Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 834: Nhập đội

Một trong bốn chuyện vui lớn trong đời chính là xa quê gặp người quen, đối với Phí Minh, có thể gặp lại con trai của Tôn Tĩnh Văn sau hơn ba mươi năm, là một chuyện cực kỳ vui mừng.
- Chú Phí, lời chú vừa nói với Bí thư Phương, không phải là sự thật chứ?
Từ Quân Nhiên hơi khó hiểu nhìn Phí Minh hỏi.
Nếu đã xác định Phí Minh là người một nhà, đương nhiên Từ Quân Nhiên muốn nói ra nghi vấn trong lòng. Tuy nói Phí Minh bước về bên Phương Chính, đối với Từ Quân Nhiên hiện giờ mà nói là một chuyện tốt, nhưng hắn cảm thấy, trong chuyện này có thứ gì đó không tầm thường.
Phí Minh mỉm cười:
- Cháu cảm thấy, chú nói cho đồng chí Phương Chính cái gì?
Từ Quân Nhiên ngây người một lúc, Phí Minh nói với Phương Chính nhiều như vậy, hắn vẫn chưa suy nghĩ cẩn thận. Cẩn thận suy nghĩ, dường như Phí Minh chỉ là kể lại về Tưởng Phương Trọng và một số tình hình trong tỉnh, cũng không thực sự nói chủ ý gì với Phương Chính.
Sau một lúc, Từ Quân Nhiên cười ha ha:
- Chú Phí, chú đang lừa dối Bí thư Phương!
Phí Minh thấy Từ Quân Nhiên hiểu được, cười khoát tay nói:
- Cháu à, ít chụp mũ cho chú, cái gì gọi là lừa dối? Chú nói chỉ là một số tình huống chú biết, còn đồng chí Phương Chính lựa chọn thế nào, đó là chuyện của hắn.
Dù sao cũng là người trà trộn quan trường nhiều năm, những lời nói chuyện bốc phét của Phí Minh kia, chỉ ném ra ngoài một thú gì đó, đã khiến Phương Chính động tâm rồi. Còn tiếp theo hai người có thể kết thành liên minh chính trị chặt chẽ hay không, điều này phải xem Phương Chính có thể đưa ra bao nhiêu thứ để hấp dẫn Phí Minh mới được.
Cuối cùng Từ Quân Nhiên cũng hiểu ra, chẳng qua hắn vẫn hơi hiếu kỳ, nghiêm túc hỏi Phí Minh:
- Chú, cháu vẫn không rõ, chú nói về vấn đề thể chế với Bí thư Phương Chính, rốt cuộc là hi vọng anh ấy làm thế nào?
Phí Minh nâng chén trà lên uống, thản nhiên nói:
- Chú chỉ là hi vọng cậu ta có thể tìm được đúng vị trí của mình.
- Tìm đúng vị trí của mình?
Một câu ngắn ngủn lại khiến hai hàng lông mày của Từ Quân Nhiên nhíu chặt, sau một lúc hắn mới lên tiếng:
- Ý của chú là, để cho canh làm tốt bổn phận bí thư, không nên đưa tay quá dài? Nói cách khác, chú đang khuyên bảo Phương Chính, không nên động tới lợi ích phía chính phủ?
Phí Minh cầm chén trà, lạnh nhạt nói:
- Có một câu tục ngữ, ai lo việc người nấy, đừng quản chuyện người khác. Những lời này vẫn luôn bị chúng ta nhìn thành nghĩa xấu, luôn bị phê phán. Nhìn từ góc độ quan trường, cháu có thể quét sạch sẽ tuyết trước cửa nhà cháu, cháu chính là một cán bộ lãnh đạo xuất sắc. Sau khi cháu quét sạch tuyết trước cửa nhà hoặc là tuyết trước cửa nhà căn bản không quét, đi quét tuyết trên ngói nhà người khác, dù là ngói nhà cấp trên hay cấp dưới của cháu, nói cho cùng là cháu việt vị rồi. Khái niệm việt vị trong bóng đá, đặt trong quan trường cũng có thể được. Điểm này cháu đã dạo qua cơ sở, chú cảm thấy cháu hẳn là rất rõ ràng.
Từ Quân Nhiên yên lặng, hắn biết rõ Phí Minh nói không hề sai, sở dĩ quan trường chia chức vụ, nói trắng ra là hi vọng mọi người có thể làm việc trong chức vụ của mình, nếu như mỗi người đều có thể làm tốt công việc của bản thân, đương nhiên cũng có cam đoan chính phủ vận hành thuận lợi.
Nhưng vấn đề ngay ở đây, trong quan trường, mỗi người đều muốn việt vị, hơn nữa loại việt vị này còn không bị xử phạt, điều này sẽ khiến quan trường ngày càng hỗn loạn.
Lúc trước có câu nói, binh sĩ không muốn làm tướng quân không phải binh sĩ tốt, thật ra lời này chưa hẳn chính xác, một quân đội đương nhiên có binh sĩ, nếu như binh sĩ cứ muốn làm tướng quân, thậm chí muốn làm chuyện của tướng quân, vậy ai đánh trận? Chẳng lẽ một đám tướng quân vác súng ra trận sao?
Không thể không nói, việt vị trong quan trường, trên thực tế không phải chuyện gì tốt, mỗi người đều mơ tưởng trèo lên trên, đương nhiên cũng sẽ phá hỏng quy tăc, khác với tình huống của hắn, loại hành vi phá hỏng quy tắc này, chắc chắn sẽ không bị trừng phạt.
Phí Minh thấy được nét mặt suy nghĩ của Từ Quân Nhiên, y cười một cái nói:
- những năm gần đây trong tỉnh Đông Hải, cái khác còn dễ nói, trong tỉnh vẫn luôn tồn tại vấn đề. Đặc biệt là người đứng đầu, hai người đứng đầu Tỉnh Ủy trước Tiền Vân, đến Phương Chính hiện giờ, trong vòng mười năm ngắn ngủn, đã thay đổi năm người rồi. Có người cảm thấy đây là quyết định bởi vị trí và tình thế đặc thù của Đông Hải, cán bộ nơi này giỏi về tranh đấu.
Từ Quân Nhiên hơi cau mày, muốn nói chuyện, do dự một chút lại không lập tức mở miệng.
Phí Minh cười:
- Chúng ta không phải người ngoài, cháu nghĩ gì hãy nói một chút, không có việc gì đâu.
Từ Quân Nhiên thấy thế, suy nghĩ nói:
- Cháu cảm thấy nói như vậy hơi phiến diện, quyền mưu bị coi như một nghĩa xấu, đồng đẳng với âm mưu quỷ kế. Nếu để cháu nhìn, quyền mưu, kỳ thực là thuật khống chế quyền lực, là từ ngữ không phân tốt xấu. Nó giống như một trận đấu chính quy, có một số động tác xông tới, thuộc về hợp lý. Nhưng vượt qua quy tắc trò chơi, việt vị rồi, phạm quy rồi, mới gọi âm mưu quỷ kế. Dùng một số mưu kế hoặc thủ đoạn nằm trong quy tắc trò chơi, được gọi là trí tuệ chính trị.
Phí Minh gật đầu:
- Đúng vậy, nằm trong quy tắc trò chơi, có thể gọi là trí tuệ chính trị, một khi vượt qua khỏi quy tắc này, đó là phạm quy rồi. Làm một người tham chính, nếu như không có trí tuệ chính trị, như vậy chắc chắn xúc phạm quy tắc.
Từ Quân Nhiên bừng tỉnh nói:
- Như vậy sở dĩ Tiền Vân thua trong tay Chủ tịch tỉnh Tưởng, cũng bởi vì ông ấy phạm quy rồi?
Phí Minh gật đầu:
- Đúng vậy, có người nói ông ta vì phụ nữ, có người nói là vì Chủ tịch Tưởng, thật ra để chú nhìn, ông ta không nắm chắc vị trí của mình, cho nên mới phạm quy.
Cuối cùng Từ Quân Nhiên hiểu được ý của Phí Minh, không thể không nói, quan điểm này của Phí Minh rất mới lạ, cũng rất có kiến giải, có thể nói không hề khoa trương, suy nghĩ này của y gần như chính là một mạch suy nghĩ rất mới lạ, đủ khiến rất nhiều người ý thực được vấn đề của mình, đặc biệt là người thông minh như Phương Chính.
Phí Minh nhìn Từ Quân Nhiên cười nói:
- Cháu vừa tới, không biết nhiều tình huống. Lúc trước Tiền Vân vừa tới tỉnh Đông Hải, sau khi đi tìm hiểu nhiều thành phố toàn tỉnh, cho là mình nắm giữ tình hình trong tỉnh, cho nên tiến hành một lần điều chỉnh bộ máy toàn tỉnh. Quả thực nói, một nhóm người mà ông ta đề bạt, đối với ông ta, cảm thấy mình đã nắm giữ toàn bộ quyền lực tỉnh Đông Hải, cho nên mặc kệ ông ta muốn làm gì, chắc chắn đề có thể thành công.
Nói xong, Phí Minh nói:
- Cháu cảm thấy, nếu như một người được một người khác đề bạt, có phải nhất định sẽ đứng phía hắn, cần phải mang ơn hắn hay không?
Từ Quân Nhiên lập tức ngẩn người, trong suy nghĩ của hắn, đây dường như là quy tắc của quan trường, một lãnh đạo muốn xây dựng thế lực của mình, đương nhiên phải đề bạt một nhóm người.
Chẳng lẽ nói, đây không phải đạo lý sao?
Nghĩ tới đây, Từ Quân Nhiên kinh ngạc nhìn Phí Minh:
- Chẳng lẽ không phải sao?
Phí Minh nhẹ nhàng lắc đầu:
- Cháu phải hiểu được, chuyện trong quan trường không có tuyệt đối, cháu cho rằng cháu đề bạt người này, hắn nhất định sẽ mang ơn cháu sao? Nói không chừng người ta không muốn rời khỏi cương vị công tác của mình. Huống chi, ai có thể cam đoan người mình đề bạt lên, thì nhất định là tâm phúc của mình chứ? Nếu như hắn được người khác sắp xếp vào bên cạnh cháu, chẳng phải cháu làm mai mối giúp người khác rồi sao?
Vấn đề liên tiếp, khiến cho sắc mặt Từ Quân Nhiên lập tức thay đổi. Lúc trước hắn vẫn luôn cho rằng, nếu như mình đề bạt một nhóm người, nhóm người kia chắc chắn sẽ dựa vào mình, trở thành lực lượng của mình. Dù sao phe phái trên quan trường chính là dựa vào điều này để hình thành, nhưng hiện giờ xem ra, dường như không phải như vậy.
Thấy khuôn mặt Từ Quân Nhiên tỏ ra buồn bực, Phí Minh mỉm cười tiếp tục nói:
- Lúc trước đồng chí Tiền Vân đề bạt một nhóm người, cảm thấy nếu những người này được mình đề bạt lên, nhưng vậy ở thời khắc mấu chốt, chắc chắn sẽ ủng hộ ông ta. Không nghĩ tới, ở vào lúc quan trọng, mệnh lệnh của người đứng đầu Tỉnh Ủy còn không có tác dụng bằng mệnh lệnh của người đứng đầu UBND – Chủ tịch tỉnh. Những người mà ông ta đề bạt lên, lại lựa chọn ủng hộ Chủ tịch tỉnh, cháu cảm thấy điều này hợp lý sao?
Lúc này Từ Quân Nhiên hiểu được:
- Ông ta cất nhắc chỉ là người mặt ngoài nịnh nọt hắn, lúc thực sự xảy ra chuyện, những người này đều biến thành gió thổi chiều nào theo chiều nấy?
Phí Minh gật đầu:
- Đúng vậy, cho nên đề bạt người nào, đây là một học vấn rất quan trọng. Quan trọng nhất là, mặc kệ ở vị trí nào lên, phải biết tiến thối.
Từ Quân Nhiên ngây người một lúc, lập tức thử thăm dò Phí Minh:
- Ý chú là, không được nhúng tay lung tung công tác không thuộc sự quản hạt của mình?
Phí Minh hài lòng nở nụ cười, y nói nhiều như vậy, chính là để Từ Quân Nhiên hiểu được đạo lý này:
- Trên quan trường có quy tắc của quan trường, chúc vụ của một lãnh đạo quyết định hắn cần phải phụ trách công tác phương diện nào, nếu như cháu không làm tốt chuyện của mình, lại muốn thò tay quản lý chuyện của người khác, cháu cảm thấy lãnh đạo như vậycó hợp cách không? Làm tốt công tác của bản thân, thực ra là một chiến tích lớn nhất, hiểu chưa?
Từ Quân Nhiên như có suy nghĩ gật nhẹ đầu. Những lời Phí Minh nói hôm nay khiến hắn mở mang rất nhiều, có một số việc không thể nhìn mặt ngoài, phải nhìn xuyên thấu qua hiện tượng thấy được bản chất mời được. Giống như tình hình tỉnh Đông Hải hiện giờ vốn Từ Quân Nhiên cho rằng tranh đấu giữa Phương Chính và Tưởng Phương Trọng đã có kết thúc, thực tình không biết lúc này mới chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi. Thân là người đứng đầu UBND và Đảng ủy, hai người nhất định phải tranh đấu bởi vì ai chủ đạo sự phát triển tương lai của tỉnh Đông Hải, đây mới là tiết mục chính sau này.
- Chú Phí, nói như vậy, tại sao chú lại trưng cầu Bí thư Phương ứng cử viên Phó Trưởng Ban Tuyên truyền chứ?
Từ Quân Nhiên vẫn hơi khó hiểu, dựa theo cách nói của Phí Minh, làm tốt công tác của bản thân mình, vậy tại sao y lại cho Phương Chính cơ hội đem thủ hạ tiến vào Ban Tuyên giáo?
Ngón tay của Phí Minh gõ vài cái lên bàn, sắc mặt bình tĩnh, lộ ra nụ cười cực kỳ lạnh nhạt, chậm rãi mở miệng nói:
- Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì chú đã ý định dựa vào Phương Chính, đương nhiên phải cho hắn nhập đội rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận