưng Trọng Huyền Thắng hôm nay đã không giống mấy ngày trước.
Lúc ở cùng Khương Vọng thì không hiển nhưng ở trước mặt người ngoài, biến hóa của hắn ta gần như là thoát thai hoán cốt.
Không chỉ là vị phần chuyển biến mà còn ảnh hưởng đến tinh khí thần, liên quan đến tu vi cá nhân. Bên trong thân thể mập mạp kia, lực lượng siêu phàm đang mạnh mẽ sinh trưởng.
Trên mặt hắn vẫn là ý cười ôn hòa nhưng không để cho người ta cảm thấy hắn ta là người lương thiện có thể ức hiếp, mà phần lớn là cảm nhận được sự uy nghiêm cùng thân thiết từ hắn ta.
Khương Vọng vẫn cảm thấy, bên trong những người đồng lứa mà hắn biết, Trọng Huyền Thắng là thiên tài thích hợp nhất với quan đạo, có khả năng lợi dụng ưu thế của quan đạo nhất. Bây giờ khi đã kế vị, chẳng khác nào Tiềm Long trùng thiên.
Hắn ta vừa xuống xe ngựa, vừa mới mở miệng, liền có một loại khí thế chưởng khống cục diện.
So với người ở thành quốc hầu trước là Khương Vọng, càng có uy nghi của công hầu.
Cũng không có ngôn ngữ kịch liệt gì, nhưng Lôi Tông Hiền lại bị cỗ khí thế này chấn nhiếp, nhất thời ngẩn người, không biết đáp lại thế nào.
"Đương nhiên là thuận tiện. Nếu Lôi gia có thể giúp sức gì hai vị Hầu gia tất nhiên sẽ không chối từ." Lôi Chiêm Càn tiến lên một bước, tiếp lời, cũng đưa tay dẫn đường: "Ba vị, mời đi hướng này."
Giữa vầng trán của hắn ta vẫn là sự mệt mỏi, nhưng vẫn miễn cưỡng vực dậy tinh thần, để ứng phó hai vị quốc hầu đột ngột đến thăm. Dù sao, hiện giờ hắn ta cũng là người duy nhất có thể chống đỡ được tình cảnh của Lôi gia.
"Vậy thì làm phiền." Khương Vọng cũng biểu hiện khách khí, đi theo Lôi Chiêm Càn vào trong phủ.
Trọng Huyền Thắng cùng Thập Tứ cũng theo sát phía sau.
Thanh Chuyên thì trông coi xe ngựa, chờ ở bên ngoài phủ.
Lúc này, Lôi Nhất Khôn bỗng nhiên cũng theo mấy bước, thành khẩn nói: "Đúng như lời đường huynh nói, nếu hai vị Hầu gia cần gì, trên dưới Lôi gia nhất định sẽ dốc hết sức."






Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad