Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 388: Học vấn về việc tặng quà cáp.

Từ Quân Nhiên nhìn Phùng Tuấn đứng trước mặt rồi cười nói:
- Chủ nhiệm Phùng, không biết tìm tôi có việc gì không?
Phùng Tuấn cũng chưa phải người đứng tuổi. Y tầm cùng tuổi với Tạ Mỹ Quyên. Có điều chắc do thói quen xử lý việc văn phòng nên nụ cười xã giao luôn thường trực trên mặt y. Nghe Từ Quân Nhiên hỏi, y nhìn thẳng vào hắn, nói:
- Bí thư Từ là người nổi tiếng của chúng tôi. Người tuổi trẻ anh tuấn tài cao như anh, chúng tôi phải đến thăm hỏi từ lâu rồi mới phải.
Từ Quân Nhiên cười cười. Hắn căn bản không để ý lắm đối với những lời xu nịnh này. Vả lại, hắn cũng không phải là người dễ bị mê hoặc chỉ vì vài câu nịnh nọt vớ vẩn này.
- Chủ nhiệm Phùng. Tôi thấy tốt nhất là chúng ta cứ nói thẳng ra đi.
Từ Quân Nhiên mặt vẫn dửng dưng như không nhìn thẳng vào Tạ Mỹ Quyên, rồi mới quay sang nói với Phùng Tuấn.
Vừa đúng lúc Tạ Mỹ Quyên đứng dậy, nói:
- Tôi đi mua ít hoa quả. Các anh cứ nói chuyện đi nhé.
Đợi cô đi ra khỏi cửa phòng, Phùng Tuấn lúc này mới nói:
- Bí thư Từ, cục trưởng Chu của chúng tôi muốn mời anh ăn bữa cơm thường.
Từ Quân Nhiên ngướng mày, lắc đầu nói:
- Cục trưởng Chu chiếu cố quá. Có điều gần đây tôi muốn xuống nông thôn, không dự tiệc được.
Phùng Tuấn cười hề hề, nói:
- Bí thư Từ nói thế chưa thật lòng rồi. Không phải anh muốn cho người của huyện điều tra cục trưởng chúng tôi chứ?
Quả nhiên là rắn thò đầu rồi. Từ Quân Nhiên khẽ than thầm trong bụng, sau đó cười nhạt nhìn Phùng Tuấn, nói:
- Chủ nhiệm Phùng nói vậy là không đúng rồi. Tôi chưa bao giờ bảo bất cứ ai điều tra cục trưởng Chu cả. Có điều cũng có chút tìm hiểu về tình hình cục than đá ở huyện thôi. Xã Trường Thanh chúng ta có mỏ than, còn tôi lại là lãnh đạo của xã, có chút hiểu biết về tình hình khai thác chẳng nhẽ không được?
Nói xong, sắc mặt hắn trở nên nghiêm túc, tiếp tục:
- Mà như chủ nhiệm Phùng vừa nói, thì đó là ý của cá nhân anh hay của cục trưởng Chu?
Mặt Phùng tuấn biến sắc. Thái độ y không thể ngay lập tức bình tĩnh trở lại. Y làm sao có thể ngờ được tên Từ Quân Nhiên trông trẻ như vậy, cứ như còn rất non nớt mà thực tế còn giảo hoạt hơn cả một lão hồ ly. Lời nói của hắn không hề mất chút phong độ nào mà thậm chí còn tỏ rõ ở vị trí cao hơn hẳn so với y.
Mà không thể không nói rằng nếu đó là một vị lãnh đạo khác, sau khi tìm hiểu được uy thế của Châu Minh Kiều ở huyện Phú Lạc thì chắc chắn sẽ sợ hãi trước những lời nói của Phùng Tuấn. Thế mà Từ Quân Nhiên căn bản không thèm để ý đến chuyện này, đối với anh ta thì Chu Minh Kiều là một bạo chúa ở huyện Phú Lạc cũng thế, hay là thứ không được dây vào cũng thế. Nó chỉ chứng minh được một điều huyện ủy huyện Phú Lạc cần phải cải cách một lần thật triệt để. Phải làm sao có thể tiêu trừ được con sâu trên người bệnh nhân đang bước đi rất khó khăn này.
Phùng Tuấn cười xòa một cái, để thái độ của mình khiêm tốn hơn chút, nói:
- Bí thư Từ nói đùa rồi. Tôi chỉ nghe người ta nói thôi.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu, vươn tay ra gõ gõ trên mặt bàn, nói giọng thản nhiên:
- Có những điều không thể nói bừa được. Có những thứ không thể tin bừa được. Điều này chủ nhiệm Phùng chắc rõ hơn tôi. Ngoài ra, phiền anh nói với cục trưởng Chu rằng nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ tới thăm cục than đá. Chuyện ăn cơm thì thôi đi. Cá nhân tôi không muốn ăn cơm người khác mời.
Nói xong, Từ Quân Nhiên đứng dậy, nói:
- Xin lỗi nhé. Lát nữa tôi còn phải đi gặp bạn, không giữ chủ nhiệm Phùng ở lại ăn cơm được.
Phùng Tuấn không ngờ Từ Quân Nhiên lại trực tiếp đuổi người như vậy. Y móc vội trong túi quần ra một chiếc túi giấy dầu, để trên bàn nói:
- Đây chỉ là chút tấm lòng, xin bí thư Từ nhận lấy cho.
- Tấm lòng?
Từ Quân Nhiên ngạc nhiên, không ngờ bây giờ mà vẫn có người ngang nhiên đút lót như thế này. Chẳng lẽ tên Chu Minh Kiều ấy điên rồi sao? Mình có làm gì ông ta đâu, thế mà ông ta còn dám đút tiền cho mình. Ông ta không sợ mình sẽ báo cáo việc này cho bên ủy ban thanh tra ư?
Phùng Tuấn cười cười, nói:
- Chỉ là mấy tờ phiếu mua hàng thôi.
Từ Quân Nhiên cầm lấy cái túi giấy, mở ra nhìn nhìn rồi ngẩn cả người.
Hiện giờ, phiếu mua lương thực còn chưa chính thức hủy bỏ. Giao dịch kinh tế Trung Hoa có lúc vẫn dùng phiếu, có khi lại dùng tiền mặt, đang ở thời kỳ chuyển giao. Nó cũng hỗn loạn như như tập giấy đang ở trong tay hắn lúc này vậy. Lại còn có cả thêm hai cái phiếu mua ti vi nữa chứ.
Cuối những năm thập kỷ bảy mươi, dưới sự thôi thúc của công cuộc cải cách, mọi người đều có mong muốn được tiêu xài. Những người sắp kết hôn muốn mua đủ nào đồng hồ, xe đạp, máy may. Lúc đó những người thuộc gia đình kinh tế khá giả khi lập gia đình đều cần phải có “ba thứ lớn” đó là: đồng hồ, xe đạp, máy may. Ngoài ra, những thứ đáng giá có thể tính là máy thu âm. Tất cả hợp lại thành “ba xoay một vang” (có thể thay thành: ba xoay một tiến, hoặc ba trống một kèn) . Nếu đồng hồ thì phải là nhãn hiệu “Minh Châu”, nếu là máy may phải là nhãn hiệu “Mật Phong” (Ong mật), nếu là xe đạp phải là nhãn hiệu “Phi Cáp” , “Vĩnh Cửu” Như thế mới là ăn chơi.
Những thứ đó nếu cần mua vào lúc đó đều phải mua bằng phiếu. Người bình thường không phải ai cũng mua được. Người đeo đồng hồ rất chuộng thói quen xắn tay áo thật cao, thi thoảng lại đưa tay lên theo thói quen “xem giờ mấy giờ rồi nào”. Máy may trong nhà được lau chùi bóng loáng lên không còn một hạt bụi, rồi còn phải làm một chiếc khăn phủ thật sang trọng đẹp mắt. Còn xe đạp lại phải được trang trí một cách tỉ mỉ, bọc yên cho xe, khung xe bọc lai bằng vải hoặc giấy màu, nan hoa phải cho thêm mấy cuộn hoa nữa này. Như thế mới được coi là đẹp mắt. Xe cũng phải được lau bóng loáng lên, khi đi tới đâu, kêu leng keng tới đó, thu hút bao nhiêu ánh mắt thèm muốn, ngưỡng mộ.
Từ Quân Nhiên đương nhiên là đã trải qua những điều này. Có điều theo sự phát triển của thời đại, nhất là trong những năm đầu của thập kỷ 80, các bộ phim truyền hình nhiều tập của Hồng Kông ồ ạt tràn vào Đại Lục. Nó như một trận mưa xuân tắm rửa lại toàn bộ. Cải cách mở cửa, khiến cho những người dân bắt đầu xây dựng hạnh phúc cuộc sống mới của mình. Thu nhập của mọi người tăng lên rõ rệt. Những chiếc xe đạp, máy may, máy thu âm vốn là những thứ khiến cho một thế hệ cảm thấy có được chúng là một điều vinh dự, kiêu ngạo giờ đây không còn thần kỳ như trước nữa. Người ta bắt đầu theo đuổi bước tiến của điện khí hóa trong xây dựng gia đình, theo đuổi “ba thứ lớn” trước kia giờ được đổi thành tủ lạnh, ti vi màu, máy giặt.
Về sau, một số gia đình bắt đầu dùng tivi màu. Kích thước của thứ “ba thứ lớn” cũng không lớn lắm. Mặc dù tủ lạnh chỉ có một cửa, máy giặt là loại hai khoang, tivi chỉ là đen trắng nhưng số người có được nó cũng không phải là nhiều. Tất cả đều bởi vì những năm kinh tế có kế hoạch, rất nhiều thứ không phải có tiền mà mua được.
Thế mà, trong chiếc túi giấy của Từ Quân Nhiên có tới mấy tờ phiếu định mức, tuyệt đối có thể đổi được những đồ điện gia dụng có giá tới con số hàng vạn.
- Chủ nhiệm Phùng, đây là…
Từ Quân Nhiên nhìn về phía Phùng Tuấn, mặt vẫn lạnh tanh hỏi.
Phùng Tuấn mỉm cười, nói:
- Cục trưởng nói rồi. Đó chỉ là một chút tấm lòng, không đáng giá.
- Một chút tấm lòng.
Từ Quân Nhiên cười cười, khóe miệng hơi nhếch lên không hiểu là cười vui hay cười buồn.
- Bí thư Từ, thế tôi…
Phùng Tuấn thấy thái độ của Từ Quân Nhiên có vẻ không căng thẳng nữa liền thở phào, khẽ nói.
- Chủ nhiệm Phùng, tôi biết anh từ nông thôn đi lên.
Từ Quân Nhiên nhìn Phùng Tuấn, nói rất bình tĩnh:
- Bố mẹ tôi đã mất, còn bạn gái tuy nói có nhưng xem ra cô ấy còn là người có tiền hơn tôi. Tôi đã nói chuyện kết hôn mấy lần nhưng cô ấy đều không đồng ý. Thế nên giờ tôi chưa dùng đến những thứ này.
Dừng một chút, Từ Quân Nhiên giơ túi đồ trong tay lên, nói:
- Thế nên tấm lòng của cục trưởng Chu, tôi xin nhận. Nhưng thứ này, mong anh mang về cho.
Phùng Tuấn thoáng chốc ngơ ngẩn cả người. Y nhìn Từ Quân Nhiên bằng vẻ khó tin. Đối với y mà nói đây là món quà lớn đáng giá tới mấy vạn, lại không phải tiền mặt, căn bản không được tính là hối lộ. Nhưng sao tên bí thư trẻ tuổi này lại từ chối. Chẳng nhẽ hắn điên rồi? Hay là hắn chê ít?
- Bí thư Từ, anh là… tôi
Phùng Tuấn chưa gặp tình huống thế này bao giờ. Thường thì khi y tặng quà, đối phương thường thay đổi ngay nét mặt, tươi cười với y và đón lấy khi nhìn thấy những thứ đáng giá như thế này. Thế mà không ngờ, lần này tới chỗ Từ Quân Nhiên, y lại được ăn quả đắng. Điều này khiến Phùng Tuấn cảm thấy thực sự rất bất ngờ, thậm chí khó hiểu.
Từ Quân Nhiên vẫn bình thản nhìn sang Phùng Tuấn:
- Chủ nhiệm Phùng, thật xin lỗi, phiền anh đi cho.
Phùng Tuấn bất đắc dĩ phải cầm lấy chiếc túi giấy dầu, gói lại cẩn thận rồi đi khỏi.
Một lát sau, Tạ Mỹ Quyên đi vào. Thấy Từ Quân Nhiên ngồi im rất lâu trên ghế liền cười hỏi:
- Sao thế, lão Phùng tìm anh có việc gì? Không phải là Chu Minh Kiều bảo anh ta tới đó chứ?
Từ Quân Nhiên cười khổ gật gật đầu, nói:
- Tôi nói với chị Mỹ Quyên này. Nếu chị đã biết như vậy sao còn dẫn anh ta vào?
Hắn thực sự không hiểu. Theo lý mà nói thì Tạ Mỹ Quyên nên biết tính hắn. Thế mà sao vẫn để tên Phùng Tuấn này vào? Lại còn để đối phương tặng quà cho hắn. Nói thực lòng, Từ Quân Nhiên không để ý mấy việc này lắm. Công ty của Lâm Vũ Tình càng ngày càng phát triển, giá trị của những chiếc phiếu mà hắn mua cũng ngày càng có giá trị. Giờ Từ Quân Nhiên chẳng thiếu thứ gì về mặt tiền bạc.
Tạ Mỹ Quyên nghe lời của Từ Quân Nhiên, thái độ hơi thay đổi một chút, nhỏ giọng nói:
- Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu, Chu Minh Kiều không phải ngọn đèn cạn dầu. Giờ tốt nhất cậu không nên quá cương với ông ta.
Từ Quân Nhiên ngạc nhiên. Thấy khuôn mặt xinh xắn của Tạ Mỹ Quyên hết sức nghiêm túc, hắn hiểu Tạ Mỹ Quyên chẳng qua có ý tốt muốn nhắc nhở mình. Cô không hi vọng mình vô duyên vô cớ đắc tội người ta mà lại chuốc vạ cho bản thân. Dù sao tiền đồ của hắn ở huyện phát triển cũng đang rất tốt. Chuyện ở xã Trường Thanh sau Tết chắc chắn phải có kết luận cụ thể. Đến lúc đó, Từ Quân Nhiên chắc chắn có thể sẽ phát triển thêm, có khi thăng cấp thành cán bộ cấp chánh khoa chứ không chừng.
Tuy nhiên, nó cũng không có nghĩa là Từ Quân Nhiên phải thỏa hiệp với vị trí này. Có một số người chắc là phải đắc tội, cũng có một số phiền phức. Đó là điều không tránh được.
Trong lòng Từ Quân Nhiên biết rất rõ. Dù không phải là loại người bảo thủ nhưng chắc chắn hắn cũng không phải là kẻ cố chấp cứ thế mà không hiểu được cái vòng xoay thời cuộc. Dù nói thế nào, làm thế nào thì có một số việc đã đến giới hạn, nhất định phải kiên trì.
Vấn đề xã Trường Thanh nghiêm trọng đến thế nào?
Tuy Từ Quân Nhiên không rõ ràng lắm, nhưng trong lòng hắn vẫn thầm cảm thấy rằng thời gian tới của hắn ở xã Trường Thanh chắc sẽ không được thuận lợi. Không chừng phải trải qua một trận mưa máu gió tanh mới có thể đi vào quỹ đạo được.
Dù là như vậy, Từ Quân Nhiên biết rõ rằng, bản thân hắn sẽ không bao giờ chịu nhận thua trước bất cứ ai hay bất cứ thế lực nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận