Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 377: Giao tế.

Cố Hoàn là hạng khôn khéo, lập tức hiểu ra ý tứ của Chu Trạch Thành, chuyện này gây náo loạn lớn như ngày hôm nay, Từ Quân Nhiên rõ ràng không hi vọng trở thành người đứng chắn đầu sóng, cho nên thà rằng đem hết công lao đều đưa cho bên ban Thanh tra kỷ luật, dù sao vụ án này ở trong huyện khẳng định sẽ gây ra những dư âm vô cùng quan trọng, làm không tốt sẽ có những lời đồn, cho dù ở trên đầu của ban ủy ban kỷ luật, bất kể là đối với Cố Hoàn hay là đối với những người khác của tổ công tác Kỷ luật đều có thể nói là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống.
Nhìn theo bóng lưng của Từ Quân Nhiên và Thôi Tú Anh dần xa, Cố Hoàn liền vỗ vỗ vào Dương Quang còn đang có chút sững sờ:
- Hãy nhớ kỹ chuyện lần này, Ban thanh tra kỷ luật chúng ta, nợ bí thư tiểu Từ một món nợ nhân tình.
Dương Quang đưa mắt nhìn bí thư Cố cùng bí thư Chu, hai vị thường ủy bước vào trong sân, lại quay đầu nhìn bóng lưng của Từ Quân Nhiên, đột nhiên cảm thấy, chẳng trách bản thân sau bao nhiêu năm rồi mà vẫn không trèo lên cao được, đổi lại nếu mình mà gặp phải chuyện như của Từ Quân Nhiên, e rằng sớm đã làm hỏng triệt để rồi. Nhưng người ta không những không bị ngã, ngược lại còn đem đến niềm kinh hỉ đến cho lãnh đạo huyện ủy, bí thư trẻ tuổi này, quả nhiên là có môn đạo, nghĩ tới đây, y không khỏi mừng thầm, bản thân mấy ngày trước lấy lòng Từ Quân Nhiên, bây giờ xem ra, thật sự là không sai.
Người của tổ điều tra huyện ủy đang phá án, Từ Quân Nhiên cùng Thôi Tú Anh hai người một mạch đi trên một con đường tuyết trắng lấp kín đường đất, hướng trở về biệt thự đại viện.
Đến nửa đường, Thôi Tú Anh còn có chút không vừa ý nói:
- Rõ ràng chính chúng ta phát hiện vấn đề, dựa vào cái gì mà coi như là công lao của ủy ban kỷ luật chứ? Quân Nhiên anh định trơ mắt nhìn bọn họ bắt nạt mình sao?
Từ Quân Nhiên trống rỗng nhìn thoáng qua nét mặt còn đang tức tối bất bình của Thôi Tú Anh, nha đầu này chính là có quá nhiều tinh thần trọng nghĩa, cho dù là chuyện gì, chỉ cần cô ta nhìn không quen thì sẽ nói ra, hoàn toàn không suy nghĩ đến hậu quả và lợi ích, phải biết rằng vụ án này hiện tại đã thành sự kiện được mọi người chú ý, Từ Quân Nhiên thực sự không muốn bởi vì chuyện này mà trở thành tiêu điểm tập trung ánh mắt của các lãnh đạo huyện ủy đến thành ủy, huống chi đối với Từ Quân Nhiên mà nói, hắn không cảm thấy tiền đồ của bản thân sẽ vì chuyện này mà có phát triển gì đó, dù sao bản thân nói ra đảm nhiệm cán bộ cấp phó khoa đã được hơn hai năm rồi, nếu như không xảy ra chuyện gì, đoán chừng thời điểm lúc đề bạt mình lên chánh khoa cũng sắp đến rồi.
Trước kia Từ Quân Nhiên luôn cảm thấy rất kì lạ, tại sao mình khi tốt nghiệp trường Đảng vẫn chỉ là cấp phó khoa, dù sao đám bạn học lúc trước, có người là chánh khoa, có người là phó phòng, như Tào Tuấn Minh và Hoàng Tử Hiên, đều đã là chánh xử cấp lãnh đạo rồi. Đến đám bạn học cùng tốt nghiệp trường Đảng, hiện tại cũng đều là cấp chánh khoa thậm chí cán bộ cấp phó xử, chỉ có mình, vẫn dạo quanh cái vị trí phó khoa. Thậm chí còn bị ném đến cái tỉnh Tùng Hợp trời cao hoàng đế ở xa này.
Hiện tại Từ Quân Nhiên đã có chút hiểu ra rồi, xem ra có lẽ đều là quyết định của các trưởng bối thân cận với mình, bất luận là Tào lão gia hay là Tôn lão gia, hoặc là những vị lãnh đạo thừa nhận mình, ảnh hưởng một chút đến quyết định của trường Đảng trung ương, thực ra là rất nhẹ nhàng.
Mà Trần Tinh Duệ, có lẽ chính bọn họ còn để lại cho mình một tấm lệnh bài hộ thân, nếu không thì một phó Bộ chí tôn, cũng không cần thiết vì mình một cán bộ phó khoa, mà đặc biệt mở lời với thuộc hạ của mình là Trần Đại Dũng. Nói cho cùng, vẫn là vì có lời của các lão gia ở trong thủ đô, điều này mới khiến hắn cam tâm làm diệp lục.
Khóe miệng lộ ra một nụ cười, Từ Quân Nhiên lần đầu tiên cảm thấy, bản thân ở trên thế giới này, cũng không cô độc.
- Này, anh có đang nghe tôi nói không thế?
Nhìn thấy Từ Quân Nhiên biểu lộ nụ cười đầy khó hiểu, Thôi Tú Anh không nhịn được mà lớn tiếng gọi hắn.
Từ Quân Nhiên cười cười, vươn tay xoa đầu của Thôi Tú Anh:
- Đi thôi, nếu cô còn không đi, đợi lát nữa cậu của cô trông thấy lại mắng cô cho xem.
Thôi Tú Anh sợ cậu của mình bắt được mình đang về nhà liền rụt cổ lại, cũng không định tìm Từ Quân Nhiên tính sổ, suốt quãng đường chạy theo sau lưng hắn, hướng về phía biệt thự đại viện, chỉ có điều ngẫu nhiên kéo Từ Quân Nhiên một cái, lớn tiếng nói với hắn, bản thân lớn hơn hắn, ít nhất lúc mà không có ai xung quanh, phải gọi mình một tiếng chị mới đúng.
……………….
………………..
Huyện thành Phú Nhạc ở cách trung tâm ba bảy km về phía Tây Nam, coi như là một huyện thành có vị trí địa lý không tồi, chung quanh ngoại trừ mấy công xưởng lớn, thì thật không còn thứ gì khác nữa, thậm chí nếu như đứng ở trên ban công của chính phủ huyện ủy huyện nhìn về phía xa, ngoại trừ ống khói cao cao vững trãi, còn lại là vùng đất đai mênh mông bát ngát.
Từ Quân Nhiên cùng Dương Quang ngồi ở trong một tiệm cơm gần với rạp chiếu phim công nhân, gọi lên vài món, hai người một bình rượu trắng, bây giờ chính là lúc tan làm buổi tối, đám công nhân của nhà máy có những người trực đêm, đều ăn ở đây, tiếng người huyên náo, thật sự rất náo nhiệt. Thôi Tú Anh nha đầu này ngồi cạnh Từ Quân Nhiên, nhìn hai nam nhân mỗi người lần lượt uống từng ngụm nâng ly cạn chén với nhau.
Bọn họ là đi cùng với tổ điều tra huyện ủy trở lại huyện thành. Cố Hoàn cùng với Chu Trạch Thành hai vị lãnh đạo này đi tìm bí thư huyện ủy Tề Tam Thái báo cáo tình hình. Từ Quân Nhiên cùng Dương Quang đều không có tư cách đi gặp lãnh đạo, đương nhiên muốn tìm một nơi để nghỉ ngơi, hơn nữa Thôi Tú Anh là mượn cớ nói muốn mua sách cho bọn trẻ trong thôn, ương ngạnh cùng trở về.
An Duy Minh vì bảo vệ Dương Liên Hoa, tất cả đều khai hết rồi, đem chuyện đồng bọn của mình là Trần Ái Quốc cùng đám người nuốt riêng tài khoản của thôn Hậu Truân từng chút từng chút nói hết ra, hơn nữa cũng khai hết ra bàn tay ở phía sau chỉ đạo là Hồ Đại Hải, y nghĩ kĩ, nếu như Từ Quân Nhiên đã đáp ứng bảo vệ mạng cho Dương Liên Hoa, y sẽ dứt khoáy nói ra hết, nếu không đến lúc đó ủy ban kỷ luật điều tra ra được, Từ Quân Nhiên cho rằng mình cố ý che giấu, chẳng phải sẽ hại đến Dương Liên Hoa sao. An Duy Minh không sợ chết, điều mà y sợ là đứa con còn chưa ra đời của y khi vừa ra đời đã không còn cha mẹ.
Vấn đề của Hồ Đại Hải ủy ban kỷ luật rất nhanh đã điều tra rõ ràng, tạm thời cách chức thẩm tra tốc độ rất nhanh, duy nhất có chút ngoài ý muốn, là An Duy Minh cùng lúc còn khai ra, nói Hồ Đại Hải cùng người khác trộm mỏ than quốc hữu Hồng Tinh, từ đó giành lấy tư lợi.
Chuyện này không phải chuyện đùa, Cố Hoàn cùng Chu Trạch Thành vội trở về cũng là bởi vì cái nguyên này, bọn y cần lập tức báo cáo với bí thư huyện ủy mới có thể ra quyết định.
Từ Quân Nhiên lại đang suy nghĩ chuyện của xã Trường Thanh, Hồ Đại Hải tuy bị bắt rồi nhưng hắn lại sống chết không chịu nói ra đồng lõa là ai, một mực chắc chắn là tự mình một người làm, cũng mặc kệ dù cho Cố Hoàn và Chu Trạch Thành đều rất rõ, một phó thư kí Đảng ủy như anh ta, căn bản không có bản lĩnh lớn như vậy làm ra được chuyện này.
- Bí thư Từ, cậu nói tên Hồ Đại Hải là cái thứ gì?
Dương Quang uống không ít, nói mấy lời cũng không có chút kiêng kỵ gì cả.
Từ Quân Nhiên hiểu ý mà y muốn nói, Hồ Đại Hải hiện tại cắn chặt răng không lên tiếng, là vì cái gì mọi người đều rất rõ, rõ ràng chính là đang bảo vệ người nào đó, nhưng mọi người dù biết rõ mục đích mà y làm như vậy, nhưng lại không cách nào cạy miệng của y, điều này khiến trong lòng của Dương Quang rất không vừa lòng.
Mấy ngày nay quan hệ giữa Từ Quân Nhiên và Dương Quang thực sự rất nhanh đã trở nên thân thiết. Dù sao Từ Quân Nhiên đã đem nhân tình tặng cho ủy ban kỷ luật, đặc biệt là Dương Quang, câu của Từ Quân Nhiên là trưởng khoa Dương dẫn dắt tôi, nhưng khiến cho Dương Quang lần này phong quang vô hạn ở trong tổ điều tra, chính ngay đến bí thư huyện ủy Tề cũng gặp mặt y, hơn nữa còn đưa ra lời biểu dương, ở cái thời đại này, kết quả của việc lãnh đạo biểu dương chỉ có một, đó chính là con đường làm quan sẽ thăng chức rất nhanh, chứ đừng nói đến Dương Quang bản thân đã là tâm phúc của Cố Hoàn, mượn chuyện lần này đề bạt, cũng là có khả năng đấy.
Đều là cán bộ ủy ban kỷ luật, trưởng khoa cùng phó bí thư thông thường, đó là hai khái niệm.
- Chuyện này khó mà nói, tôi thấy cái tên Hồ Đại Hải kia, cũng không phải là đèn đã cạn dầu.
Từ Quân Nhiên bưng chén rượu lên uống một ngụm, thản nhiên nói.
Dương Quang gật gật đầu:
- Tên đó chính là một tên lưu manh, bí thư Cố đích thân thẩm vấn anh ta đều không chịu nhận tội, chính là muốn đối đầu đến chết.
Nói xong, anh ta cười ha hả nói:
- Xem ra, là một con cá lớn.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu, biết rõ nguyên nhân vì sao mà y cao hứng như vậy. Làm cán bộ kiểm tra kỷ luật có chỗ khác so với những cán bộ khác, rất ít có cơ hội được điều đến các ban ngành khác, cơ bản chính là cắm rễ trên một đường thẳng, nhưng bất kể làm chức quan gì, nếu muốn thăng chức thì nhất định phải có chiến tích, hơn nữa còn phải là chiến tích có thể đem ra được. Đây giống như lãnh đạo chính phủ muốn được đề bạt, ít nhất tổng sản phẩm quốc dân hoặc mức sống của quần chúng không có trở ngại, nói trắng ra chính là kinh tế được phát triển, đạo lý tương tự, một cán bộ kiểm tra kỷ luật muốn được thăng chức, không chỉ là mấy cái án lớn có ảnh hưởng liên quan đến tham nhũng ngay tại chỗ thì tuyệt đối không được.
Chuyện này nói ra cũng buồn cười, người của ủy ban kỷ luật muốn thăng quan, phải không ngừng bắt tham quan, nhưng bắt tham quan, thì cho thấy công tác kiến Đảng làm không tốt, thể diện của lãnh đạo Đảng ủy biết để đâu. Không thể không nói, đây là cái khiến cho người ta cảm thấy mâu thuẩn bất lực. Từ Quân Nhiên còn nhớ kiếp trước đã từng nghe một vị lãnh đạo của ủy ban kỷ luật nói qua rằng, nếu như có thể, ông ta cả đời đều bằng lòng chỉ là một ủy viên kỷ luật kiểm công xã, bởi vì có như vậy thì mới cho thấy lịch trị của Trung Hoa thật sự thanh minh. Bời vì chỉ có lịch trị thanh minh, đám người của ủy ban kỷ luật mới không có việc gì để làm, cũng không có thành tích.
- Bí thư Từ, anh phải chú ý, cái tên khốn kiếp Hồ Đại Hải kia ở xã Trường Thanh có chút quan hệ . . .
Dương Quang nhìn Từ Quân Nhiên, có lòng tốt nhắc nhở một câu.
Từ Quân Nhiên cười cười:
Bạn cần đăng nhập để bình luận