Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 913: Sai lầm

Tôn Chấn An không nói gì thêm, nhưng Từ Quân Nhiên đã hiểu được toàn bộ câu chuyện. Xem ra sự việc ở Nam Châu không chỉ giới hạn ở Nam Châu mà đã liên lụy tới cả việc đấu đá trên tỉnh ủy.
Tiễn chân Tôn Chấn An, Từ Quân Nhiên ngồi trầm tư một hồi lâu trong phòng làm việc. Liên kết một số tư liệu mà mình có được, hắn mơ hồ cảm thấy Nam Châu dường như sẽ có một biến cố lớn xảy ra.
- Giữ mình trong sạch, quét sạch tuyết trước cửa.
Đây là chín chữ mà Tôn Chấn An tặng Từ Quân Nhiên trước khi rời khỏi đây. Từ Quân Nhiên lặng lẽ suy nghĩ về ý của câu này. Trong lòng đã có quyết định của riêng mình.
- Bí thư Từ, ông có khách.
Chỉ một lát sau đó Lý Chiêu Minh gõ cửa bước vào. Y vừa đến thì bị thư ký của Từ Quân Nhiên chắn ở ngoài cửa, nói là Từ Quân Nhiên đang có khách quan trọng không gặp ai cả.
Từ Quân Nhiên ngẩng đầu lên nhìn Lý Chiêu Minh, mỉm cười:
- Chủ nhiệm Lý đến rồi, ngồi đi ngồi đi chúng ta nói chuyện.
Lý Chiêu Minh có vẻ ngạc nhiên nhìn Từ Quân Nhiên, gật đầu ngồi xuống. Hai người mỗi người pha một cốc trà, châm một điếu thuốc ngồi trên ghế sa lon.
- Lão Lý, tình hình trong thành phố thế nào rồi?
Từ Quân Nhiên uống một ngụm trà thấm giọng một chút rồi nói với Lý Chiêu Minh.
Lý Chiêu Minh đương nhiên hiểu ý của Từ Quân Nhiên. Hắn quan tâm đến việc sau khi tỉnh ủy tuyên bố mình chủ trì công việc thì những người khác có suy nghĩ như thế nào? Dù gì Lý Chiêu Minh cũng là Chủ nhiệm Văn phòng Thành ủy. Y cũng đã có thời gian làm việc nhiều năm ở Nam Châu. Tin tức mà y biết được cũng nhiều hơn một chút.
- Mọi người đều có ấn tượng rất tốt về Bí thư Từ, hoan nghênh anh đến chủ trì công việc của Ủy ban nhân dân thành phố.
Lý Chiêu Minh mỉm cười nói với Từ Quân Nhiên.
- Thật sao?
Từ Quân Nhiên nhíu mày cảm thấy có chút ngập ngừng. Hắn không tin lời nói của Lý Chiêu Minh. Đây có thể chỉ là những lời nói khách sáo chốn quan trường mà thôi. Dù gì bản thân mình giờ cũng đã là cấp trên, có những lời Lý Chiêu Minh chưa chắc đã dám nói với mình giống như nói với lão Đàm.
Ngược lại hắn không tin con người của Lý Chiêu Minh. Có những lúc địa vị và quyền hành quyết định thái độ và cách nói chuyện của một người. Trước kia giữa hai người nếu như có thế vui vẻ nâng cốc nói chuyện thì bây giờ thân phận của hai người đã khác nhau. Cách nói chuyện và thái độ của hai người cũng có sự thay đổi. Cho dù một người không có sự thay đổi thì một người còn lại cũng sẽ chú ý đến điều này.
- Bí thư Từ, có thể anh chưa hiểu rõ tình hình.
Lý Chiêu Minh mỉm cười nói với Từ Quân Nhiên:
- Bí thư Đàm đã từng làm việc ở thành phố chúng ta trong nhiều năm. Không hề ngoa ngôn khi nói rằng ông ấy có cống hiến rất lớn cho sự phát triển ngày hôm nay của thành phố Nam Châu. Anh coi trọng ông ta làm cho rất nhiều người cảm thấy anh là người rất có tình nghĩa. Cho nên mọi người rất ủng hộ việc anh chủ trì công việc ở thành phố.
Những lời này của y không phải là để lấy lòng Từ Quân Nhiên. Cách cư xử của Từ Quân Nhiên với Đàm Vọng Tung làm cho rất nhiều người cảm thấy vị Bí thư mới này rất niệm tình người cũ. Đàm Vọng Tung điều hắn từ Bắc Kinh về đây. Khi đối phương ngã bệnh, Từ Quân Nhiên vẫn đến thăm. Việc này đối với hắn chỉ là chuyện nhỏ nhưng trong mắt rất nhiều người điều này đi ngược lại với quy luật người đi thì trà nguội chốn quan trường.
Người đi thì trà nguội. Đây là thành ngữ chỉ cách sống tầm thường trong cuộc sống hàng ngày, nhưng trong chốn quan trường lại là một sự việc rất thường gặp. Việc hắn làm khiến rất nhiều cán bộ cũ xúc động. Hầu hết họ đều nếm cảm giác khi đang ngồi ở vị trí cao thì xung quanh tiền hô hậu ủng, nhất ngôn cửu đỉnh nhưng vừa rời khỏi cương vị lập tức xung quang sẽ trở nên im lìm.
Không phải là vì mọi người đã thay đổi mà là vị trí của mình đã thay đổi. Cho nên mới có người lo chuyện bao đồng. Có người yêu cầu lãnh đạo mới nghe ý kiến của bọn họ. Cuối cùng, những người này không thích ứng được với cảm giác không còn quyền lực trong tay.
Đương nhiên, Đàm Vọng Tung không phải là loại người đó. Ông ta bị bệnh liền “nhắm” Từ Quân Nhiên vào vị trí của mình ở Nam Châu. Điều này đối với rất nhiều người mà nói không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên. Điều ngạc nhiên nhất là Từ Quân Nhiên không vì Đàm Vọng Tung đã rời khỏi vị trị người đứng đầu thành ủy mà lạnh nhạt đối với ông ta. Ngược lại, hắn vẫn nhiệt tình đi thăm ông ta. Cần biết, lúc đó Từ Quân Nhiên vẫn chưa được tỉnh bổ nhiệm vào vị trí chủ trì Bí thư Thành ủy.
*Hình như tác giả/người đánh máy gõ lại bị nhầm: Cựu Bí thư Thành ủy Nam Châu là Đoàn Khê Tuyền mới đúng.
- Lão Lý à, xem ra tôi đã xem thường sức ảnh hưởng của Bí thư Đàm rồi.
Lúc này Từ Quân Nhiên cuối cùng cũng thừa nhận bản thân mình đã vô tình đi được một nước cờ đúng.
Lý Chiêu Minh mỉm cười không nói gì nữa. Hai người chỉ nói mấy câu liễn đã lộ ra rất nhiều tin tức. Lý Chiêu Minh đại diện cho thế lực của Đàm Vọng Tung. Trong lúc này lại chọn đứng về phía Từ Quân Nhiên, tự nhiên Từ Quân Nhiên sẽ có được nhiều thiện ý.
Chuyện chốn quan trường có những lúc chỉ cần mấy câu mà thôi.
- Bí thư yên tâm. Việc ở thành ủy, tôi nhất định sẽ làm tốt việc chuẩn bị.
Lý Chiêu Minh mỉm cười tiếp tục nói với Từ Quân Nhiên, xem như cho Từ Quân Nhiên một viên thuốc an thần. Dù sao Lý Chiêu Minh cũng đã có nhiều năm giữ chức Chủ nhiệm Văn phòng thành ủy. Nếu nói về sức ảnh hưởng của y trong thành ủy thì thật sự là lớn. Thậm chí còn mạnh hơn so với thường vụ thành ủy bình thường.
- Anh làm việc tôi rất yên tâm.
Từ Quân Nhiên mỉm cười tỏ ra rất hài lòng với thái độ của Lý Chiêu Minh. Tin tức mà Tôn Chấn An đã nói làm cho hắn có cảm giác bức bách. Bản thân hắn nếu không thể nhanh chóng ổn định cục diện Nam Châu thì đối với con đường phát triển sau này của mình sẽ là một phiền phức rất lớn.
Rất nhanh chóng Lý Chiêu Minh đứng dậy cáo từ, Từ Quân Nhiên tiễn y ra cửa rồi mới quay trở về phòng làm việc của mình.
- Bí thư, anh cần nghỉ ngơi không?
Thư ký bước vào cẩn thận nói chuyện với Từ Quân Nhiên. Anh ta không phải là kẻ ngốc. Vừa rồi Tôn Chấn An nhẹ nhàng đến đây, anh ta tận mắt nhìn thấy người đứng đầu tỉnh ủy nói gì đó rất thân cận với Từ Quân Nhiên. Vị Bí thư Từ này rõ ràng là muốn che giấu điều gì đó.
Vừa nghĩ tới việc mình sẽ trở thành thư ký của một người như vậy, anh ta đột nhiên cảm thấy tiền đồ của mình như gấm.
- Không cần đâu. Cậu và lái xe cứ nghỉ đi. Tôi đi vòng vòng một lúc.
Từ Quân Nhiên khẽ xua tay. Hắn không thoải mái khi dùng người thư ký này, nhưng tạm thời không có người phù hợp để lựa chọn, hắn phải tạm chấp nhận như vậy.
- Vâng, anh nghỉ đi ạ.
Có cảm giác Từ Quân Nhiên hơi có chút gì đó xa xách, thư ký của hắn lặng lẽ quay người rời khỏi phòng.
Từ Quân Nhiên đứng chắp tay nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ. Trong lòng không hiểu tại sao bỗng nhiên lại có chút vắng lặng. Hắn cảm thấy có chút mệt mỏi. Cả ngày đều phải đối mặt với những việc đấu đá lẫn nhau, điều này làm cho Từ Quân Nhiên cảm thấy lựa chọn đi vào con đường làm quan của hắn có gì đó đã sai. Lẽ nào đây chính là cuộc sống mà mình muốn có được?
- Có lẽ mình cũng cần nghỉ ngơi một thời gian.
Trong đầu hắn tự nhiên lóe lên một ý tưởng. Đột nhiên, hắn thấy rõ ràng hắn đã đi vào ngõ cụt.
Ngoài cửa sổ, một trận gió thổi qua, lá vàng rụng xuống la đà.
Trụ sở thành ủy dần dần dơi vào yên lặng.
- HẾT TRỌN BỘ –
Bạn cần đăng nhập để bình luận