Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 427: Bí thư Từ khó nhằn.

- Bí thư Từ, cậu định ra mặt cho Vương hiểu Nhu đấy sao?
Diệp Hữu Đạo nhìn Từ Quân Nhiên hỏi với vẻ hứng thú. Dù sao lời nói vừa rồi của hắn cũng đã thể hiện rất rõ ràng ý muốn giúp chị em nhà Vương gia.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu, nói:
- Những chuyện này một khi đã gặp thì không thể làm ngơ. Nếu bí thư Lôi là người tốt đúng như lời anh nói thì tôi tin ông ta sẽ không cho phép con trai mình làm những chuyện như thế này.
Dừng một chút, hắn lại nói với Diệp Hữu Đạo:
- Thực hiện việc này không có gì vi phạm quy tắc địa phương chứ?
Từ Quân Nhiên cũng không hi vọng Diệp Hữu Đạo giúp hai chị em nhà Vương Hiểu Nhu bằng cách sử dụng các mối quan hệ của y mà vi phạm tới kỷ luật chung.
Diệp Hữu Đạo cưởi ha hả nói:
- Cậu yên tâm đi. Việc cỏn con này có là gì đâu. Tôi về chào hỏi người ta một câu là được.
Đối với một đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự như anh ta thì chuyện này đúng là chỉ cần một câu nói. Dù sao có những việc ngẩng đầu không thấy nhưng cúi đầu lại nhìn thấy rất rõ ràng. Huống hồ, vị trí của một đội trưởng đội trật tự dân phòng còn kém hơn hẳn so với đội trưởng đội cảnh sát hình sự.
Lúc này, Từ Quân Nhiên mới hài lòng gật đầu. Hai người lại tiếp tục tán gẫu. Ăn cơm ở nhà Diệp Hữu Đạo xong, Từ Quân Nhiên mới đứng dậy cáo từ.
Khi hắn về tới nhà đã quá bảy giờ tối. Vương Hiểu Nhu cũng vẫn ở đó. Tạ Mỹ Quyên đã nói với Từ Quân Nhiên đang tìm cách đưa em trai cô là Vương Hiểu Long ra. Thế nên, cô vẫn đợi ở nhà Tạ Mỹ Quyên. Cô hi vọng Từ Quân Nhiên có thể mang tin tốt về.
- Quân Nhiên, thế nào rồi?
Từ Quân Nhiên không về phòng mình mà đến thẳng phòng của Tạ Mỹ Quyên.
Vừa vào tới cửa, Tạ Mỹ Quyên đã hỏi. Ngay cả Vương Hiểu Nhu cũng lo lắng đứng ngay dậy, ánh mắt đầy vẻ chờ đợi. Rõ ràng, cô đang đợi Từ Quân Nhiên mang tin tốt về. Dù sao đó cũng là em trai cô. Vương Hiểu Nhu thậm chí còn đã dự tính đến những điều xấu nhất. Nếu không còn cách nào cứu em trai thì cô buộc phải chấp nhận điều kiện do Lôi Bạo đưa ra. Cô sẽ giao mình cho y. Cùng lắm thì đợi em trai về, cô chết đi là được.
Từ Quân Nhiên mỉm cười trước hai ánh mắt của hai cô gái, nói:
- Không có gì. Đội trưởng Diệp đã nhận lời giúp đỡ. Anh ta đã bảo người đi đánh tiếng chào hỏi rồi. Chắc sáng mai là có thể thả người thôi.
Nói rồi, hắn khoát tay nói với Tạ Mỹ Quyên:
- Chị Quyên, tôi đi ngủ trước. Có gì mai nói chuyện tiếp nhé.
Vương Hiểu Nhu sững sờ nhìn theo bóng của Từ Quân Nhiên. Một hồi lâu, cô mới ngạc nhiên nhìn sang Tạ Mỹ Quyên, chần chờ hỏi:
- Thế, thế là xong việc rồi sao?
Tạ Mỹ Quyên cười nói:
- Xong rồi. Từ Quân Nhiên nói không sao là không sao. Bạn bè cậu ấy trong huyện còn nhiều hơn tôi.
Cô nói vậy là rất thật tâm. Không thể xem chức vụ của Từ Quân Nhiên không cao bằng cô. Thực tế Tạ Mỹ Quyên hiểu rất rõ ảnh hưởng của hắn ở huyện càng ngày càng lớn. Thậm chí, ảnh hưởng đó vượt qua cô cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Dù sao hắn cũng có người trên tỉnh đề bạt, lại thêm bản lĩnh lớn. Cô tin tưởng vào người đàn ông của mình, sớm muộn cũng sẽ trở thành con rồng lớn bay lượn trên chín tầng mây.
Có Vương Hiểu Nhu ở đó nên buổi tối Từ Quân Nhiên không thể ngủ ở trong phòng Tạ Mỹ Quyên. Dù chuyện này gần đây đã là chuyện hàng ngày, nhưng dù sao có người ngoài cần phải kiêng dè một chút. Thế nên, hắn đành chịu một mình quay về phòng mình. Hắn nằm trên giường, suy nghĩ về việc sẽ xử lý hai người Vương Tường Lâm và Mã Tụ Bảo như thế nào sau khi về xã Trường Thanh.
Vị trí của Vương Tường Lâm và Mã Tụ Bảo giờ không còn như trước. Vương Tường Lâm đã khai nhận mọi chuyện có liên quan tới mình nên bị bãi chức. Tuy nhiên cũng không hiểu sao mà y không bị xử phạt hình sự. Y chỉ bị miễn chức. Còn Mã Tụ Bảo, thậm chí lại còn lên được nửa bậc thang, trở thành phó chủ tịch huyện của huyện. Tuy xếp số thứ tự có vẻ như lùi lại một tí, không được oai phong như ở xã Thanh Trường nhưng xét về cấp bậc thì lại tăng lên cấp phó phòng.
Ở hai người họ rốt cục là còn ẩn giấu những bí mật nào nữa.
Từ Quân Nhiên trằn trọc nằm trên giường không ngủ được. Hắn rất hiểu vấn đề xã Trường Thanh. Dù bây giờ nó đã lộ ra một góc của núi băng nhưng đúng như lời Diệp Hữu Đạo nói, thoạt nhìn trông rất ổn mà thực tế khó khăn ngổn ngang khiến người ta không biết nhìn từ đâu.
Lúc nhỏ, Từ Quân Nhiên thường nghe Tiên Sinh nói một câu “khiếu tố bất tại kỳ vị, bất mưu kỳ chính” có nghĩa đảm nhiệm chức vụ nào, thì đừng nghĩ tới những chuyện trong phạm vi của nó. Đến giờ Từ Quân Nhiên mới hiểu, tại sao lại có cách nghĩ như vậy. Lý do chính là vì vấn đề cần suy xét của một người khi đứng ở vị trí nào đó khác hẳn với với những vấn đề cần suy xét nếu anh ta ở một vị trí khác. Điều đó cũng có nghĩa là làm chủ tịch huyện thì có cách nghĩ của chủ tịch huyện, làm xã trưởng lại có cách cân nhắc của một xã trưởng. Phải cân nhắc và lựa chọn như thế nào để bản thân có lợi mới là sự biểu hiện có trách nhiệm của một cán bộ lãnh đạo.
Thực ra Từ Quân Nhiên cũng không thực sự hứng thú với những việc xảy ra ở huyện ủy. Giờ bất kể phe cải cách hay phe bảo thủ đều chỉ đang thăm dò và công kích mà thôi. Những việc thực sự có tác dụng quyết định thì phải đợi đến sau năm năm nữa khi Đông Âu thay đổi mới chính thức bắt đầu. Giữa thế lực bảo thủ và thế lực cải cách của Trung Hoa lúc đó mới chính thức phân kẻ thắng người thua.
Nằm một lúc, Từ Quân Nhiên đột nhiên thấy không làm sao chợp mắt nổi. Bình thường giờ này hắn đều đang cùng Tạ Mỹ Quyên. Hôm nay cô lại ở cùng với Vương Hiểu Nhu, đương nhiên không cùng với hắn được. Ở một mình khiến hắn có cảm giác cô độc.
Nghĩ ngợi một lát, hắn quyết định ra ngoài đi dạo. Dù sao bây giờ mới tầm khoảng bảy tám giờ. Loanh quanh vài vòng chắc cũng chẳng sao, mà bên ngoài còn có trăng.
Từ khu phố 24 ra cơ quan huyện ủy cũng khá xa. Ra khỏi khu phố đi theo đường cái về phía nam cũng phải vài trăm mét. Từ Quân Nhiên đang ở trên một con phố đông đúc phát triển nhất huyện Phú Lạc, có điều là buổi tối nên trên đường cũng chẳng còn mấy ai. Ban ngày ở đây chắc chắn rất đông đúc tấp nập, ít nhất thì cũng phải thể hiện được là nơi phồn hoa nhất của Phú Lạc. Trên phố treo đầy các câu đối chúc Tết, dường như đang nhắc nhở mọi người giờ đang là dịp Tết.
Mọi người bước chân vội vã đi đi lại lại. Thi thoảng có người quen gặp nhau đứng lại nói đôi ba câu. Từ Quân nhiên cứ vậy đi một mình tới thẳng con phố lớn, cũng chẳng có ai quen biết hắn.
Thi thoảng lại có vài người túm lại với nhau nói chuyện. Từ Quân Nhiên xán lại nghe vài câu. Hắn phát hiện bọn họ khi nhận ra hắn cũng không có thái độ khác thường gì hoặc nhìn chăm chăm vào hắn. Nói thật, đối với những chuyện xảy ra ở huyện ủy, dân chúng căn bản không thích quan tâm. “Thành đầu biến huyễn đại vương kỳ” (cờ treo biến đổi đầu thành). Những chuyện ấy đối với dân chúng quả thực là có chút xa xôi. Từ Quân nhiên tin rằng hắn, thậm chí cả những lãnh đạo cấp cao hơn cũng chưa chắc đã nhìn thấu tâm trạng người dân. Dù sao nhân tâm khó dò, huống hồ lại bao nhiêu quần chúng như vậy.
Nói thật Từ Quân Nhiên cũng còn thiếu chút tự tin về việc hắn có khả năng làm tốt nhiệm vụ của một bí thư đảng ủy xã. Tuy là kẻ được hồi sinh, nhưng trong một môi trường xa lạ như thế này không có được những điều kiện tốt. Bản thân hắn cũng mờ mịt về khả năng hoàn thành sứ mệnh của mình. Có điều thật sâu trong cõi lòng, hắn vẫn cảm giác được một chút ít về sứ mệnh thần thánh này. Những khí khái anh hùng mà hắn được đọc từ nhỏ về “tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ” giờ đây đang dần dần chiếm cứ lấy đầu óc của hắn. Nó khiến hắn thêm quyết tâm. Cảm giác ấy giống như đã chịu khổ sở chờ đợi nhiều năm giờ mới có đươc cơ hội độc nhất vô nhị này, cơ hội cho hắn mảnh đất dụng võ.
Đi dạo vài vòng trên phố rồi Từ Quân Nhiên mới trở về chỗ ở của mình.
Một đêm yên bình. Vừa tinh mơ ngày hôm sau, Từ Quân Nhiên đã bị đánh thức bởi một tiếng gõ cửa dồn dập, gấp gáp.
- Bí thư Từ, bí thư Từ
Mắt vẫn còn đang díp lại vì buồn ngủ, Từ Quân Nhiên mở cửa, một người đàn ông lạ đang đứng trước mắt hắn.
- Anh là ai?
Từ Quân Nhiên cất giọng hỏi.
Người đó mặc đồ thường phục, phía sau có mấy người, có vẻ hơi khó xử. Nghe Từ Quân Nhiên hỏi, anh ta vội vàng cúi đầu chào lịch sự, nói:
- Chào bí thư Từ. Tôi là Trương Tự Cường, đội trưởng đội trật tự dân phòng.
- Người của đội trật tự dân phòng?
Từ Quân Nhiên nhướng mày, hỏi:
- Anh có việc sao?
Hắn vẫn tưởng chắc Diệp Hữu Đạo chào hỏi người ta không thèm để ý. Giờ bên đội trật tự dân phòng không thèm thả người, rõ ràng đến đây để gây phiền cho hắn.
Không ngờ Trương Tự Cường vừa nghe thấy câu hỏi của Từ Quân Nhiên có vẻ không vui liền vội vàng cười làm lành, nói:
- Bí thư Từ hiểu lầm rồi, hiểu lầm rồi. Chuyện là thế này, sáng nay tôi nhận được điện thoại của đội trưởng Diệp bên cục Công An. Thế nên, tôi mới biết cấp dưới của mình tự ý bắt nhầm bạn của anh. Thế là tôi vội vàng đưa người đến đây cho anh.
Những điều Trương Tự Cường nói là sự thật. Sáng nay, y nhận được điện thoại của Diệp Hữu Đạo, nói một người bạn của bí thư đảng ủy xã Trường Thanh bị bên đội trật tự dân phòng bắt giam gần nửa tháng nay. Hiện giờ, bí thư Từ đang đến tìm công an huyện để đòi người. Nghe được tin này, Trương Tự Cường tí nữa thì đái ra quần. Ở huyện này có gì được gọi là bí mật đâu. Có tin tức gì chỉ trong chốc lát sẽ truyền đi cả huyện. Thế mà gần đây mọi người đang bàn tán nhiều nhất chính là vấn đề trong cuộc hội nghị mở rộng của huyện ủy. Trong đó có một người là bí thư đảng ủy xã tên Từ Quân Nhiên đã giảng giải cho cả hội nghị một bài về nhận thức lý luận một cách sinh động. Thậm chí, hắn còn sửa một số lỗi cho hai vị cây cao bóng cả nhất là chủ tịch huyện và bí thư huyện ủy.
Ở trong thì ngó cửa, ở ngoài thì ngó chỗ vui. Là một người trong cái thể chế này, Trương Tự Cường đương nhiên hiểu chuyện gì xảy ra trong cuộc họp mở rộng đó. Mà càng hiểu rõ thì y càng cảm thấy sợ hãi vị bí thư tên Từ Quân Nhiên này. Người ta xuất thân từ trường đảng Trung Ương, dám bỏ nhà máy cơ khí đến đây. Dù hắn là ai thì đều thừa sức đá đít Trương Tự Cường, nếu muốn.
Mà điều quan trọng nhất là Trương Tự Cường cũng cho rằng, bí thư Lôi bên tuyên truyền sẽ không vì con mà trở mặt với Từ Quân Nhiên, một kẻ mà cả cái huyện này chẳng dám dây vì sợ bỏng tay.
Nếu đã như vậy thì dù thế nào y cũng phải nhanh chóng bù đắp lại chỗ thiếu sót mới được.
Mà điều quan trọng nhất là Trương Tự Cường cũng cho rằng, bí thư Lôi bên tuyên truyền sẽ không vì con mà trở mặt với Từ Quân Nhiên, một kẻ mà cả cái huyện này chẳng dám dây vì sợ bỏng tay.
Nếu đã như vậy thì dù thế nào y cũng phải nhanh chóng bù đắp lại chỗ thiếu sót mới được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận