Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 204: Làm tham mưu cho bí thư.

- Cậu quá thông minh rồi đấy!
Dương Duy Thiên nhìn Từ Quân Nhiên rồi bất đắc dĩ thở dài, buông ra một câu tổng kết như vậy.
Không thể không nói, lời này của Từ Quân Nhiên đã đánh thẳng vào lòng anh ta. Quả thật Dương Duy Thiên có suy nghĩ này, chỉ có điều, vì công xã trấn Lý gia đang phát triển quá tốt, ông ta đang tính xem có nên sửa lại đường lớn lên huyện của công xã trấn Lý gia hay không.
Từ Quân Nhiên nghe thấy lời Dương Duy Thiên nói cũng không tức giận, thò tay vẽ trên bản đồ rồi nói:
- Chỗ Tần gia trại có mỏ than lớn nhất huyện ta. Nhưng đường này không thông, cho dù bưng cả chén vàng cũng không đổi được lương thực, vì thế, chúng ta cần liên thông đường quốc lộ với Tần gia trại, để than đá này biến thành tiền. Còn về đường cái ở công xã trấn Lý gia, tiền trong tay bí thư có ít đi một chút, thay vì sửa một con đường đã cũ, không bằng tôi đã nghĩ ra cách khác rồi.
Dương Duy Thiên bị lời nói của Từ Quân Nhiên chọc cười:
- Cậu nghĩ ra biện pháp, cậu có biện pháp gì được?
Từ Quân Nhiên cười hì hì:
- Biện pháp của tôi chính là biện pháp đất. Xã chúng tôi tự bỏ tiền, tự bỏ sức, tu sửa đơn giản đường xá cái đã. Đợi đến khi mấy nhà máy của xã hoạt động có hiệu quả mới tiếp tục đầu tư sửa đường. Tuy nhiên, có điều tôi vẫn chưa hiểu lắm, con đường này là do chúng tôi tự sửa, nhà máy cũng là chúng tôi tự xây. Ngài phải chắc chắn, mấy người trong huyện không được đối xử với công xã trấn Lý gia như đối xử với nhà máy bia. Nếu không, đừng trách chúng tôi đuổi đánh đến tận cửa!
Dương Duy Thiên sững sờ nhưng rồi cũng hiểu ngay ý trong lời nói của Từ Quân nhiên. Hắn đang nói hiện nay, huyện Võ Đức đang xuất hiện những tình trạng không chính thống.
Dương Duy Thiên thở dài nói:
- Mỗi cán bộ chúng ta càng ngày càng trở nên biến chất rồi.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Bị tụt lại phía sau cũng không sao. Nhưng có một vài cán bộ muốn vươn cánh tay của mình quá dài.
Dừng lại trong giây lát, hắn đưa một đống giấy tờ lấy từ chỗ Uyển Đức Tuấn cho Dương Duy Thiên:
- Ngài xem đi, tôi vừa tìm ra nguồn tiêu thụ mới cho nhà máy bia ở trên tỉnh, định để họ phát lương cho công nhân. Kết quả tiền mới đến tay đã có người tìm tới tống tiền. Hì hì, bí thư Dương, ngài nói tôi có cần quản lý mấy chuyện này của nhà máy bia không?
Sau khi hắn nói ra mấy lời này, sắc mặt Dương Duy Thiên bỗng thay đổi. Nhận lấy đống giấy tờ Từ Quân Nhiên đưa cho mình, sắc mặt Dương Duy Thiên như thể trời tháng sáu bỗng chốc trở nên u ám. Anh ta vỗ bàn, quát lớn:
- Lá gan của những người này quá lớn rồi đấy. Họ cho rằng giờ là xã hội xưa hay sao!
Đối với những lãnh đạo như ông ta, những hành vi tống tiền này không khác nào đoạt miếng ăn từ miệng người dân, là một hành vi không thể tha thứ.
Thấy phản ứng của Dương Duy Thiên, Từ Quân Nhiên khẽ thở dài trong lòng. Hắn cũng chẳng còn cách nào khác, không thể không để Dương Duy Thiên làm cánh chim đầu đàn. Nếu để ví dụ này tồn tại, sau này, cùng với sự phát triển không ngừng của nền kinh tế tập thể, hiệu quả hoạt động của những nhà máy đó sẽ ngày một tốt hơn. Đến khi ấy, mấy tên đầu trâu mặt ngựa trong huyện chạy khắp nơi tống tiền, ai cũng không chịu nổi.
Tuy đây là một chuyện thường xảy ra trước khi Từ Quân Nhiên trọng sinh, nhưng hắn không muốn lưu lại quy củ này ở huyện Võ Đức.
Đôi khi, sau khi đem những quy tắc ngầm biến thành quán lệ, tuy mọi người biết những hành vi này không đúng, nhưng cũng vẫn tiếp tục chấp nhận. Truy cứu nguyên nhân là việc của cấp trên. Những hành vi không có quy tắc này âm thầm sinh sôi nảy nở, khiến mọi người không thể không làm theo những quy tắc ngầm này. Vì nếu bạn không tuân thủ quy củ, cuối cùng bạn sẽ trở thành người chịu thua thiệt.
Cũng không phải mọi xí nghiệp đều muốn bị tống tiền, nhưng nếu như anh dám từ chối, chắc chắn sẽ bị trả thù, bị làm khó. Người kinh doanh coi trọng vận khí, nên không dám đắc tội với các cơ quan nhà nước. Mà cuối cùng cũng chỉ vì những sự việc này lúc bắt đầu không được ngăn chặn một cách hữu hiệu.
Nếu ngay từ lúc bắt đầu đã xử lý triệt để những vị lãnh đạo tống tiền kia, chắc chắn sẽ không xuất hiện những trường hợp có xí nghiệp bị các bộ ban ngành chính phủ ép đến mức phải đóng cửa.
- Tiểu Từ, cậu về chuẩn bị đi. Tôi sẽ mở cuộc họp thường vụ huyện ủy, thảo luận vấn đề công xã trấn Lý gia nhận thầu nhà máy bia.
Cũng có lẽ vì chuyện này đã chạm đến giới hạn của Dương Duy Thiên nên ông ta quyết định rất nhanh, trực tiếp đưa ra lời hứa hẹn với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Cám ơn bí thư.
Lần này hắn tới đây, chủ yếu là vì muốn hỏi chuyện nhận thầu. Vì theo kế hoạch của Từ Quân Nhiên, trước Tết, hắn nhất định phải đem rượu và đồ uống do nhà máy sản xuất lên Thủ đô.
Hiện nay, máy móc sắp đến, nhà máy lại chưa tới tay, quả thật khiến người ta lực bất đồng tâm.
Sắc mặt Dương Duy Thiên âm trầm:
- Cậu yên tâm, tôi sẽ xử lý chuyện này nhanh thôi. Tôi chỉ có một yêu cầu, nhà máy rượu phải mau chóng tạo ra lợi nhuận, có được không?
Từ Quân Nhiên vội vàng đáp lại:
- Xin lãnh đạo cứ yên tâm, tôi chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Máy móc của nhà máy đồ uống, hắn đã mời phó trưởng xưởng – Vương Vĩ Đạt tới giúp đỡ, dùng danh nghĩa của tập thể công xã trấn Lý gia để đảm bảo, trước tiên nợ lại tiền máy móc, đảm bảo trong vòng một năm sẽ hoàn trả lại. Nếu trước đây, có lẽ chuyện này cũng không dễ làm, nhưng có địa vị như Vương Vĩ Đạt ở đây, chỉ là một ít máy móc mà thôi, căn bản không phải là vấn đề. Dù sao, lúc này, các xí nghiệp nhà nước đều như vậy.
Tuy nhiên, Từ Quân Nhiên suy nghĩ một lát rồi nói với Dương Duy Thiên:
- Bí thư Dương, tôi có một đề nghị, liệu huyện có nên cổ vũ việc phát triển nền kinh tế tư nhân bằng việc ban hành một văn bản hay không.
Dương Duy Thiên sững sờ rồi do dự nói:
- Cấp trên đã ban bố văn bản, chúng tôi lại đưa ra…
Từ Quân Nhiên hiểu ý của ông ta, ông ta sợ sau này chuyện này sẽ bị người khác lên án. Dù sao, đến nay, kinh tế tư nhân vẫn còn tồn tại một vài luận điệu không bằng lòng.
Từ Quân Nhiên mỉm cười nói:
- Không cần biết người khác nghĩ thế nào, người dân dành được lợi ích thực sự mới là chính sách tốt nhất.
Những lời này cuối cùng đã khiến Dương Duy Thiên hạ quyết tâm. Anh ta cũng là một nhân vật có sức quyết đoán, nếu không sau này cũng không thể leo lên đến vị trí bí thư thành ủy. Lời nói của Từ Quân Nhiên khiến anh ta như được đả thông tư tưởng, khiến anh ta nhìn thấy những thứ vốn đang bị che lấp. Dương Duy Thiên hiểu rõ, nói đông nói tây gì, nhưng người lãnh đạo có thể khiến nhân dân hài lòng mới có thể đi được lâu dài.
Dương Duy Thiên gật đầu nói:
- Chuyện này tôi sẽ xem xét, cậu về trước đi.
Khi bạn còn đang là một bụi cỏ trên đường, đừng mong chờ người khác sẽ thấy bạn. Cho dù, họ đi qua người bạn hay giẫm đạp lên bạn, họ cũng không thể thấy bạn. Vì bạn chỉ là một bụi cỏ, nhưng nếu bạn biến thành một cái cây, cho dù ở nơi rất xa, người khác cũng sẽ thấy bạn, hơn nữa, họ còn chiêm ngưỡng bạn vì bạn là một cái cây.
Từ Quân Nhiên không muốn nhân sinh con người cứ bình bình như vậy. Tuy hắn biết hôm nay, lời mình nói với Dương Duy Thiên sẽ biến mình trở thành cái gai trong mắt nhiều người, nhưng hắn không để ý. Sống lại một lần nữa khiến tâm tình hắn thay đổi rất nhiều. Ít nhất, đối với hắn mà nói, có nhiều thứ nếu là đúng thì sẽ phải kiên trì theo đuổi. Kiếp trước, những góc cạnh chìm nổi trong chốn quan trường lại có xu thế khôi phục lại.
Kết quả như vậy xảy ra cũng không bất ngờ. Dù sao, trong thời đại hiện này, cái Từ Quân Nhiên có, không ai có thể sánh bằng.
Nếu bây giờ, Từ Quân Nhiên nhìn xuống một cọng cỏ non trên đường, khi đó, hắn sẽ hiểu rõ rằng, không bao lâu nữa, mình sẽ trở thành một cây đại thụ che trời.
Rời khỏi phòng làm việc của Dương Duy Thiên, Từ Quân Nhiên ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này, trời vẫn còn xanh, ít nhất vẫn chưa bị bịt kín tầng tầng sương mù vì ô nhiễm.
- Thứ mình có thể làm chỉ có thế mà thôi.
Từ Quân Nhiên nhẹ nhàng thở dài, rồi tự nhủ trong lòng.
Hắn biết, cùng với những thành tích mình đã làm được, huyện Võ Đức, hay công xã trấn Lý gia đều là những vũ đài ngày càng nhỏ, thậm chí còn thu hút sự chú ý của nhiều người. Đến lúc đó, hắn muốn làm gì, chưa chắc đã có thể tùy hứng như lúc này. Thậm chí, sẽ có một số người cố tình tạo ra những chướng ngại vật chắn đường hắn. Dù sao, trong mắt một số cấp trên, một Từ Quân Nhiên nho nhỏ không đáng để nhắc đến. Nhưng nếu một Từ Quân Nhiên có thành tích nổi bật, chắc chắn sẽ trở thành cái họa của tâm phúc.
Đôi khi đấu tranh chính trị luôn tàn khốc như vậy. Có một số người thà dùng vận mệnh của nhiều người làm cái giá để đánh đổi, cũng không muốn thấy đối thủ chính trị của mình phát triển. Gần đây, Từ Quân Nhiên mới nghĩ đến điểm này. Lúc trước, danh tiếng của hắn khá nổi, những chắc chắn cũng đã đắc tội không ít người. Một khi Dương Duy Thiên hay Chu Dật Quần gặp phải những người có cấp bậc cao hơn họ, như vậy, họ còn có cách để bảo vệ hắn hay không?
Thế lực nhà họ Tào cũng như nước xa không cứu được lửa gần. Huống hồ nếu đối phương ra tay trong im lặng, hoặc dứt trắng trợn đề bạt mình, đến lúc đó hắn phải làm sao?
Tôn Chấn An đã chính thức nhậm chức phó bí thư tỉnh ủy Giang Nam, kiêm chủ tịch tỉnh. Đây là những tin tức Từ Quân Nhiên đọc được trên báo. Tuy nói, chắc chắn chuyện này phải có liên quan đến nhà họ Tôn, nhưng Từ Quân Nhiên không muốn tới tìm đến Tôn gia. Mẹ thà lựa chọn góa chồng cũng không muốn đi tìm nhà họ Tôn, chắc chắn mẹ có đạo lý của mình.
Vì thế, việc lúc này Từ Quân Nhiên có thể làm chính là cố gắng xây dựng tốt cơ sở của công xã trấn Lý gia. Có cơ sở, cho dù hắn dời đi, ở đây vẫn sẽ phát triển như trước.
- Phó bí thư Từ phải về rồi sao?
Người nói chuyện với Từ Quân Nhiên là Tiêu Hồng Hoa đang đợi ngoài cửa.
Từ Quân Nhiên mỉm cười, gật đầu nói với Tiêu Hồng Hoa:
- Anh Tiêu, tôi về trước đây. Hôm nào anh rảnh tới trấn Lý gia, tôi sẽ mời anh ăn cơm.
Tiêu Hồng Hoa gật đầu:
- Vậy thì tốt, có cơ hội, nhất định tôi sẽ tới.
Hai người cứ thế mà từ biệt. Từ Quân Nhiên ra khỏi huyện ủy, lái xe về Lý gia trấn.
Từ Quân Nhiên vừa dời khỏi thì Dương Duy Thiên đã ra khỏi văn phòng:
- Tiểu Tiêu.
- Bí thư có gì dặn dò?
Tiêu Hồng Hoa cung kính nói.
Sắc mặt Dương Duy Thiên âm trầm:
- Mau thông báo cho các Ủy viên thường vụ tới phòng họp họp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận