Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 600: Chữ quan (官)có hai cái miệng.

Tục ngữ có câu: Chữ quan (官)có hai cái miệng, chuyên nghề nói nước đôi. Ở xã hội cũ, câu này chỉ câu nói trước và sau của người làm quan luôn mâu thuẫn với nhau, không đáng tin cậy và biến đổi thất thường. Hai cái miệng, bên trái nói có lý, bên phải nói cũng có lý. Nói với dân một kiểu, nói với lãnh đạo lại một kiểu. Họ nghĩ thế nào nói vậy, nhưng dù nói kiểu gì cũng vẫn đúng.
Mà lúc này, đột nhiên Từ Quân Nhiên cảm thấy hai cái miệng của kẻ làm quan thật sự quá hữu dụng.
Chuyện hôm nay nếu là người khác thì chắc tới tám chín phần là họ sẽ bị hai viên cảnh sát này cho về đồn. Họ sẽ bị chỉnh tới nơi tới chốn, đoán chừng còn phải đền cả tiền mới thoát thân. Thế mà, người đánh kẻ khác là hắn, kết quả lại thành ra như thế này.
Bị Từ Quân Nhiên chụp mũ, hai viên cảnh sát đầu óc choáng váng. Viên cảnh sát đứng tuổi mặt đầy vẻ ngạc nhiên nhìn Từ Quân Nhiên.
- Cậu rốt cuộc là ai ?
Dù có ngu ngốc tới mấy thì lúc này cũng cảm thấy đối phương có gì không ổn rồi. Người thanh niên này thể hiện rõ ràng hắn không phải là người thường. Viên cảnh sát do dự một lúc lâu, bất đắc dĩ phải thay đổi thái độ của mình. Y khách khí hỏi Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên hừ một tiếng, chìa thẻ công tác của mình cho viên cảnh sát già xem rồi thản nhiên nói:
- Chuyện này tôi sẽ báo lên cấp trên. Tình hình an ninh của thành phố kém quá.
Nhìn thoáng qua thẻ công tác, nét mặt của viên cảnh sát già lập tức thay đổi. Y chỉ thấy đầu nổ cái rầm, đầu óc hoa cả lên.
Chủ tịch Huyện?
Chủ tịch Huyện hơn hai mươi tuổi?
Trong đầu viên cảnh sát già chỉ còn hai ý niệm này. Y quá rõ rằng trưởng đồn công an của mình năm nay đã hơn bốn mươi tuổi. Thế mà ông ta cũng chỉ là một cán bộ cấp phòng. Vị trí ấy cũng phải chạy chọt nhờ vả khắp nơi mới có được. Thế mà người thanh niên trẻ tuổi trước mặt mới hơn hai mươi tuổi đầu đã là chủ tịch huyện của cả một huyện trực thuộc của thành phố Song Tề.
Điều này có nghĩa là gì?
Phản ứng đầu tiên của viên cảnh sát có thâm niên là lập tức cúi đầu chào lịch sự:
- Chủ tịch Huyện Từ, xin lỗi ngài. Đây là một hiểu lầm.
Từ Quân Nhiên nhìn y một cái rồi nói:
- Hiểu lầm sao? Sao tôi lại cảm thấy là ỷ thế ép người thế? Hôm nay là tôi, nếu tôi không có ở đây chắc bạn tôi đã bị các anh đưa đi rồi hả?
Viên cảnh sát có thâm niên cười gượng gạo lắc đầu nói:
- Chủ tịch Huyện ngài nói vậy. Chúng tôi cũng chỉ làm việc theo lệnh cấp trên thôi. Người bị ngài đánh là con trai của ông Thái, phó trưởng phòng tài chính thành phố. Chúng tôi cũng chỉ tới mời ngài đi phối hợp điều tra thôi mà.
Từ Quân Nhiên chau mày. Con trai của phó trưởng phòng Thái phòng tài chính thành phố sao? Trong ấn tượng của hắn thì chỉ có một người phó phòng tài chính thành phố có họ Thái. Đó chính là phó trưởng phòng thường trực Thái Tấn. Đây cũng không phải ngọn đèn cạn dầu. Y là bọ cánh cứng cùng phe với Hoàng Thanh Vân. Bình thường Chu Trạch Thành vẫn hay nhắc tới y. Cái chân trưởng phòng mà Chu Trạch Thành vừa được bổ nhiệm còn không có tiếng nói bằng người có tên là Thái Tấn. Có thể thấy uy thế của vị phó trưởng phòng đó như thế nào.
Phòng tài chính chính chính xác là ông thần tài. Nó có vị trí đủ nâng lên đặt xuống đối với một khu vực. Cũng chính vì vậy, công tử con trưởng phòng Thái này mới bá đạo tung hoành ngang dọc không kiêng nể gì ai như vậy.
Nghĩ tới đây, Từ Quân Nhiên chỉ mấy tên côn đồ, nói:
- Chính chúng muốn đùa giỡn với bạn của tôi.
Dù thế nào thì người hắn cũng đánh rồi. Nếu Thái Tấn không phục, có bản lĩnh thì tìm hắn là được mà.
Viên cảnh sát có thâm niên khẽ rùng mình. Lập tức, y quay người, tay sờ hông quát mấy tên du côn:
- Các cậu một lũ lão toét, còn chưa biết là ai đã ra tay. Đây là chủ tịch huyện huyện Phú Lạc. Đi. Về theo tôi để điều tra. Ai dám chạy, tôi sẽ chặt chân.
Còn viên cảnh sát trẻ đã không còn dám tức giận từ lâu. Gã yên lặng đi phía sau viên cảnh sát đứng tuổi.
Từ Quân Nhiên căn bản không để ý mấy chuyện này. Những tên du côn đều là người địa phương. Cảnh sát đương nhiên đều biết chúng là ai, chạy cũng chẳng chạy nổi. Vả lại, hắn không tin những điều viên cảnh sát già kia nói chỉ là để cho hắn nghe thôi. Về đến đồn cảnh sát, thế nào y chẳng thả người. Dù sao dù là mình với thân phận chủ tịch huyện của huyện Phú Lạc hay là bên trưởng phòng Thái thì bọn họ đều không được phép đắc tội.
Rất nhanh, mọi người đều tản đi. Từ Quân Nhiên cũng chẳng còn hứng ở lại. Thôi Tú Anh thấy hắn có vẻ khó chịu liền đề nghị đi về. Hai người sau khi tạm biệt bọn Lâm Viễn liền rời khỏi phòng khiêu vũ.
- Đi thôi. Để anh tiễn em về nhà.
Từ Quân Nhiên cười nói với Thôi Tú Anh.
Thôi Tú Anh ngạc nhiên:
- Anh không ở với em thì còn đi đâu?
Vốn dĩ cô cho rằng tối nay Từ Quân Nhiên sẽ ở cùng mình. Dù sao cũng đã mấy ngày nay họ không gặp nhau.
Từ Quân Nhiên cười cười, lắc đầu, nói:
- Tối nay anh phải qua bên chỗ bí thư thành ủy Trần. Nếu em không sợ thì chờ anh ở nhà khách.
Thôi Tú Anh nghĩ ngợi rồi thè lưỡi nói:
- Thôi vậy. Em không muốn về lại thành trò cười cho bọn tiểu Hoa.
Dù lúc này việc nam nữ yêu nhau tiếp xúc cũng chưa phải là chuyện thực sự phản cảm, nhưng cũng vẫn chưa cởi mở tới mức ở chung trước khi cưới.
Từ Quân Nhiên gật đầu nói:
- Vậy được. Để anh tiễn em.
Đưa Thôi Tú Anh về ký túc xá. Cô gái lưu luyến tặng cho chàng trai một nụ hôn thơm nồng. Cô nói đó là quà thưởng cho hành động anh hùng cứu mỹ nhân hôm nay. Nói rồi cô mới chịu bịn rịn chia tay.
Xoay người cười méo xẹo, Từ Quân Nhiên lên xe đi đến thành ủy.
Vào đến khu trụ sở làm việc của thành ủy, tìm được bốt điện thoại ven đường, Từ Quân Nhiên liền gọi điện cho Chu Trạch Thành. Chu Trạch thành giờ đã vào ở khu tập thể của phòng tài chính gần trụ sở thành ủy. Hai người đã hẹn với nhau từ trước rằng hôm nay sẽ đi gặp Trần Đại Dũng.
Chưa tới mười phút sau, Chu Trạch Thành đã tới nơi. Thấy Từ Quân Nhiên, anh khoát tay, ra ý bảo hắn cùng đi.
- Tôi nói rồi mà, một người trẻ tuổi như cậu rong chơi ở đâu mà ướt nhẹp thế này? Lại chơi trò ném tuyết à?
Giờ đang là mùa đông, Chu Trạch Thành vừa nhìn đã đoán ngay ra những dấu vết còn lưu lại trên quần áo Từ Quân Nhiên. Anh buột miệng hỏi.
Từ Quân Nhiên lắc đầu cười khổ giải thích môt hồi, nói:
- Đánh nhau với con trai của phó trưởng phòng tài chính của các anh đấy. Tí nữa thì bị tóm đi đồn công an.
- Con trai phó trưởng phòng?
Chu Trạch Thành chớp chớp mắt, hỏi :
- Sao lại đánh nhau ?
Rõ ràng ông ta để ý tới chuyện này.
Từ Quân Nhiên cười hì hì, nói:
Bạn cần đăng nhập để bình luận