Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 225: Hổ giấy.

- Mày! Mày chờ đó!
Cảnh sát lớn tuổi kia hơi sợ hãi nhìn Quách Vĩ Toàn cao hơn mình một cái đầu, trầm giọng quát…
Quách Vĩ Toàn nở nụ cười lạnh, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn đối phương, lạnh lùng nói:
- Tôi đứng đây chờ, tôi cũng muốn xem, các anh có thể giở trò gì!
Dừng một chút, đột nhiên anh ta nói:
- Các anh làm như vậy, không sợ bị lãnh đạo phát hiện sao?
Người cảnh sát lớn tuổi kia lập tức không vui, lớn tiếng nói:
- Mày là cái thá gì, dám quản chuyện của tụi tao, mày chờ đó cho tao!
Nói xong, y quay người chạy ra ngoài, không thèm để ý đến đồng bọn.
Từ Quân Nhiên liếc nhìn đám Tôn Vũ Hiên, không kìm được lắc đầu, người như vậy, ở trên chiến trường mà không bị bắn mới lạ, thản nhiên vứt bỏ đồng bào bỏ chạy một mình, nhân phẩm đúng là quá kém.
Lúc này, Từ Quân Nhiên suy nghĩ, cười với người ngồi đối diện mình:
- Anh Vương, em thấy anh nên gọi điện thoại cho chị dâu, em thấy mấy chuyện này các chị ấy có thể xử lý được.
Anh Vương gật đầu:
- Đúng vậy, tôi đi gọi đây.
Vợ của anh ta làm việc tại Phòng chính trị sở tỉnh, chuyên phụ trách điều tra các cán bộ vi phạm kỷ luật ngành công an.
Từ Quân Nhiên cười cười, vẫy tay gọi một nhân viên phục vụ đứng cách xa mình, chỉ vào anh Vương nói:
- Đưa đồng chí này đi gọi điện!
Tên côn đồ bên cạnh định ngăn cản, đã bị Tôn Vũ Hiên trừng mắt không dám nhúc nhích, vừa nãy ngay cả cảnh sát cũng bị cậu ta đánh ngã, điều này thực sự khiến người ta phải hoảng sợ.
Thời gian dần trôi, bỗng nhiên có người kích động quát lớn:
- Anh Hổ đến rồi!
- Sở trưởng Trần đến rồi!
Nhìn theo ánh mắt của họ, Từ Quân Nhiên nhìn thấy một chiếc mô-tô cảnh sát đậu ven đường, một người mặc cảnh phục ngồi trên ghế lái, đàn ông đầu trọc, mặc thường phục ngồi thùng xe bên cạnh. Cách chỗ bọn họ không xa, một đám đàn ông mặc đủ loại quần áo đang bước về phía này, xem ra đây là người họ gọi đến.
Sở dĩ có thể nhìn thấy rõ ràng, vì vị trí của đám Từ Quân Nhiên, là vị trí ngay sát cửa sổ, có thể nhìn thấy rõ mọi thứ bên ngoài.
Điều nằm ngoài dự đoán của mọi người là, người đàn ông mặc cảnh phục kia không bước vào, mà chỉ nói mấy câu với người đàn ông đầu trọc, tên đầu trọc gật đầu cười, phất phất tay, dẫn đám đàn em bước vào Tiệm cơm Dân tộc, đến trước mặt mọi người, liếc mắt nhìn Quách Vĩ Toàn một cái, sau đó gật đầu.
- Chả trách có thể đánh ngã ông em của tao, hóa ra mày cũng là người tập võ.
Có thể nổi danh ở Giang Châu, chắc chắn gã không phải chỉ có hư danh, vừa liếc mắt nhìn đã biết đám Quách Vĩ Toàn chắc chắn đều có chút bản lĩnh.
Quách Vĩ Toàn liếc nhìn gã đầu trọc, không nói gì, có điều đám Tôn Vũ Hiên đứng sau lưng anh đã bắt đầu đứng dậy, không khí trong sảnh bắt đầu trở nên căng thẳng.
Gã đầu trọc cười hì hì, không hề tức giận, cứ nhìn Quách Vĩ Toàn, tiện tay kéo ghế qua ngồi xuống, chậm rãi mở miệng nói:
- Anh bạn, xem ra các anh cố ý gây chuyện?
Dừng lại một chút, ánh mắt của gã đảo trên khuôn mặt Quách Vĩ Toàn:
- Có một số việc, anh không dính vào được đâu, xem ra anh cũng là người có bản lĩnh, đừng dính vào vũng nước đục này, mau đi đi.
Quách Vĩ Toàn nở nụ cười, nhìn về phía Tôn Vũ Hiên và Từ Quân Nhiên:
- Các cậu thấy sao?
Từ Quân Nhiên lắc đầu, cất bước đến bên cạnh Quách Vĩ Toàn, nhìn về phía gã đầu trọc:
- Anh Hổ, đúng không?
Người được gọi là anh Hổ kinh ngạc đánh giá Từ Quân Nhiên, dường như không ngờ lời nói của thằng nhóc này lại có trọng lượng trong đám người đó như vậy, theo hiểu biết của gã, kẻ cầm đầu trong đám người phải là Quách Vĩ Toàn có bộ dạng dữ dằn, không ngờ Từ Quân Nhiên lại ra mặt đàm phán với mình.
- Cậu là ai?
Anh Hổ sững sờ, mất tự chủ hỏi Từ Quân Nhiên:
- Tôi là Lý Hổ, bạn bè giang hồ gọi tôi là anh Hổ.
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Nhìn bộ dạng của anh, có lẽ cũng là nhân vật có tiếng ở vùng này, tôi khuyên anh một câu, mau thu tay lại đi.
Không để Lý Hổ kịp nói, Từ Quân Nhiên nói tiếp:
- Mấy anh em của anh, làm loạn nơi này, tôi đã xem rồi, không tính mấy lần trước, chỉ tính tổn thất hôm nay, anh đưa mấy ngàn tệ, coi như không có chuyện gì vậy.
Lý Hổ nở nụ cười lạnh, ánh mắt nhìn Từ Quân Nhiên như nhìn thằng điên, chẳng lẽ hắn không biết giờ đang có một đám người vây quanh hắn sao? sao vẫn dám cuồng ngôn như vậy, dám cùng mình nói đạo lý, đúng là điên rồi.
- Nhóc con, mày bị dọa đến điên rồi à?
Có người đứng cạnh đã cười nói thay lời trong lòng Lý Hổ.
Từ Quân Nhiên nhìn về phía Lý Hổ, trên mặt nở nụ cười khiến người ta không thể nhìn thấu:
- Tôi đang giúp anh đấy, bồi thường tiền rồi đi, đối với anh và tôi đều là chuyện tốt.
Lý Hổ cười ha hả, chỉ vào Từ Quân Nhiên nói với đàn em của mình:
- Bọn mày nhìn đi, chút nữa đừng cho thằng nhóc này đi, bắt người nhà nó đến chuộc người.
Nói xong, gã định quay người rời đi.
Trên thực tế gã đang giở trò lạt mềm buộc chặt, quả nhiên, Quách Vĩ Toàn lạnh lùng hỏi:
- Anh tên Lý Hổ?
- Haha, thế nào? Có gì cần chỉ giáo?
- Chẳng có gì chỉ giáo, chỉ tò mò về anh thôi, thấy kỳ quái là sao người như anh mà có thể tiêu dao ở tỉnh thành cho đến ngày hôm nay, bên ngoài là ai vậy? Đồn trưởng đồn công an khu vực này à?
Bị câu nói của Quách Vĩ Toàn làm cho sững sờ, Lý Hổ nheo mắt lại, trầm giọng nói:
- Khẩu khí lớn thật nhỉ!
Đúng lúc này, một giọng nói bình tĩnh vang lên:
- Tôi nói cho anh biết, cho dù tôi là ai, cũng không tới phiên anh quản! Anh tự lo cho mình đi!
Người nói, chính là cảnh sát đi cùng Lý Hổ.
Quách Vĩ Toàn nhìn y một cái:
- Anh thuộc phân cục nào?
Người nọ sững sờ, cười hì hì:
- Cũng là nhân vật có bản lĩnh đó, thế nào, biết tôi ở phân cục nào thì định làm gì tôi sao? Tôi nói này anh bạn, hôm nay tôi đang vui, sẽ giữ thể diện cho anh, giờ kính tôi ba ly rượu, chuyện này tôi tha cho anh, bằng không, đừng trách tôi không khách khí.
Quách Vĩ Toàn không kìm được lắc đầu, thằng này có vẻ điên rồi, cho rằng có mấy người phía sau ủng hộ, dám nói những lời như vậy, cũng không sợ bị dạy dỗ.
- Anh đang cấu kết với xã hội đen.
Từ Quân Nhiên nhìn một lúc, bỗng mở miệng nói với người kia.
Người nọ sững sờ, rồi lập tức phá lên cười, nhìn Từ Quân Nhiên:
- Đồng chí, khẩu khí không nhỏ, trong chốc lát đã chụp cho tôi cái mũ rồi. Tôi thấy đám người các cậu hôm nay rắp tâm đến đây gây chuyện đúng không? Được. Để tôi xem thử, các người còn có trò gì, trong vòng nửa tiếng, tôi đứng đây chờ các người, cho dù các người gọi ai đến, tôi cũng đợi.
Nửa tiếng, trôi qua rất nhanh.
Nhiều năm sau, rất nhiều người vẫn còn nhớ chuyện lớn xảy ra ở Tiệm cơm Dân tộc lần đó.
Trong lúc Lý Hổ cho rằng mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay, hơn mười chiếc xe cảnh sát chạy đến trước cửa Tiệm cơm Dân tộc.
Đám côn đồ như chim sợ ná, lập tức nhìn thấy mình bị một đám đàn ông vây vào giữa, có người còn móc súng và còng tay ra.
Tiếng đóng cửa xe cảnh sát vang lên, không chỉ có cảnh sát xuống xe, còn có người dùng loa chỉ huy kêu gọi đầu hàng.
Từ Quân Nhiên hơi sửng sờ, kinh ngạc nhìn cảnh sát họ Vương nọ, hỏi:
- Anh Vương, anh nói gì với chị dâu vậy?
Người nọ cười cười nói:
- Tôi nói là có đám xã hội đen muốn đánh lén cảnh sát chúng ta, hơn nữa bọn họ còn cấu kết với đồn công an địa phương!
Từ Quân Nhiên toát mồ hôi lạnh, tên này cũng xấu xa quá, chụp cái mũ này lên, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện lớn.
Quách Vĩ Toàn thấp giọng nói với Từ Quân Nhiên:
- Bí thư Từ, cậu đi trước đi.
Từ Quân Nhiên sững sờ, chỉ nghe Tôn Vũ Hiên nói:
- Đúng vậy, cậu cứ đi đi, chuyện này cứ để cho chúng tôi.
Từ Quân Nhiên lập tức hiểu ra, họ không muốn liên lụy đến mình, dù sau chuyện này nếu liên lụy đến mình, tức chuyện nội bộ của công an, nếu dính đến mình, dễ khiến người khác liên tưởng.
Quách Vĩ Toàn cười hì hì, khẽ nói bên tai Từ Quân Nhiên:
- Yên tâm, cháu đằng ngoại gì đó của Bí thư Trần vẫn còn nằm trong tầm mắt của chúng tôi.
Nói xong, anh ta liếc nhìn Tôn Vũ Hiên, không nói gì.
Từ Quân Nhiên lúc này mới hiểu ra, hóa ra mình đã coi thường Trưởng phòng Quách này rồi. Người ta là người có căn cơ ở tỉnh thành, làm sao không biết Vu Trạch Diễn, Nhâm Thâm liên thủ ra tay với Tiệm cơm Dân tộc? Sở dĩ đồng ý đến ăn bữa cơm này, e tám chín phần là có lòng tin vào Tôn Vũ Hiên. Dù sao cháu đích tôn của nhà họ Tôn thủ đô, lại là cháu ruột của Chủ tịch tỉnh tân nhiệm, dù sao sau này mấy vị đại lão phái bảo thủ tỉnh Giang Nam, cũng không phải không có chút phần thắng, huống hồ mình vừa mới tiết lộ ý tứ của Hô Diên Ngạo Ba, điều này khiến trong lòng Quách Vĩ Toàn càng quyết tâm trong việc lựa chọn đội ngũ lần này.
Việc lựa chọn đội ngũ trong chốn quan trường là như vậy, không có nơi nào luôn thuận lợi suôn sẻ, cho dù có người làm như vậy, kết quả cuối cùng chắc chắn không phát triển gì lớn. E là nhất thời có thể giúp hai bên thỏa mãn, nhưng cùng với sự phát triển của thời gian và biến hóa từng bước của sự việc, kết quả cuối cùng, chắc chắn hai bên đều không thu được kết quả tốt. Giống như câu thục ngữ, Trư Bát giới soi gương—trong ngoài không phải người.
Cuối cùng, là vì quan trường là nơi mọi người đều tranh đoạt lợi ích riêng, có tranh đoạt lợi ích, tất nhiên phải có lựa chọn. Cho dù là ngã về bên nào, hai bên đều không thể cho một cá nhân có quá nhiều chỗ trống để bay lượn, nếu thật có thể như vậy, thì sẽ không xuất hiện phân tranh. Cho nên, người làm quan có thể khéo léo, mạnh vì gạo, bạo vì tiền nhất thời, nhưng không thể nào giả ngây giả ngô cả đời.
Lần này Quách Vĩ Toàn rõ ràng đã đặt cược vào Tôn Vũ Hiên.
Từ Quân Nhiên gật đầu, chậm rãi bước đi, trước khi đội cảnh sát xông vào, đã ra khỏi đại sảnh.
Sau lưng hắn, cả đám bị súng của công an dọa cho sợ, đám côn đồ sắp phát khóc rồi.
Người dù hung hăng cỡ nào, trước một lực lượng to lớn, đều là hổ giấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận