Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 641: Dụng tâm làm việc.

Tết âm lịch năm 1987, đối với người dân huyện Nhân Xuyên, khắc sâu vô cùng trong trí nhớ, mặc dù là đã qua nhiều năm, rất nhiều người lớn tuổi vẫn nhớ rõ.
Trong ký ức của những người đó, cuối năm trước, mọi người vẫn không có ý tưởng gì như mọi năm, không nói cái khác, huyện Nhân Xuyên căn bản không có tiền để cán bộ phát phúc lợi gì, nhưng năm nay có chút khác biệt, từ lúc Từ Quân Nhiên Chủ tịch huyện mới đến nhậm chức, quả thực đã mang đến nhiều sự thay đổi trong huyện. Mọi người có thể cảm nhận được rõ ràng, đường ở huyện Nhân Xuyên rộng hơn, các hạng mục xây dựng trong huyện nhiều hơn, ngay cả doanh nghiệp nhà nước đang nửa sống nửa chết cũng có bước phát triển nhảy vọt.
Quan trọng nhất là, cán bộ huyện Nhân Xuyên phát hiện, tài chính trong huyện, bắt đầu không ngừng bổ sung cho một bộ phận thiếu tiền lương.
- Lưu Sướng, tình hình tài chính huyện thế nào?
Từ Quân Nhiên ngồi trong văn phòng chủ tịch huyện hỏi Lưu Sướng cục trưởng cục tài chính. Hắn cũng biết người ở dưới rốt cuộc là đang ôm hy vọng gì, thấy sắp đến cuối năm rồi, mọi người muốn có chút lợi ích thực tế. Từ Quân Nhiên suy nghĩ đến năm sau mở đại hội đại biểu nhân dân, hắn cũng muốn làm chút việc thực tế cho người bên dưới, dù sao cho dù lôi kéo người khác cũng nên làm việc này.
Đối với tuyển cử năm sau, Từ Quân Nhiên không lo lắng chút nào, hắn biết, chữ đại diện của đại diện chủ tịch huyện treo trên người mình chắc chắn có thể quăng đi. Không giống huyện Phú Lạc, huyện ủy Nhân Xuyên không ai có lá gan làm mấy chuyện xấu kia. Cho dù Bạch Lâm có tâm tư gì, cũng không có lá gan đó, nếu chính hắn một đại diện chủ tịch huyện trúng cử chủ tịch huyện Nhân Xuyên, tiền đồ chính trị của Bạch Lâm ông tacũng sẽ dừng lại tại đây, không nói cái khác, bên phía thành uỷ cũng sẽ không tha cho ông ta.
Hơn nữa, một chủ tịch huyện nếu không được chọn, ngay cả tỉnh ủy cũng sẽ kinh động, Bạch Lâm ông ta điên rồi mới tự tìm phiền phức cho bản thân mình.
Lưu Sướng hơn 30 tuổi, dáng vẻ gương mặt thư sinh, nghe vậy gật đầu với Từ Quân Nhiên:
- Chủ tịch Huyện yên tâm, tài chính vẫn còn hơn 1 triệu, đây là thời điểm huyện chúng ta tốt nhất trong mấy năm gần đây.
Từ Quân Nhiên suy nghĩ, tài chính trong huyện tạm thời chắc đã đủ, liền nói với Lưu Sướng:
- Anh xem xem, có thể phát tiền lương trong huyện đang nợ được không.
Lưu Sướng nhướng mày:
- Chủ tịch Huyện, nếu như vậy, huyện chúng ta sang năm lại không có tiền rồi.
Từ Quân Nhiên nở nụ cười:
- Việc sang năm để sang năm nói sau. Tôi có thể làm ra khoản tiền này, tất nhiên cũng có thể làm ra khoản tiền thứ hai, khoản tiền thứ ba, hơn nữa, đường cao tốc huyện chúng ta đến thẳng khu thành phố đầu xuân là có thể hoàn thành rồi, đến lúc đó còn lo không có tiền sao?
Lưu Sướng cũng hiểu, Từ Quân Nhiên chủ tịch huyện này sang năm muốn nhận thử thách tại đại hội đại biểu nhân dân, tất nhiên cũng cần thu nạp một nhóm người, dứt khoát gật đầu:
- Được, tôi nghe ngài.
Sau khi trong lòng Từ Quân Nhiên nắm chắc, liền đi tìm Bạch Lâm, nói cách nghĩ của mình cho Bạch Lâm. Bạch Lâm cũng hiểu dụng ý của hắn, gật đầu đồng ý:
- Việc này, tôi thấy vẫn nên nói một chút tại đại hội bí thư.
Cứ như vậy, việc này xem như đã thông qua.
Sang đến tết âm lịch, Từ Quân Nhiên và Bạch Lâm dẫn người xuống dưới thăm hỏi, tất nhiên cũng phát nợ còn thiếu, cán bộ đoàn tất nhiên là vô cùng vui mừng, nhao nhao tán thưởng ban ngành mới vì dân làm không ít việc thực tế.
Mượn cỗ gió đông này, đại hội đại biểu nhân dân tháng ba, Từ Quân Nhiên cũng thuận lợi thông qua tuyển cử, chính thức nhậm chức chủ tịch huyện chính quyền nhân dân huyện Nhân Xuyên.
Sau đại hội tuyển cử đại hội đại biểu nhân dân, trong thành phố tiến hành điều động một chút về các ban ngành huyện ủy huyện Nhân Xuyên, tăng thêm một thường ủy huyện ủy. Đến lúc này, 13 vị thường ủy huyện ủy ban ngành huyện ủy Nhân Xuyên toàn bộ ở đúng vị trí.
Bí thư huyện ủy Bạch Lâm, chủ trì toàn bộ công tác huyện ủy.
Phó bí thư huyện ủy, chủ tịch huyện Từ Quân Nhiên, chủ trì công tác chính quyền nhân dân.
Phó bí thư huyện ủy, bí thư Ủy ban chính pháp Liễu Cường, phân công công tác chính pháp, duy trì ổn định, giao lưu thư phản ánh với cơ quan huyện ủy. Chủ trì công tác Ủy ban chính pháp huyện ủy. Gánh vác công tác liên quan đến các tổ nhỏ các lãnh đạo kiến thiết thành xã. Phụ trách liên hệ đại biểu nhân dân, cân đối công tác binh, quân.
Phó bí thư huyện ủy, bí thư Ủy ban kỷ luật huyện Lưu Tiểu Quang, giúp đỡ bí thư nắm bắt công tác xây dựng bộ máy chính trị trong sạch có tác phong của Đảng. Phân công công tác kiểm tra kỷ luật giám sát, thẩm tra. Phụ trách tăng cường hiệu suất xây dựng (sát hạch hiệu quả), ưu hóa phát triển môi trường công tác kiến thiết. Chủ trì công tác kiểm tra kỷ luật huyện ủy.
Chủ tịch huyện chánh Lao Đức, phân công quản lý công tác điều chỉnh huyện chánh và Đảng tổ. Gánh vác công tác liên quan đến tổ lãnh đạo tài chính. Tập trung vào công nghiệp kinh tế, phân công quả lý phát triển cải cách, tài chính thu thuế, thương nghiệp và kinh tế tin tức hóa, xây dựng khu công nghiệp, sản xuất an toàn, bảo vệ môi trường, dân chính, tài nguyên khoáng sản phát triển, công tác thống kê, tài chính bảo hiểm, công tác điện lực.
Phó bí thư huyện ủy, trưởng ban tổ chức huyện ủy Tôn Á Châu, giúp đỡ bí thư phân công quản lý công tác xây dựng Đảng, tổ chức, biên chế, nhân sự. Phân công quản lý công tác công ủy cơ quan trực tiếp huyện, nghiên cứu lịch sử Đảng, cán bộ kỳ cựu, nguồn nhân lực, nhân tài, giáo dục. Chủ trì công tác ban tổ chức huyện ủy, kiêm hiệu trưởng trường Đảng ủy huyện, phụ trách công tác liên hệ với hội nghị hiệp thương chính trị.
Phó bí thư huyện ủy, phó chủ tịch huyện thường ủy Quan Ba, phân công quản lý công tác chăn nuôi, tranh chấp đồng cỏ, lâm nghiệp, khoa học kỹ thuật, y tế nhân khẩu và kế hoạch hóa gia đình, giám sát thực phẩm dược phẩm, khống chế đề phòng dịch bệch.
Trưởng ban mặt trận thống nhất huyện ủy Chu Đĩnh, phân công quản lý công tác mặt trận thống nhất, dân tộc tôn giáo, hội liên hiệp thương nghiệp. Chủ trì công tác ban mặt trận thống nhất huyện ủy.
Phó bí thư huyện ủy, trưởng ban tuyên truyền huyện ủy Tiền Tú Mai, phân công quản lý công tác hình thái ý thức, xây dựng tinh thần văn minh, công tác quản lý, phân công quản lý công hội, đoàn thanh niên cộng sản, hội liên hiệp phụ nữ, hội liên hiệp người tàn tật và các đoàn thể nhân dân, chủ trì công tác ban tuyên truyền huyện ủy.
Chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Đặng Văn Binh, giúp đỡ bí thư Bạch Lâm phụ trách công tác các hạng mục văn phòng huyện ủy.
Vương Mãnh bí thư Đảng ủy trấn Đào Hoa, phụ trách công tác Đảng ủy trấn Đào Hoa, phân công quản lý kinh tế kỹ thuật khu phát triển huyện.
Hồ Cương ủy chính ban vũ trang, phụ trách công tác ban vũ trang.
Người cuối cùng là một thường ủy huyện ủy, lại là Trương Hỉ Bân cục trưởng cục công an huyện, phân công quản lý công tác cục công an.
Thấy những thường ủy này, trong lòng Từ Quân Nhiên không nhịn được nhíu mày lại, dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới, thường ủy huyện ủy cuối cùng, lại là Trương Hỉ Bân cục trưởng cục công an huyện.
Có một vài việc không thể chỉ nhìn bề ngoài, nếu nói trong thành phố bổ nhiệm Trương Hỉ Bân làm thưởng ủy huyện ủy là vì để tăng cường quản lý trị an xã hội, vậy Từ Quân Nhiên cũng cảm thấy, đây là Bạch Lâm thể hiện thái độ bất mãn với một vài hành động của Vương Mãnh và Liễu Cường đoạn thời gian trước.
Rất đơn giản, Trương Hỉ Bân không chỉ là cục trưởng cục công an huyện, còn là phó bí thư Ủy ban chính pháp huyện, theo lý mà nói nên là quan hệ cấp trên cấp dưới với hai người Liễu Cường, nhưng bây giờ hai người đều trở thành thường ủy huyện ủy, vậy thì trong Ủy ban chính pháp, rốt cuộc là nghe ai?
Bí thư Ủy ban chính pháp và cục trưởng cục công an, giữa thân phận này tồn tại mâu thuẫn nhất định, bây giờ Bạch Lâm lại điều hành Trương Hỉ Bân đến vị trí thường ủy huyện ủy, rõ ràng là không tín nhiệm Liễu Cường, nói cách khác, Bạch Lâm định khống chế cục công an trong tay mình.
Trong toàn bộ ban ngành huyện ủy Nhân Xuyên, Từ Quân Nhiên nhỏ tuổi nhất, nhỏ hơn Bạch lâm gần hai mươi ba mươi tuổi, bố trí ban ngành như vậy, trong toàn thành phố Đan Giang là có một không hai.
Đều là người quen, cũng không có thứ gì phiền não, mọi người sau khi đi qua, sẽ dựa theo trình tự của hội nghị tiến vào đề tài chính.
Chính vào lúc đó, bí thư Ủy ban chính pháp Liễu Cường bỗng mở miệng nói:
- Có một tình huống tôi muốn thông báo, hôm nay văn phòng Ủy ban chính pháp gọi điện qua, nói huyện Nhân Xuyên chúng ta có người vào thành phố cáo trạng, nói đồn công an chúng ta chấp pháp lỗ mãng, năm trước xảy ra một chuyện như vậy tại quán cơm ở trấn Đào Hoa, hai cháu trai ngoại của ông chủ quán cơm bị người của đồn công an đánh gãy chân. Việc này chúng ta không phải nên nhân dịp này thảo luận một chút sao?
Sắc mặt Trương Hỉ Bân lập tức trở nên hơi khó coi, Vương Mãnh lập tức tiếp lời:
- Tính chất của chuyện này quá tồi tệ, nhất định phải nghiêm túc xử lý!
Lao Đức chủ tịch huyện cũng gật đầu nói:
- Đúng vậy, đây rõ ràng là phá hỏng hình tượng của Đảng chúng ta, nhất định phải nghiêm túc xử lý!
Ba người bọn họ gần đây càng ngày càng gần gũi, nói chuyện tất nhiên cũng là cùng chung tiến lùi, chỉ có sắc mặt Bạch Lâm lúc này rất không tốt, rõ ràng là bị Liễu Cường đánh ra một quân cờ đột ngột.
Từ Quân Nhiên thầm nở nụ cười lạnh, hắn biết Liễu Cường chắc chắn hướng về Trương Hỉ Bân, tám chín phần là có người rửa mắt trước mặt hắn, dù sao Trương Hỉ Bân là cục trưởng cục công an huyện bỗng trở thành thường ủy huyện ủy, người bị đả kích lớn nhất, vẫn là Liễu Cường. Còn chuyện đồn công an kia, Từ Quân Nhiên xem ra, cũng có tám chín phần là có người cố ý bới móc, dù sao thời đại này cục công an phía dưới phá án, căn bản không có thời gian xin chỉ thị cấp trên, cho dù Trương Hỉ Bân có tâm tư kia, cũng sẽ không ra hiệu cho người phía dưới.
Cho nên, Liễu Cường đưa chuyện này ra, chỉ sợ cũng là vì hạ danh tiếng của Trương Hỉ Bân.
Ánh mắt của Từ Quân Nhiên chăm chú vào biểu hiện của mọi người, trong phòng họp rõ ràng chia thành ba nhóm, một đám người bên mình, một đám người sau Bạch Lâm, còn Lao Đức cùng bên với Liễu Cường và Vương mãnh, đây chính là thế cục của đại hội thường ủy huyện ủy Nhân Xuyên.
Mọi người nhao nhao phát biểu ý kiến của mình, người bên Bạch Lâm tất nhiên thể hiện việc này không thể chỉ nghe một bên, phải điều tra kỹ càng, chỉ có Từ Quân Nhiên không mở miệng. Mà hắn không mở miệng, nhóm người Lưu Tiểu Quang và Tôn Á Châu cũng sẽ không nói chuyện.
Bạch Lâm mỉm cười, nhìn về phía Từ Quân Nhiên nói:
- Chủ tịch Huyện Từ, cậu thấy thế nào?
- Điều tra! Nhất định phải nghiêm khắc điều tra! Nhưng việc này chúng ta phải xử lý công bằng công chính. Trước khi chưa làm rõ việc này không thể động tay với đồng chí của chúng ta, đầu năm nay người tố cáo giả rất nhiều, chúng ta cũng không thể chỉ nghe gió liền đoán là mưa.
Từ Quân Nhiên nói rất có khí phách.
Vừa mở miệng, Từ Quân Nhiên liền khiến ánh mắt của tất cả mọi người tập trung trên người mình, hơi mỉm cười, Từ Quân Nhiên nhìn Trương Hỉ Bân, cười nói:
- Tôi thấy việc này có thể để bí thư Trương tự chú ý, việc trong cục huyện vẫn là do bên phía cục trưởng phụ trách.
Dừng một chút, Từ Quân Nhiên lại nói với Liễu Cường:
- Bí thư Liễu anh cũng có thể tổ chức bộ ngành giám sát Ủy ban chính pháp, theo chuyện này.
Từ Quân Nhiên nói như vậy, mọi người trong phòng họp đều có chút bất ngờ, tất cả nhao nhao châu đầu ghé tai, người của phe Bạch Lâm như đứng trong đống lửa, như ngồi đống than, Liễu Cường cũng không hiểu ý của Từ Quân Nhiên, nhưng cũng không hiểu sắc mặt Vương Mãnh và Lao Đức có chút hiên ngang, còn tưởng Từ Quân Nhiên cùng Liễu Cường có hẹn ngầm, có ý lấy chuyện này làm ngọn lửa châm ngòi trước khi hắn nhậm chức mới.
Tiếp theo hội nghị lại đi theo quy trình, quá trình đến khi sắc trời không còn sớm nữa, dù sao hôm nay cũng coi như ban ngành mới bắt đầu, Đặng Văn Binh sắp xếp người ở nhà khách huyện ủy chuẩn bị liên hoan, những người tham gia tất nhiên không tiện từ chối, cho nên mở họp xong mọi người trực tiếp đến phòng đã đặt trước của nhà khách huyện ủy.
Quan viên cấp 1 huyện, rất gần cơ sở, ăn cơm uống rượu tất nhiên sẽ không có cấm kỵ như các đơn vị trong thành phố. Tuổi Từ Quân Nhiên nhỏ nhất, tuy là chủ tịch huyện, nhưng người muốn chuốc say hắn cũng không ít, đáng tiếc họ đánh giá thấp tửu lượng của Từ Quân Nhiên, tuy người kính rượu đến hắn không từ chối, nhưng Từ Quân Nhiên uống hết hai cân rượu đế vào bụng từ ngữ vẫn rất rõ ràng.
- Nào, nào. Chủ tịch Huyện tiểu…tiểu Từ, chúng ta lại uống một chén!
Uống nửa say, Bạch Lâm nói chuyện dần dần có chút thả lỏng, vậy là cứ thế gọi Từ Quân Nhiên là chủ tịch huyện tiểu Từ.
Mọi người sững sờ, đều buông chén rượu của mình xuống. Say rượu nhưng tâm rõ ràng, Bạch Lâm xưng hô như vậy hiển nhiên là khi dễ Từ Quân Nhiên còn nhỏ tuổi, lý lịch mỏng, muốn khiến hắn khó xử.
Từ Quân Nhiên cười cười, nhìn chung quanh một chút nói:
- Ồ! Sao lại thiếu mất một người? Bí thư Liễu đâu? Không phải trốn khỏi bữa tiệc đấy chứ!
- Không có, không có. Tôi vừa đi tiếp điện thoại.
Cửa bị đẩy ra, Liễu Cường mặt đầy áy náy đi vào.
- Nghe điện thoại? Điện thoại gì đấy? Nếu anh không nói rõ ràng, phải chịu phạt ba ly đấy!
Từ Quân Nhiên cười nói.
Liễu Cường nhìn chung quanh một chút, nghiêm mặt nói:
- Bí thư Bạch, chủ tịch huyện Từ. Ủy ban chính pháp trấn Đào Hoa vừa gọi điện tới, nói việc của đồn cảnh sát hoàn toàn là do người ta vu cáo, người kiện là vợ ông chủ, bây giờ bà ta đã thừa nhận mình vu cáo, người của đồn cảnh sát căn bản không đánh cháu trai ngoại của bà ta…
Mọi người trong phòng đều sững sờ, Vương Mãnh càng trừng lớn hai mắt, quả thực không tin vào tai mình, việc này ông tasắp xếp lúc trước rất tốt, trước đó đều thông đồng tốt lắm, sao cái bà chủ kia lại có thể phản cung? Đó là người mình cho người sắp xếp mà.
- Bí thư Liễu, anh nghe rõ chứ? Thật sự là vu cáo sao?
Vương Mãnh không nhịn được mở miệng hỏi, dù sao chuyện này ông ta thật sự có chút không rõ đầu đuôi.
Mà sắc mặt của Trương Hỉ Bân ở một bên lại hết sức cổ quái, muốn nói điều gì đó, Từ Quân Nhiên đã nhàn nhạt mở miệng:
- Chuyện này tôi thấy thôi đi, người ta đã thừa nhận là hiểu lầm, tôi thấy thôi đi. Người dân cũng là bị ủy khuất mới sinh ra bất mãn với đồn công an, bí thư Trương, anh nói xem?
Trương Hỉ Bân ngẩn người, lập tức gật đầu:
- Vâng, chủ tịch huyện, tôi thấy như vậy cũng tốt, dù sao theo cách nói của bí thư Liễu, nguyên nhân của việc này là vì đồn công an thường thiếu tiền quán cơm không trả, mới gây ra dạng chuyện này, tôi sẽ gọi điện cho đồn công an, cam đoan trong vòng 3 ngày sẽ trả lại tiền cho quán cơm.
Từ Quân Nhiên nở nụ cười:
- Như vậy là tốt nhất, nào, chúng ta uống rượu, uống rượu…
Bị Trương Hỉ Bân quấy rầy như vậy, câu nói của Bạch Lâm lúc nãy lại không được người ta chú ý, mọi người nhao nhao tò mò, Từ Quân Nhiên rốt cuộc dùng cách gì, giải quyết chuyện này. Dù sao nói ra, Từ Quân Nhiên cũng coi như là lấy ơn báo oán. Trương Hỉ Bân là tâm phúc của Bạch Lâm, nguyên nhân Liễu Cường nhằm vào Trương Hỉ Bân mọi người cũng biết, nhưng chủ tịch huyện Từ chọc ngang như vậy, rốt cuộc là có ý gì?
Bạch Lâm không nói gì, chỉ là sắc mặt âm trầm nhìn thoáng qua Trương Hỉ Bân.
Từ Quân Nhiên cũng không nói gì, nâng chén rượu lên nói chuyện với mọi người, để lại một đám người đầu óc mơ hồ.
- Lão Liễu, xảy ra chuyện gì?
Sau khi giải tán tiệc rượu, Vương Mãnh nói khẽ với Liễu Cường, Liễu Cường sắp xếp xong việc, sao lại bị Từ Quân Nhiên can thiệp vào.
Liễu Cường không nói gì, chỉ trầm mặt xuống, sau nửa ngày mới lên tiếng:
- Con mẹ nó, thiếu chút nữa bị Trương Hỉ Bân chơi xỏ rồi.
Vương Mãnh sững sờ:
- Xảy ra chuyện gì?
Liễu Cường thấp giọng nói:
- Trương Hỉ Bân đã sớm biết chúng ta ghim ông ta vào chuyện này, đã tìm người làm nhân chứng không có mặt ở hiện trường rồi. Nếu việc này náo động lên, tám chín phần, cuối cùng Trương Hỉ Bân ông ta hỏi tới cái gì cũng không biết, anh và tôi lại bị liên quan đến.
Vương Mãnh gật đầu, cũng không tiếp tục nói nữa.
Dừng một chút, hắn tiếp tục hỏi:
- Đúng rồi, làm sao anh biết?
Liễu Cường nhìn thoáng qua Vương Mãnh, nhưng không lên tiếng, chỉ cười cười:
- Nghe người ta nhắc qua mà thôi, đi thôi, về nhà.
. . .. . .. . .. . .. . .
. . .. . .. . .. . .. . .
- Chủ tịch Huyện, sao ngài lại giúp Liễu Cường?
Lưu Hoa Cường có chút khó hiểu hỏi Từ Quân Nhiên vừa uống xong rượu.
Chuyện hôm nay, trên thực tế là hắn trong lúc vô tình biết được, vợ của Lưu Hoa Cường có người thân ở trấn Đào Hoa, trong lúc vô tình biết được Trương Hỉ Bân tìm người lập sẵn bẫy Liễu Cường. Thực tế cũng không có gì, chỉ là Liễu Cường muốn tìm người vu cáo người của đồn công an Trương Hỉ Bân, Trương Hỉ Bân âm thàm cho người đồng ý, sau đó đợi đến lúc tổ điều tra huyện ủy xuống, bị ngăn ngược lại một cái, nói là bị Liễu Cường chỉ điểm.
Sau khi có được tin tức này, Lưu Hoa Cường nói với Từ Quân Nhiên trước, mà phản ứng của Từ Quân Nhiên lại có chút bất ngờ, bảo anh ta lặng lẽ thông báo cho Liễu Cường.
Lưu Hoa Cường rất không hiểu, vì sao chủ tịch huyện Từ bỗng nhiên giúp Liễu Cường? Nếu có thể khiến Trương Hỉ Bân đấu với Liễu Cường, đối với chủ tịch huyện mà nói, không phải là một việc tốt sao?
Từ Quân Nhiên mỉm cười, nhẹ lắc đầu:
- Có một số việc, không phải chỉ đơn giản như vậy. Huyện chúng ta không dễ có cơ hội phát triển, không nên vì nguyên nhân này mà hỗn loạn. Bất kể là ai, chỉ cần làm trở ngại huyện chúng ta phát triển, tôi sẽ không đồng ý.
Hắn nói là lời thật lòng, thật vất vả mới có bước tiến và sự phát triển dài trong công tác các mặt ở huyện Nhân Xuyên, xuất hiện thế cục an định đoàn kết như bây giờ, Từ Quân Nhiên dù thế nào cũng không cho phép có người phá hỏng.
Đấu tranh giữa Liễu Cường và Trương Hỉ Bân, đối với Từ Quân Nhiên mà nói, chẳng có gì ghê gớm, nhưng khỏi cần phải nói, chỉ cần là cuộc đấu tranh giữa hai thường ủy huyện ủy, nhất định sẽ tạo ra sự va chạm giữa hai phe Bạch lâm và Vương Mãnh, mà vừa hay là Từ Quân Nhiên không hy vọng nhìn thấy.
- Chủ tịch Huyện, ngài thật là có tâm làm việc.
Tự đáy lòng Lưu Hoa Cường bội phục nói. Lời ông ta nói là thật lòng, người bình thường thấy cơ hội như vậy, cũng sớm không chịu được, dù sao đây chính là đối thủ chính trị suy yếu, cơ hội tốt tăng cường thực lực của mình, nhưng hết lần này đến lần khác Từ Quân Nhiên cứ buông tha như vậy. Điểm này, tuyệt đối khiến người ta bội phục không thôi.
Thuốc đắng giả tật?
Từ Quân Nhiên lắc đầu cười khổ, tâm tư của hắn, đã bay đến công tác cày bừa vụ xuân huyện Nhân Xuyên rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận