Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 135: Phiền toái nhà máy bia.

- Con gái, con vào phòng trước đi, ta nói chuyện với Bí thư Từ.
Vuốt nhẹ tóc con gái hai cái, Uyển Đức Tuấn hiền hòa nói.
Uyển Tiêu Nguyệt bị lời nói của Từ Quân Nhiên làm cho không biết nên như thế nào, ngẩng đầu nhìn Từ Quân Nhiên:
- Anh…anh có ý gì?
Từ Quân Nhiên cười khổ, không trả lời, mà nhìn về phía Uyển Đức Tuấn.
Hình như cảm giác được ánh mắt của Từ Quân Nhiên, Uyển Đức Tuấn khẽ vỗ vai con gái:
- Không có gì đâu, tất cả sẽ tốt thôi
Khó khăn lắm mới thuyết phục được Uyển Tiêu Nguyệt vào phòng, lúc này y mới quay nhìn về phía Từ Quân Nhiên, nói:
- Bí thư Từ, cậu có thể nói cho tôi biết, vì sao cậu nhìn ra, nhà máy bia không thể duy trì nổi nữa?
Từ Quân Nhiên bình tĩnh trả lời:
- Có nhiều thứ, không phải không ai điều tra là sẽ không bị phát hiện.
Nghe hắn nói xong câu này, Uyển Đức Tuấn không kìm được cười khổ, thở dài một hơi không hỏi tiếp.
Y không biết, thứ Từ Quân Nhiên tìm hiểu được, còn nhiều hơn thứ hắn nói ra nhiều.
Sự tiếp xúc với Uyển Tiêu Nguyệt kiếp trước, cộng thêm những hiểu biết ít nhiều từ miệng những tiền bối khác, Từ Quân Nhiên sớm đã biết nhà máy bia huyện Võ Đức hiện tại đang ở vào cảnh tuyệt vong gần như phải đóng cửa. Nếu Từ Quân Nhiên không nhớ sai, không tới hai năm, Uyển Đức Tuấn sẽ bị khép vào tội danh chiếm đoạt tài sản quốc hữu, khi đó nhà máy bia cũng tuyên bố đóng cửa. Đây cũng là một tin tức khá lớn ở huyện Võ Đức khi đó. Dù sao mọi người vẫn luôn cho rằng doanh nghiệp quốc doanh có nhà nước đỡ đầu sẽ không bị đóng cửa, vậy mà nhà máy bia huyện Võ Đức lại bị đóng cửa như vậy.
Thật ra Từ Quân Nhiên rất rõ ràng, sở dĩ về sau nhà máy bia lâm vào tình trạng đó, nguyên nhân căn bản, là thẳm sâu bên trong con người Uyển Đức Tuấn vẫn là một người trong quan trường.
Nhà máy bia là doanh nghiệp thuộc huyện, đương nhiên là quản hạt của chính quyền Huyện ủy Võ Đức. Mấy năm đầu, hiệu quả kinh doanh của nhà máy bia cũng không tệ, những ngày tháng làm giám đốc nhà máy của Uyển Đức Tuấn cũng khá thoải mái. Trong huyện có hoạt động gì, đều có phần của giám đốc nhà máy. Trong quan trường từ trước tới nay đều như vậy, cộng thêm đây cũng là ý của phía huyện, Uyển Đức Tuấn cũng không có cách gì từ chối. Nhưng sau đó, cùng với việc vấn đề nguồn tiêu thụ và chất lượng dần đi xuống, mặt cực đoan của chuyện này bắt đầu xuất hiện.
Phân quản mặt kinh tế của huyện là Phó chủ tịch thường vụ huyện, đồng chí Tần Quốc Đồng. Người này vốn hám công, luôn thích làm mấy thứ hoa lá cành mà không thực tế, chẳng làm gì cũng sửa cái này, thay cái kia, lần nào nếu tài chính trong huyện không đủ, đều nhắm vào mấy doanh nghiệp thuộc huyện như nhà máy bia. Cứ thế, chỉ riêng số tiền nhà máy bia cho huyện vay, đã lên tới hơn trăm ngàn.
Hơn trăm ngàn thời những năm tám mươi, ngang với cả triệu sau này. Dù sao khi đó, một chai nước có ga có mấy đồng, suy ra cả trăm đồng cũng đủ du lịch cả nước.
Đối với một doanh nghiệp mà nói, vốn lưu động khá quan trọng, điều này liên quan tới việc phát triển và tương lai của doanh nghiệp. Tuy nhiên đáng tiếc, người khi đó đều cho rằng, chính quyền và doanh nghiệp đã là một nhà, vậy chính quyền không có tiền, doanh nghiệp giúp lấy ra một phần cũng là điều nên làm.
Đây là một trong những điểm tai hại của kinh tế kế hoạch, dùng mệnh lệnh hành chính thay cho cạnh tranh thị trường, khiến doanh nghiệp mất đi lực cạnh tranh trọng tâm. Nguồn tiêu thụ của nhà máy bia huyện Võ Đức không tốt, lợi nhuận đương nhiên cũng ngày càng giảm,vốn lưu động trong nhà máy không thể dùng phát triển doanh nghiệp, lại truyền máu cứu mạng cho huyện, cuối cùng dẫn tới bi kịch phá sản.
Còn Uyển Đức Tuấn, là người cuối cùng bị Tần Quốc Đồng đẩy ra chịu tiếng xấu.
Dù sao khi đó người để cho Tần Quốc Đồng nhiều lần lấy tiền của nhà máy là y, còn vào lúc này ở kiếp này, vì trúng kế sách của Tần Quốc Đồng, Nghiêm Vọng Tung đả kích kinh tế tư doanh bị cách chức Bí thư Huyện ủy. Dương Duy Thiên một lòng muốn xây dựng kinh tế, một khi phát hiện nhà máy bia bị đào móc rỗng ruột, đương nhiên sẽ giận tím mặt. Đối với người trực tiếp phụ trách, Uyển Đức Tuấn, sẽ lập tức bị xử lý nghiêm khắc.
Còn may, kiếp này Từ Quân Nhiên quay lại huyện Võ Đức, thay đổi vận mệnh của Nghiêm Vọng Tung.
Hiện tại thứ y muốn thay đổi, chính là vận mệnh của Uyển Đức Tuấn.
- Chuyện này…
Nhìn biểu hiện bình tĩnh của Từ Quân Nhiên, Uyển Đức Tuấn hồi lâu không nói ra lời.
Y cũng là người hơn 40 tuổi, đương nhiên có thể phân biệt rút cuộc lời của Từ Quân Nhiên có ý gì, có mấy phần thật giả. Y cho rằng, Từ Quân Nhiên hẳn đã biết điều gì, nếu không sẽ không quả quyết tìm tới cửa, chỉ là ý y nói đại diện lãnh đạo tỉnh tới hỏi thăm, lại khiến Uyển Đức Tuấn có chút hoài nghi. Dù sao Từ Quân Nhiên cũng trẻ quá, mặc dù trước đây đã nghe nói, cậu thanh niên vừa tốt nghiệp đại học đã làm phó Bí thư đảng ủy công xã, nhưng Uyển Đức Tuấn vẫn không cho rằng y có bản lĩnh thông thiên liên hệ với lãnh đạo Tỉnh ủy.
- Chú Uyển, cháu là đồng nghiệp với Tiểu Nguyệt, Lâm Vũ Tình hiện tại cũng công tác ở công xã trấn Lý gia bọn cháu, nên cháu mới có thể tới gặp riêng chú.
Từ Quân Nhiên nhìn ra được dáng vẻ do dự của Uyển Đức Tuấn, chậm rãi mở miệng nói:
- Cháu biết, có một số việc là chú phụng mệnh hành sự, dù sao chú cũng không có cách nào từ chối chỉ thị của cấp trên. Tuy nhiên cháu hi vọng chú có thể hiểu, nhà máy bia huyện Võ Đức không phải tài sản của riêng ai, mà là tâm huyết của mấy trăm công nhân. Bất kể là ai, một khi nhà máy xảy ra vấn đề, nhất định phải chịu trách nhiệm về chuyện này.
Lời này của hắn tuyệt đối không phải là đe dọa, mà là sự thật. Lúc này phá nát một doanh nghiệp quốc doanh, nói cách khác chính là phá hoại tài sản quốc hữu. Điểm này có thể nhìn ra từ bản án của Uyển Đức Tuấn năm đó. Phải biết rằng đây là thời kì kinh tế kế hoạch hóa quá độ lên kinh tế thị trường. Mặc dù đặt vào thời điểm những năm 90, rất nhiều doanh nghiệp quốc doanh phá sản cải cách chế độ, cũng không nghe nói lãnh đạo nào phải chịu trách nhiệm về chuyện đó, nhưng những năm 80, một doanh nghiệp quốc doanh. Nếu không có cách nào duy trì, là giám đốc nhà máy phụ trách doanh nghiệp, nhất định phải chịu trách nhiệm quan trọng.
Thở dài một hơi, Uyển Đức Tuấn bất đắc dĩ nói:
- Tôi hiểu ý của cậu, nhà máy bia đúng là sắp không duy trì nổi nữa. Nếu không có gì đột xuất, nhiều nhất tôi chỉ có thể chống đỡ được nửa năm.
Từ Quân Nhiên gật đầu, theo trí nhớ của mình, tầm đầu năm 83, nhà máy bia bắt đầu không có lương phát, sau đó lâm vào tình trạng ngừng sản xuất trong thời gian dài. Tuy nhiên khi đó không có cách nói phá sản, nhà máy cứ kéo dài tình trạng sống dở chết dở, mà không lâu sau, Uyển Đức Tuấn cũng phải vào tù vì tội danh tham nhũng tài sản quốc hữu. về phần nhà máy bia gần như tuyên bố phá sản lúc nào, Từ Quân Nhiên cũng không nhớ lắm.
Trầm ngâm chốc lát, Từ Quân Nhiên nói với Uyển Đức Tuấn:
- Giám đốc Uyển, nhà máy bia có thể sản xuất rượu trắng không?
- Rượu trắng?
Uyển Đức Tuấn hơi sửng sốt, do dự gật đầu:
- Có thể thì có thể, nhưng thị trường rượu trắng không lớn, bọn chú cũng có một vài bậc thầy trong việc cất rượu, năm đó xưởng bia bọn chú cũng là từ nhà máy rượu trắng chuyển đổi thành.
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Đã vậy, vậy chú xem như này được không, nhà máy bia huyện thử chuyển thành nhà máy rượu trắng, không sản xuất bia, chuyên sản xuất rượu trắng.
Uyển Đức Tuấn khổ sở nhìn Từ Quân Nhiên, có chút bất đắc dĩ nói:
- Tiểu từ, không phải tôi nói gì, phía huyện cũng sẽ không đồng ý, việc này…
Ý của y rất đơn giản, trong huyện vẫn luôn coi nhà máy bia huyện Võ Đức là doanh nghiệp lớn đóng góp thuế. Cộng thêm một số lãnh đạo Huyện ủy tham ô tiền từ phía nhà máy bia, tuyệt đối không dễ dàng đồng ý cải cách nhà máy bia. Dù sao so giữa một nhà máy bia đã từng đem lại lợi nhuận với một nhà máy rượu trắng chưa biết có thể sinh ra lợi nhuận hay không, người thông minh đều sẽ chọn cái thứ nhất.
Từ Quân Nhiên cười lạnh, y biết rõ Uyển Đức Tuấn kiêng dè người nào, chẳng phải là mấy lãnh đạo huyện Võ Đức cậy nhờ nhà máy bia kia sao. Trong số những người này bao gồm những người chịu trách nhiệm của không ít ban ngành, đương nhiên cũng bao gồm một vài lãnh đạo khát khao cái ghế chủ tịch huyện kia.
- Giám đốc Uyển, chuyện này chú không cần phải lo, cháu chỉ hỏi chú một câu, nếu chuyển nhà máy từ sản xuất bia sang rượu trắng, nhà máy bia các chú làm được không?
Uyển Đức Tuấn gật gật đầu:
- Điểm này không vấn đề, tuy nhiên cậu phải đồng ý với tôi, sẽ không sa thải công nhân của chúng tôi như nhà tư bản.
Từ Quân Nhiên không kìm được cười phá lên, người này chắc là bị sự ức hiếp của thứ tư bản trong xã hội xưa dọa sợ, bản thân không đủ dũng cảm cho công nhân nghỉ việc lúc này, không thể không nói, mặc dù lúc này có tri thức đi trước mấy chục năm, có những quy tắc xã hội cũng không phải Từ Quân Nhiên dám thách thức.
Chỉ có điều, hắn có biện pháp khiến công nhân cố gắng làm việc vì đồng lương của bản thân.
Thời buổi này, ai cũng đều phải nuôi sống gia đình.
- Chú Uyển, theo thân phận mà nói, cháu gọi chú một tiếng chú, mà chị Vũ Tình đã nói với cháu, chú từng chiếu cố chị ấy, cháu tin chú là người tốt.
Ngữ khí hơi chậm lại, Từ Quân Nhiên chân thành nói với Uyển Đức Tuấn.
Uyển Đức Tuấn sững sờ, không biết Từ Quân Nhiên lúc này tiếp cận mình có mục đích gì, người thanh niên này vừa bước vào cửa đã bày ra thái độ giải quyết việc công cao cao tại thượng, trên thực tế khiến Uyển Đức Tuấn có chút đề phòng đối với hắn. Dù sao so với mình, người ta lợi hại hơn nhiều, vừa tốt nghiệp đại học đã là phó Bí thư đảng ủy công xã, thêm có bằng cấp, có năng lực, về sau thăng chức nhanh chóng chỉ là chuyện sớm muộn. Y cũng từng nghe con gái và người khác nói qua, vị phó Bí thư từ này, sớm muộn cũng vào Huyện ủy.
Một người thanh niên như vậy, Uyển Đức Tuấn cũng không muốn đắc tội. Mặc dù hiện tại là giám đốc nhà máy bia, nhưng trước khi làm ở vị trí này, Uyển Đức Tuấn từng làm việc ở Huyện ủy, thuộc kiểu quan viên nghiêm túc chuẩn mực, đương nhiên thừa hiểu đạo lý trong quan trường.
Trong quan trường, có hai loại người không dễ đắc tội nhất, một là những lão cán bộ sắp về hưu, những người này căn bản không còn hi vọng gì tiến cao hơn, con đường làm quan không có động lực, đương nhiên làm việc gì cũng không cần kiêng dè. Nếu đắc tội họ, ngang với việc gặp chuyện khó xử. Một loại khác, chính là thanh niên giống như Từ Quân Nhiên vừa bước vào quan trường. Các cụ nói cấm có sai, chẳng ai khó ba đời. Không ai biết nhân viên bình thường hiện tại, tương lai liệu có trở thành quan lớn một phương không, một khi đắc tội họ, đợi lúc người ta một bước lên mây, mình đen đủi rồi. Cho nên, Uyển Đức Tuấn không muốn quá cứng rắn với Từ Quân Nhiên.
Mà Từ Quân Nhiên lại tạo cơ hội cho y đúng lúc, Uyển Đức Tuấn lập tức xuống ngựa, vừa cười vừa nói:
- Khách sáo quá, Bí thư Từ
Hai người nhìn nhau cười cười, vốn không khí có chút căng thẳng, giờ lại nhẹ nhàng hơn nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận