Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 676: Phiền phức rồi.

Cùng chủ nhiệm Hà gặp mấy ông chủ được giới thiệu, đạt thành hiệp nghị mấy hạng mục hợp tác, Từ Quân Nhiên bận rộn một ngày, tới tận đêm khuya mới nghỉ ngơi được.
Chỉ có điều, hắn không trở về nơi ở của tỉnh, mà quay về chỗ ở của Tạ Mỹ Quyên.
Chuyện của nhà mình, Tạ Mỹ Quyên cũng rất chú ý đến hoạt động chiêu thương của huyện Nhân Xuyên, vì đây là việc có liên quan đến sự phát triển sau này của Từ Quân Nhiên.
Thế nào, tình hình hôm nay tốt chứ?
Tạ Mỹ Quyên hỏi Từ Quân Nhiên, đưa cho Từ Quân Nhiên vừa ngồi xuống ghế một ly trà nóng.
Từ Quân Nhiên đưa tay nhận ly trà, cười gật đầu nói:
Không tồi, nói thật, tôi cũng không ngờ sẽ dẫn đến nhiều người đến gặp mặt như vậy, mấy ngày nay phần lớn khu đất trống của huyện chúng ta cũng được cho nhận thầu rồi, lão Quan cũng bị dọa sợ hãi.
Tạ Mỹ Quyên nở nụ cười nói:
Đây là chuyện tốt, cho thấy chính sách này của huyện Nhân Xuyên rất được hoan nghênh.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu:
Đúng vậy, làm bất cứ chuyện gì có tính dự đoán, ít nhất phải làm tốt chuẩn bị. Chế độ gia đình liên kết tài sản nhận thầu là một chính sách rất tốt, chỉ cần bọn em có thể phát huy được tính chủ động của bản thân, là có thể làm tốt chuyện này. Anh cảm thấy nhà đầu tư lần này rất nhiều người ôm suy nghĩ thử tham gia một lần, tương lai chúng ta phải làm là, nghĩ cách giữ những người này ở lại huyện Nhân Xuyên.
Không giống với những người chỉ nhìn thấy thế lực lớn, Từ Quân Nhiên luôn cân nhắc đến một vấn đề, nhận thầu đất là công việc có tính lưu động, không phải để cho thuê, mà là để đất thuê có tác dụng thúc đẩy sự phát triển của nông thôn, hắn hy vọng những người trên tỉnh thành này có thể mang đến nông thôn những kiến thức và kỹ thuật tiên tiến mới.
Tạ Mỹ Quyên cười gật đầu nói:
Tôi thấy cậu nghĩ quá nhiều rồi, một điểm đầu tiên, huyện Nhân Xuyên là cho các cậu cơ hội gây dựng sự nghiệp, được hay không là việc của các cậu, cho dù không thành, đối với họ mà nói cũng không có tổn hại gì, dù sao tỉnh thành không giống khu vực nghèo khó như huyện Nhân Xuyên. Người tỉnh thành bỏ ra mấy vạn tệ để làm ăn, điều này cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống của nhiều người, nhưng, người nông dân của huyện Nhân Xuyên nếu có thể kiếm được mấy trăm tệ tạo ra hy vọng làm ăn cho toàn gia đình, liền trở thành khoản thoát nghèo của họ.
Từ Quân Nhiên nghe lời nói của Tạ Mỹ Quyên, ngây người một lúc, lập tức nở nụ cười, gật đầu nói:
Xem ra trưởng phòng Tạ công tác ở tỉnh thành đã có tiến bộ đây, trình độ tăng nhanh rõ rệt, còn lợi hại hơn tôi. Điểm này tôi không nghĩ đến, chị có thể.
Khuôn mặt Tạ Mỹ Quyên ửng đỏ, vươn tay đánh Từ Quân Nhiên một cái nói:
Cậu đấy, chỉ thích nói lung tung.
Từ Quân Nhiên vươn tay ôm Tạ Mỹ Quyên nói:
Em nói thật, chị có thể nhìn sâu được như vậy, cho thấy chị thực sự hiểu suy nghĩ của em. Huyện Nhân Xuyên quá nghèo, mấy chục tệ, thậm chí mấy tệ cũng vô cùng quan trọng đối với mấy hộ nông nhân, đừng thấy mỗi mẫu đất của bọn họ được nhận thầu mấy chục tệ. Nhưng tiền này nếu chia đến tay người dân, tác dụng đối với gia đình họ rất lớn có thể có thu nhập khi làm việc trong khu đất được nhận thầu, em hy vọng đến lúc đó để người dân ngoài khoản thu nhập của khu đất được nhận thầu, còn huấn luyện cho họ một chút. Để họ có chút kỹ năng có thể trở thành công nhân, đến lúc đó tình hình gia đình họ có thể được cải thiện một chút.
Tạ Mỹ Quyên hiểu ý của Từ Quân Nhiên, sau khi cô đến công tác ở tỉnh thành, kiến thức cũng rộng hơn không ít. Hiểu rõ được rất nhiều việc không thể suy nghĩ như lúc làm việc ở huyện Phú Lạc.
Cười cười, cô nói với Từ Quân Nhiên:
Tôi thấy huyện Nhân Xuyên các cậu, cần phải cân nhắc đến một con đường khác. Không nhất định chỉ dựa vào đất đai để sống, còn có thể phát triển cái khác mà.
Từ Quân Nhiên suy nghĩ gật đầu:
Đối với người dân huyện Nhân Xuyên mà nói, quan trọng trước mắt là thoát khỏi nghèo khổ, chỉ có thể tay làm hàm nhai, mới có thể tiếp tục phát triển công tác thu hút thương nghiệp của bọn em. Em cũng thiết kế không ít hạng mục, ví dụ như canh tác nông nghiệp,…, nếu phát triển lên có thể dẫn đến một sản nghiệp dây chuyền, phần lớn người dân có thể thu được lợi ích từ trong đó. Ví dụ một vài dây chuyền sản phẩm nếu hình thành như ngành du lịch, ngành gia công, ngành sản xuất sản phẩm đặc sản,…, là có thể nâng cao mức sống của người dân. Còn có, xây dựng các doanh nghiệp lớn như tinh luyện kim loại, chế tạo cũng phải nhanh chóng, công tác ở các mặt cùng bắt đầu, tin rằng mức độ kinh tế của người dân huyện Nhân Xuyên có thể tăng cao ở diện rộng, em định năm sau lấy cái mũ huyện nghèo khó xuống, còn có rất nhiều công việc phải làm.
Ha ha, cậu lợi hại như vậy, nhất định có thể làm được.
Tạ Mỹ Quyên cười duyên nói với Từ Quân Nhiên, trong lòng cô, Từ Quân Nhiên không gì là không thể, chỉ cần việc hắn muốn làm, sẽ không thể không làm được.
Cùng lúc đó, trong đại viện tỉnh ủy Tùng Hợp, hội nghị tỉnh ủy thường ủy đang được tổ chức mở rộng.
Phó chủ tịch tỉnh Chu Hoàn phụ trách công tác thu hút thương nghiệp cầm một chồng văn kiện trong tay, nói với các thường ủy khác:
Triển lãm thu hút thương nghiệp năm nay của chúng ta không tồi, từng thành phố đều có thành tích tốt, đặc biệt là thành phố Đan Giang, huyện Nhân Xuyên làm ra một chính sách nhận thầu đất đai, dựa vào tình hình tôi nhận được xem ra, cách làm nhận thầu diện tích lớn kiểu này, nhận được sự đánh giá cao từ các thương nghiệp đầu tư, mấy ngày gần đây, đã ký thành công hợp đồng thuê mấy trăm vạn tệ.
Các lãnh đạo khác của tỉnh ủy Tùng Hợp kỳ thật có người đã biết việc này, người đứng đầu tỉnh ủy nhìn mọi người xung quanh một cái, nhàn nhạt hỏi:
Chuyện này không tệ, chủ tịch tỉnh Phương, anh có ý kiến gì không?
Phương Trung Nguyên vẫn không nói gì cười cười, việc này tất nhiên ông ta sớm đã nghe Từ Quân Nhiên báo cáo qua, nhìn người đứng đầu một cái, ông ta mơ hồ có thể đoán được suy nghĩ của bí thư, không bất ngờ là bên trên nay đấu đá rất kịch kiệt, liên quan đến việc phòng tránh vụ đấu tranh tư tưởng tự do hóa của giai cấp tư sản vẫn luôn không ngừng lại, huyện Nhân Xuyên bắt đầu từ việc đất đai, lại là một con đường mới lạ, đoán chừng trong lòng bí thư cũng có ý định nhắm một con mắt mở một con mắt.
Cười ha ha, Phương Trung Nguyên nói với Chu Hoàn:
Đồng chí Chu Hoàn, anh cảm thấy nhận thầu đất đai, có lợi và hại sao?
Chu Hoàn rất có ý nghĩa trong đại hội tỉnh ủy thường ủy, có quan hệ không tồi với người đứng đầu tỉnh ủy và chủ tịch tỉnh, đại khái là người thuộc phe trung gian. Đến cấp tỉnh bộ, ấn ký phe phái tuy rất rõ ràng, nhưng rất nhiều lúc, mọi người làm việc còn lâu mới phân biệt rõ ràng được cơ sở. Nguyên nhân rất đơn giản, dù sao đều là nhân vật lớn đến cấp bậc nhất định, sau lưng ai không có sự ủng hộ của nhân vật cấp cao, nếu thực sự cá chết với rách vạch mặt nhau, đều không có lợi với bất kỳ ai.
Chuyện này trên chính trị. Từ trước đến nay đều là thỏa hiệp cùng nhau trao đổi, đấu tranh chẳng qua là một cách đạt được lợi ích mà thôi.
Chu Hoàn nghe thấy vấn đề của Phương Trung nguyên, sửng sốt một chút, lập tức trả lời:
Nhìn từ lâu dài, thực sự là một cách thu hút đầu tư, tình hình thu hút thương nghiệp sôi nổi của huyện Nhân Xuyên đã chứng minh, chúng tôi có thể thông qua cách này, thu hút tài chính chưa sử dụng đến của xã hội
Hắn cũng không phải kẻ ngốc, quan hệ của Từ Quân Nhiên và Phương Trung Nguyên huyện Nhân Xuyên trong tỉnh không phải là bí mật, ngày đó Đàm Hân bị Chu hoàn cảnh cáo. Bản thân Chu Hoàn sao có thể trong lúc này chủ động nói xấu Từ Quân Nhiên, khiến chủ tịch tỉnh đại nhân có oán hận với mình.
Huống chi, xem ý tứ của người đứng đầu tỉnh ủy, dường như cũng không muốn truy cứu trách nhiệm của ai, rõ ràng cũng là đồng ý rồi.
Quả nhiên, người đứng đầu nghe được lời của Chu Hoàn, cười một cái nói:
Chuyện này Trung Ương không có chính sách rõ ràng, nhưng nếu là chế độ nhận thầu liên sản từ gia đình mở rộng ra, tóm lại vẫn tính là phù hợp với yêu cầu của cấp trên. Cho nên ý của tôi là chúng ta tạm thời không tỏ rõ thái độ. Không ủng hộ, cũng không phản đối, thuận theo tự nhiên, để thực tế kiểm nghiệm việc này. Mọi người thấy thế nào?
Phương Trung Nguyên gật đầu nói:
Tôi thấy có thể, chúng ta dứt khoát lấy huyện Nhân Xuyên làm thí điểm, để họ thực hiện, xem có thể làm ra danh tiếng gì hay không. Dù sao cải cách mở cửa phát triển tỉnh chúng ta, bị rớt lại phía sau so với cách tỉnh anh em không ít.
Mấy tỉnh ủy thường ủy khác nhao nhao gật đầu, dù sao làm đến tình trạng như họ. Không chỉ phải cân nhắc đến lợi ích của phe phái mình, còn phải cân nhắc nhiều đến phát triển kinh tế địa phương, nếu không sau khi hết nhiệm lỳ, để lại cảnh tan hoang rời đi, họ không thể gánh nổi.
Tỉnh Tùng Hợp vốn là tỉnh bị rớt lại phía sau, so sánh với vùng duyên hải, kinh tế phát triển bị rớt lại xa xa so với mấy khu vực phát triển, bây giờ nếu không thể nắm bắt cơ hội phát triển, sau này muốn đuổi theo những khu vực khác, thì khó càng thêm khó.
Phía bí thư phụ trách công tác tuyên truyền do dự một chút rồi nói:
Trên mặt công tác tuyên truyền kia, bí thư có dặn dò gì không?
Bí thư cười cười, nhìn về phía Phương Trung Nguyên:
Chủ tịch Tỉnh, ý của anh thế nào?
Phương Trung Nguyên rất bình tĩnh:
Nếu không ủng hộ không phản đối, vậy thuận theo tự nhiên được rồi, trước đây không phải cho phép trăm nhà đua tiếng, trăm hoa đua nở sao? Tỉnh chúng ta trên phương diện phát triển kinh tế, cũng có thể mang trong lòng như vậy, cho phép các đồng chí phía dưới tự nghĩ cách.
Bí thư gật đầu:
Không tồi, đây là đề pháp tốt.
Người đứng đầu cùng người thứ hai đều không có ý kiến gì rồi, những thường ủy khác càng không nhảy vào làm trái ý hai vị lãnh đạo, rất nhanh quyết định xong chuyện này.
Trưởng ban tuyên truyền hỏi như vậy là có nguyên nhân, gần đây đài truyền hình và đài phát thanh tỉnh, còn có toà soạn báo bên kia yêu cầu, muốn phỏng vấn chuyện này của huyện Nhân Xuyên, hắn vì không rõ thái độ của lãnh đạo trong tỉnh, vẫn luôn đè xuống không đồng ý, bây giờ xem ra, chắc không có vấn đề gì rồi.
Kỳ thật, ban ngành tuyên truyền cũng cảm thấy hứng thú với những gì Từ Quân Nhiên làm ra, đặc biệt là tin tức truyền thông, sớm đã muốn đăng tin về chủ đề người dân thành thị quan tâm.
Trong tỉnh hai ngày gần đây có rất nhiều người có tiền gặp nhau đều hỏi một câu “Có định đến Nhân Xuyên đầu từ không?”.
Nhìn số tiền lợi tức, người phụ trách thu hút thương nghiệp đầu tư của huyện Nhân Xuyên cũng cảm thấy giật mình, số lượng lớn như vậy là việc chưa bao giờ có ở cục tài chính huyện Nhân Xuyên, ngoài khoản tiền xóa đói giảm nghèo có được mỗi năm, đây là khoản thu nhập lớn nhất.
Vì chuyện tiền bạc, Từ Quân Nhiên đặc biệt dặn dò Lưu Sướng cục trưởng cục tài chính huyện, cho dù là ai cũng không được tham ô dù chỉ một phân tiền, số tiền này toàn bộ là thu nhập của người dân cho thuê đất, phải đưa tiền không thiếu một phân đến tay người nông dân. Cho dù là bí thư huyện ủy Bạch Lâm muốn động vào số tiền này cũng không được. Từ Quân Nhiên quyết định, số tiền này phải giao đầy đủ cho người dân.
Từ khi hội chợ thu hút thương nghiệp xâm nhập, đoàn thu hút thương nghiệp của huyện Nhân Xuyên bây giờ trở thành tiêu điểm, mỗi ngày phải làm công tác giải thích lớn, rất nhiều người đều bị khàn giọng, Lý Tố Mai với tư cách là cục trưởng cục thu hút thương nghiệp, người lại xinh đẹp, rất nhiều người tìm đến cô để hỏi tình hình nhận thầu, nhiều ngày khiến cô rất phấn chấn.
Khách với sự náo nhiệt của lều huyện Nhân Xuyên, công tác bàn bạc thu hút thương nghiệp của các huyện khác ở thành phố Đan Giang lại không như ý, mấy hạng mục vốn đã bàn xong trước đó cũng tiến vào giai đoạn cãi cọ, Đàm Hân là người phụ trách công tác thu hút thương nghiệp, cô ta cảm thấy rất đau đầu, lần này đến thu hút thương nghiệp, trong thành phố có rất nhiều hạng mục đặt nhiều hy vọng, vì để tham gia hội chợ thu hút thương nghiệp, thành phố Đan Giang chi ra một lượng tiền lớn để chuẩn bị công tác. Mắt thấy sắp đến ngày thứ năm rồi, bản thân lại chưa làm ra một chút thành quả nào.
Đang suy nghĩ, thì chủ tịch thành phố Bối Siêu Quần gọi điện đến:
Đồng chí Đàm Hân, tình hình hội chợ thu hút thương nghiệp thế nào rồi?
Chủ tịch Bối, không có tiến triển gì, chỉ có hai hợp đồng hạng mục nhỏ hơn 10 vạn, hạng mục lớn vẫn không có tiến triển.
Đàm Hân rơi vào đường cùng, đành phải nói thật.
Làm thế nào vậy, cô phải ứng phó cẩn thận một chút chứ! Có phải tình hình huyện Nhân Xuyên rất không tồi không? Tôi nhận được không ít điện thoại trong tỉnh, toàn là hỏi chuyện này. Nghe nói huyện Nhân Xuyên bên kia ngay cả phó chủ tịch huyện cũng đích thân ra trận giải thích, việc này cũng coi như là một thành quả của thành phố chúng ta. Sau khi quay về thành ủy phải nghe báo cáo tình hình hội trợ thu hút thương nghiệp lần này.
Nói đến đây Bối Siêu Quần lại ý vị thâm trường nói:
Đồng chí Đàm Hân, ý kiến trong tỉnh là không ủng hộ cũng không phản đối, cô phải tìm hiểu một chút.
Cúp điện thoại, lông mày Đàm Hân nhíu lại, không ủng hộ không phản đối thật sự là quá khó hiểu, đồng ý hay không đồng ý thực sự là khó nói, cô cũng bắt đầu nhức đầu với chuyện này.
Chủ tịch Huyện, xảy ra chuyện rồi!
Từ Quân Nhiên đang ngồi trong phòng nghỉ ngơi. Lưu Hoa Cường vẻ mặt khẩn trương cầm một tờ báo tiến vào.
Nhướng mày, Từ Quân Nhiên trầm giọng nói:
Vội cái gì, trời sập xuống có thân cao đỡ đòn, cậu xem cậu xem. Một chút bộ dạng của chủ nhiệm văn phòng cũng không có!
Lưu Hoa Cường cười khổ, căn bản không để ý đến trách mắng của Từ Quân Nhiên, bất đắc dĩ nói:
Chủ tịch Huyện, ngài xem cái này đi.
Nói xong. Vươn tay đưa tờ báo cho Từ Quân Nhiên.
Trong lòng Từ Quân Nhiên hơi kinh ngạc, tính cách của Lưu Hoa Cường hắn biết, tuy có chút nhát gan. Nhưng vào lúc quan trọng vẫn đáng tin, nếu không bản thân cũng không thể giao nhiệm vụ quan trọng cho anh ta, nhưng bây giờ lại có bộ dạng hoảng loạn như vậy, xem ra trong tờ báo này chắc có thứ gì đó khiến thần kinh Lưu Hoa Cường xúc động vậy.
Nhận tờ báo thoáng nhìn qua, lông mày Từ Quân Nhiên liền nhíu lại.
Đây là một tờ báo của Bắc Kinh Trung Hoa, tên rất đơn giản, goi là “Cảnh giác phản công cướp lại của giai cấp địa chủ”, nội dung là đưa tin và bình luận việc nhận thầu đất ở hội chợ thu hút thương nghiệp ở tỉnh Tùng Hợp của huyện Nhân Xuyên, trong đoạn văn này, phê bình việc huyện Nhân Xuyên cho nhận thầu đất, cho rằng đây là sự thụt lùi của lịch sử, đất vốn đã phân đến tay người dân, lại bị để người khác nhận thầu, sau đó những người này lại thuê nông dân tiến hành lao động, đây rõ ràng là tro tàn của giai cấp địa chủ cháy lại.
Vì là tòa soạn của Bắc Kinh, tất nhiên cũng khiến Lưu Hoa Cường khẩn trương, dù sao nói đến cùng, huyện Nhân Xuyên so với tòa soạn lớn của Bắc Kinh, thực sự là quá nhỏ bé, người ta tùy tiện đưa tin vài lần trên báo, là có thể triệt để bôi xấu những thành quả huyện Nhân Xuyên vất vả tạo dựng lên.
Hừ, thật là nhàm chán cực độ.
Từ Quân Nhiên rất nhanh đã đọc xong báo, hừ lạnh một tiếng ném tờ báo lên bàn trà trước mặt:
Những người này, thực sự là muốn chết!
Trong mắt hắn, đây rõ ràng là có người định mượn chuyện này, nói này nói nọ cải cách mở cửa, cái gọi là ý không ở trong lời nói, bề ngoài thơn thớt nói cười, bề trong nham hiểm giết người không dao, nói trắng ra, mục đích của bài viết này, chỉ sợ mục đích cuối cùng vẫn là nhằm vào chuyện cải cách mở cửa.
Điểm này, có thể nhìn ra từ bài viết.
Chủ tịch Huyện, cái này, cái này làm thế nào.
Lưu Hoa Cường cười khổ hỏi Từ Quân Nhiên. Hắn thực sự lo lắng, dù sao việc này làm loạn đến thủ đô, đối với cán bộ huyện Nhân Xuyên, thủ đô là nơi xa không thể chạm đến, nếu là việc tốt lọt vào mắt của nhân vật lớn ở thủ đô còn được, nhưng hết lần này đến lần khác là việc xấu, nếu thực sự vị lãnh đạo lớn nào đó ở thủ đô đọc được bài viết này, đối với công tác huyện Nhân Xuyên có gì không vừa ý, gọi cuộc điện thoại, là có thể khiến những người này quay về nhà làm ruộng rồi.
Từ Quân Nhiên nở nụ cười, trấn an Lưu Hoa Cường:
Cậu đấy, không cần lo lắng nhiều như vậy, không có việc gì.
Thế nhưng…
Lưu Hoa Cường còn muốn nói gì nữa, lại bị Từ Quân Nhiên trừng mắt nói:
Không khoa trương đến vậy, cậu trấn định lại cho tôi.
Từ Quân Nhiên hiểu sự lo lắng của Lưu Hoa Cường, dù sao là người một đời công tác ở cơ sở, chỉ sợ quan lớn nhất anh ta từng gặp là bí thư thành ủy hoặc chủ tịch thành phố, quan cao của thủ đô trong mắt ông ta, mỗi người đều là người không thể đắc tội, bây giờ bị tòa soạn lớn của thủ đô điểm danh phê bình, trong mắt Lưu Hoa Cường, không thể nghi ngờ là tai họa ngập đầu.
Đoán chừng không chỉ một mình Lưu Hoa Cường, chỉ sợ những người khác biết tin này, đều đã ngồi không yên rồi.
Ngón tay Từ Quân Nhiên gõ nhẹ trên bàn trà, trong lòng cũng đang phân tích, rốt cuộc là người nào muốn lợi dụng việc này, chẳng lẽ họ không biết, nhắm vào mình như vậy, đồng nghĩa với việc gây hấn với một vị lão đại ở thủ đô sao?
Hoặc là, tình thế hỗn loạn ở thủ đô dẫn tới một vài thay đổi, thế lực bảo thủ chuẩn bị chính thức khai chiến với phe cải cách?
Hắn không thể không cân nhắc điểm này, bây giờ là thời khắc quan trọng, cuối những năm 80 giống như màn đen trước bình minh, cải cách mở cửa gặp phải lực cản lớn nhất, loại lực cản này không chỉ đến từ phía ngoài, còn đến từ bên trong, rất nhiều người không hiểu cải cách, khiến họ kết thành đồng minh cường đại.
Có lẽ, nay chính là sự bắt đầu!
Ánh mắt Từ Quân Nhiên bỗng trở lên ác liệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận