Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 193: Tên lừa đảo.

Cũng phải nói rằng, Vương Vĩ Đạt có thể làm bạn với Trịnh Vũ Thành, cũng coi là có chút bản lĩnh. Thấy nét mặt Từ Quân Nhiên không đươc thoải mái, Vương Vĩ Đạt cười nói
- Tiểu Từ, có chuyện gì chú cứ nói thẳng ra, toàn là bạn bè cả, anh Vương không trách chú đâu.
Ngập ngừng 1 chút, hắn chậm rãi nói
- Em cũng biết giúp tên kia là làm trái với quy định, nhưng chuyện này không phải lần 1 lần 2, lần trước hắn mua 5 cái máy, cũng xảy ra chút sự cố về tiền nong, em nói giúp anh ta vài câu, kết quả là không đến 3 ngày tiền đã được chuyển tới.. Lần này dù máy móc không hề ít, nhưng ai cũng có lúc khó khăn, em thấy có thể suy nghĩ giúp anh ta 1 chút.
Trịnh Vũ Thành cũng cười nói:
- Lão Vương này dù có hơi say xỉn, nhưng việc trái nguyên tắc như vậy cũng chỉ thỉnh thoảng mới làm thôi.
Anh ta và Vương Vĩ Đạt đều cho rằng thanh niên Từ Quân Nhiên này không nhìn thấy chuyện đút lót, dù sao ở cái thời đại này, chuyện này cũng không thể làm 1 cách quang minh chính đại được.
Từ Quân Nhiên không tỏ thái độ ngay lúc đấy, mà chăm chú đọc dòng chữ tiếng Anh trên vỏ bình rượu, cuối cùng mới để xuống bàn, xoay người nhìn về phía Vương Vĩ Đạt, cười đau khổ
- Anh Vương, nếu em đoán không nhầm, thì anh đã giúp em nói đôi lời rồi, hàng đã gửi đi rồi chứ?
Vương Vĩ Đạt cười
- Ra mặt thì đã rồi, anh vốn định đi gặp tên Tần Cảng Sinh kia, thông báo cho cậu ta biết sáng sớm mai hàng sẽ khởi hành, không phải nghe nói chú đã trở về rồi sao, anh định đến thăm chú, tiện thể báo cho chú biết là máy móc đều đã chuẩn bị xong hết rồi, lúc nào có thời gian chú có thể đến lấy.
Từ Quân Nhiên thấy trong lòng bỗng ấm áp, dù kiếp trước Vương Vĩ Đạt là người như thế nào, ít nhất thì kiếp này anh ta đối với mình rất tốt.
Thở dài, từ Quân Nhiên nghe nói hàng hoá đều chưa được chuyển đi, cuối cùng chỉ là đặt vào 1 khối đá to, nói với Vương Vĩ Đạt
- Anh Vương, anh bị lừa rồi.
Loại chuyện này, Từ Quân Nhiên kiếp trước đã từng gặp rất nhiều rồi, căn bản không phải thủ đoạn mới, chính xác mà nói, thời gian từ cuối những năm 90 đến những năm 2000, xuất hiện rất nhiều người gọi là thương gia từ vùng khác tới. Khi bọn họ đầu tư thì nói rất rõ ràng. Đến những doanh nghiệp nhà nước hay mua những sản phẩm của chính phủ bản địa cũng đều rất thoáng tay, hơi tí là trả trước mấy chục vạn thậm chí hơn 1 triệu, những lễ phẩm đắt tiền dường như tặng đi mà không cần tiền, cuối cùng vẫn là câu tiền mặt không đủ, hoặc là giao hàng trước trả tiền sau, hoặc là giúp đỡ theo kiểu đặt tiền đặt cọc, đợi đến khi càng nhiều đồ vật có giá trị lên tới hơn trăm nghìn hoặc sau khi tiền đến tay, muốn tìm vị đại thương nhân đó, thì đã mất tích lâu rồi.
Rõ ràng là, cái tên thương nhân Tần Cảng Sinh này, chính là 1 nhân tài tay không bắt sói.
- Tiểu Từ. Ý chú là gì?
Sắc mặt Vương Vĩ Đạt bỗng thay đổi, nhìn Từ Quân Nhiên trầm giọng hỏi.
Anh ta đã lăn lộn trong xã hội nhiều năm, đương nhiên là chuyện Từ Quân Nhiên nói không giống đang đùa, chắc chắn có gì đó ẩn bên trong.
- Đúng vậy, tiểu Từ, đều không phải là người ngoài, có gì chú cứ nói thằng đi.
Trịnh Vũ Thành nhìn Từ Quân Nhiên chậm rãi nói.
Từ Quân Nhiên cười khó xử, nói
- Anh Vương, anh Trịnh, rượu này căn bản không phải rượu Lafite gì cả, mà chỉ là loại rượu nho thông thường nhất ở nước ngoài, mặc dù cũng là do Bordeaux sản xuất, nhưng so với rượu trắng tỉnh Giang Nam chúng ta sản xuất với rượu mao đài đều khác xa, anh nói xem chuyện vui đó có thể là thật không?
Hắn không hề nói dối, vừa rồi chữ tiếng anh trên bình rượu rõ ràng đã viết, loại này căn bản không phải Lafite, chẳng qua chỉ là loại rượu nho thông thường của Bordeaux. Nói là thông thường bởi vì loại này không hề đắt, hay nói cách khác, nếu rượu mao đài 100 đồng 1 bình. Rượu trắng phổ thông của Giang Nam chỉ 1 2 đồng 1 bình, khoảng cách này rõ ràng là rất xứng đáng.
Sắc mặt Vương Vĩ Đạt lập tức trở nên khó coi. Không lên tiếng, nhưng nổi tức giận đang dần hiện lên trong mắt ông ta.
Xem ra, ông ta vì từng bị người khác lừa nên thấy vô cùng tức giận.
Cho dù là Vương Vĩ Đạt hay Trịnh Vũ Thành đều không nghi ngờ lời nói của Từ Quân Nhiên, đường đường là cử nhân của đại học Kinh Hoa, nếu như ngay cả tiếng anh cũng đọc sai, nói ra chẳng ai tin.
Lúc sau, Vương Vĩ Đạt mới nghi ngờ nói
- Không ngờ, thật không ngờ, Vương Vĩ Đạt ta hết lòng giúp đỡ Tần Cảng Sinh cậu ta, mà cậu ta lại dám lấy rượu ngoại giả ra để lừa ta!
Từ Quân Nhiên cười cười, nếu như cậu nói chuyện tiếp theo ra, chắc là Vương Vĩ Đạt sẽ tức nổ phổi mất. Nói cho cùng anh ta cho rằng bản thân giúp người khác, người khác tặng rượu ngon cho, còn khoe khoang với mình và Trịnh Vũ Thành, lại bị mình dội cho 1 gáo nước lạnh, tất nhiên sẽ không vui.
Nhưng Từ Quân Nhiên cũng biết, chuyện này không thể kéo dài, thủ đoạn của tên lừa đảo kia rất nhiều, trong thời gian dài, có khi đêm dài lắm mộng.
Từ Quân Nhiên nói dứt khoát:
- Anh Vương, anh cảm thấy tên Tần Cảng Sinh kia thực sự là thương gia sao?
Vương Vĩ Đạt ngẩn người, vô thức hỏi
- Ý chú là?
Từ Quân Nhiên bình tĩnh nhìn Vương Vĩ Đạt:
- Rượu là giả, nhỡ thiếu tiền cũng là giả sao? nếu như anh ta cầm được máy rồi biến mất, anh Vương anh lấy gì ra bảo đảm anh ta sẽ trả đủ số tiền còn lại cho nhà máy của các anh?
Lúc đó, Vương Vĩ Đạt chỉ cảm thấy trong đầu vù 1 tiếng, ngồi phịch xuống đất.
Anh ta có thể leo lên vị trí này, đương nhiên không phải loại dốt nát không biết gì, Từ Quân Nhiên chỉ là bỏ cái lá che mắt anh ta đi mà thôi, Vương Vĩ Đạt tự nhiên có thể nhìn rõ vấn đề ẩn đằng sau, đầu nhanh chóng tổng hợp lại quá trình của cả câu chuyện, thậm chí anh ta còn phát hiện, nếu như không phải Từ Quân Nhiên nói rõ chân tướng, bản thân không cẩn thận sẽ bị rơi vào cái hố lớn, thậm chí cả đời có khi cũng không ngóc lên được.
- Lão Vương, anh còn ngẩn người ra đấy làm gì? Mau đi bắt tên lưu manh đó lại!
Trịnh Vũ Thành thấy Vương Vĩ Đạt hồn xiêu phách lạc không nói không rằng, phải quát lên.
Vương vĩ Đạt đột nhiên giật mình, đứng phắt dậy, sắc mặt u ám nói:
- Tổ sư nhà nó chứ! Dám đùa cợt bố mày, tao mà không lột da mày thì tao theo họ mày.
Từ Quân Nhiên nhìn bộ dạng của anh ta, lắc đầu liên tục nói:
- Anh Vương, nghe em nói một câu đã, đừng đi một mình, trở về nhà máy thông báo cho bên an ninh của các anh, gọi thêm người, bắt giữ tên kia lại, sau đó dẫn tới bộ công an, nói anh ta hối lộ anh, cảm thấy sự việc không hợp lý, đặc biệt mời người kiểm tra đồ mà anh ta tặng anh, phát hiện là hàng giả, sau đó mới nghi ngờ anh ta là tên lừa đảo.
Nói xong, Từ Quân Nhiên cười bí hiểm:
- Anh là công thần, không phải phạm nhân!
Vương Vĩ Đạt với Trịnh Vũ Thành ngây ra 1 lúc, đành cười khổ, một lần nữa công nhận tài trí của Từ Quân Nhiên, nếu là người hay đọc sách, các nếp nhăn trong não sẽ nhiều, rõ ràng là một sai lầm chồng chất những sơ hở, nhưng đến miệng Từ Quân Nhiên lại biến thành công lớn.
Vương Vĩ Đại nhìn về phía Từ Quân Nhiên, nói:
- Người anh em, anh không nói gì được nữa, tôi đi làm việc trước đây, lần sau tôi sẽ mời chú ăn cơm, chúng ta không say không về!
Lúc đó, anh ta thực sự đã coi Từ Quân Nhiên là bạn bè, giữa người với người luôn cần phải trải qua vài chuyện mới có thể thực sự chân thành với nhau, tăng cường quan hệ giữa đôi bên, nếu như nói ngày trước Vương Vĩ Đạt giúp Từ Quân Nhiên vẫn còn chút lợi ích và tâm ý riêng, thì giờ đây anh ta đối với Từ Quân nhiên là thực lòng cảm kích, bởi vì nếu như không phải Từ Quân Nhiên hôm nay nhắc nhở, thì ngày Vương Vĩ Đạt phải vào tù chắc không còn xa, thiệt hại hơn một triệu, nghĩ một lúc đã khiến da đầu Vương Vĩ Đạt tê dại, trong lòng trừ sự cảm ơn đối với hành động bênh vực lẽ phải của Từ Quân Nhiên, thì còn lại là nỗi oán hận với tên lừa đảo Tần Cảng Sinh kia.
Đợi đến khi Vương Vĩ Đạt vội vã rời phòng giám đốc, Trịnh Vũ Thành mới giơ ngón tay cái với Từ Quân Nhiên, ý ủng hộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận