Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 737.1: Uy bức lợi dụ

Năm nay Đoạn Vân 30 tuổi, chỉ lớn hơn Từ Quân Nhiên có bốn tuổi, cũng vì như vậy, nên có quan hệ rất tốt với cháu trai không phải ruột thịt này.
Người đàn ông kia vóc dáng cao lớn chừng một mét tám, mày rậm mắt to, nhìn rất khí thế, nghe thấy câu hỏi của Từ Quân Nhiên, nhìn Từ Quân Nhiên, lạnh lùng nói hai chữ:
- Từ Ninh.
Rõ ràng, người ta tiếc chữ như vàng, là kiểu người không thích nói chuyện.
Từ Quân Nhiên thở dài, vẻ mặt lập tức trở nên ảm đoạn, oan ức nhún vai nói với Đoạn Vân:
- Dì út, bạn dì có thái độ kiểu gì vậy?
Sắc mặt Đoạn Vân lập tức trở nên khó coi, trong mắt Từ Quân Nhiên tràn đầy ý cười, đá đùi Từ Ninh một cái:
- Anh giả vờ làm sói vẫy đuôi cái gì! Khách khí với cháu em một chút đi!
Từ Ninh vốn đang nhăn nhó lập tức đổi mặt, tươi cười nói với Đoạn Vân:
- Tiểu Vân, em đừng giận, đừng giận, anh…
- Anh cái gì mà anh?
Đoạn Vân trừng mắt với anh chàng, ôm Từ Quân Nhiên nói:
- Thằng cháu này em nhìn nó trưởng thành, giống như cháu ruột vậy, em nói cho Từ Ninh anh biết, anh vứt ngay cái bộ dạng ở quân doanh kia của anh ngay đi, từ nhỏ Quân Nhiên đã phải chịu nhiều cực khổ, ngay cả chị với anh rể em cũng không nỡ nói nặng nó lấy một câu, anh muốn làm gì hả?
Dừng lại một chút, cô hừ một tiếng nói:
- Đừng nghĩ em nhờ anh đi đón cháu giúp, là em đây có ý gì với anh! Hứ!
Từ Quân Nhiên cười hì hì, đầy thâm ý nói:
- Dì út, không sao, khi nào về thăm bác trai bác gái, cháu sẽ không kể lại những gì cháu thấy ở Lĩnh Nam đâu.
Nói xong câu này, hắn còn liếc mắt cười tủm tỉm.
Đồng tử Từ Ninh co lại, cảm giác nụ cười của tên trước mặt trông có vẻ hiền lành nhưng thực ra là cừu đội lốt sói.
- Mọi người ngồi xuống nói chuyện, em đi nấu cơm.
Hành động như sấm chớp là phong cách của Đoạn Vân, chỉ huy Từ Quân Nhiên và Từ Ninh ngồi xuống xong, thì tự mình đi nấu cơm.
Ngồi trên sa lon, Từ Quân Nhiên nhìn Từ Ninh đang xụ mặt không chịu nói chuyện với mình, đầu óc xoay chuyển một chút liền hiểu ra vì sao tên này không muốn nói chuyện với mình. Chắc chắn là vì ở sân bay lúc nãy, đám mình và Tào Tuấn Vĩ hung hăng càn quấy quá mức. Một người xuất thân trong thế gia quân đội chính thống như anh ta, chắc chắn xem thường mấy công tử quần là áo lượt chỉ biết ăn chơi gây chuyện thị phi.
- Chú Từ đúng không ạ?
Từ Quân Nhiên nhìn Từ Ninh hơn ba mươi tuổi đầu, mở miệng trước. Tuy tuổi tác hai người tương đương, nhưng vấn đề là thân phận của người ta khác, dù Từ Quân Nhiên không tình nguyện lắm, nhưng cũng chẳng có cách nào khác.
Từ Ninh gật đầu, vẫn cứng nhắc như cũ:
- Các cậu không nên đánh nhau ở sân bay.
Bất đắc dĩ nhún vai, Từ Quân Nhiên đúng là không có cách gì với ông “dượng” tương lai cứng nhắc này, tên này đúng là khó chơi.
Tuy nhiên hắn vẫn có cách đối phó với Từ Ninh, từ lúc nhớ ra thân phận Từ Ninh, trong đầu Từ Quân Nhiên lóe lên một suy nghĩ, mình không chỉ xây dựng một thế lực kinh tế thuộc về bản thân ở Lĩnh Nam mà còn phải giúp dì út thay đổi chuyện chung thân đại sự của cô.
Quan trọng nhất là, Từ Quân Nhiên không muốn nhìn thấy người dì út mình thương yêu nhất sống đơn độc quảng đời còn lại.
- Mấy hôm trước khi cháu đến Bắc Kinh, có đến thăm bác trai và bác gái, nghe ý hai người thì họ đang lo lắng về hôn sự của dì út.
Từ Quân Nhiên nâng ly trà lên uống một ngụm, chậc chậc lưỡi rồi mới cười nói với Từ Ninh. Cha mẹ Đoạn Vân qua đời, mấy vị trưởng bối Đoạn gia đều là người có văn hóa, chị cả như mẹ, đối với Đoạn Vân mà nói, hai vợ chồng Tào gia đã nuôi cô từ nhỏ đến lớn, trên thực tế tương đương với một nửa cha mẹ của cô.
Từ Ninh ngây người một lúc, nửa ngày sau mới tỉnh táo trở lại, nhìn Từ Quân Nhiên không biết phải làm sao.
Đúng vậy, không biết phải làm sao!
Tuy hiện tại vẫn chưa xác định quan hệ với Đoạn Vân, nhưng Từ Ninh biết rõ, mình thích cô nàng nóng tính như lửa này đến nhường nào. Nhưng vấn đề là, Đoạn Vân trong quân đội đã tạo ra một trận sóng gió lớn ở Đoàn gia, nếu cô lại tìm một anh chàng bộ đội đặc chủng, bất cứ lúc nào cũng có thể hy sinh về làm chồng, theo cách nói của Đoạn Vân, cô ấy sẽ khiến ba mẹ cả đời học vấn tức giận đến mức phải đội mồ sống dậy. Cho nên, dù giữa hai người phát triển từ quan hệ chiến hữu sang bạn bè, rồi lại phát triển đến mức chỉ cách quan hệ người yêu một bước nhỏ, cho dù là Từ Ninh hay Đoạn Vân, đều tự hiểu không nhắc đến chuyện này với người trong nhà.
Vì họ biết rõ, cho dù là lão Từ của thế gia quân nhân, hay lão Đoàn thư lễ gia truyền, đều không thích sự kết hợp này.
Giờ Từ Quân Nhiên lại nhắc đến đề tài này, dù cho Từ Ninh đao búa bổ lên người vẫn có thể giữ cho mặt không đổi sắc, nhưng cũng lập tức từ tràn đầy nhiệt huyết trở thành mềm nhũn ra.
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, câu nói này luôn đúng.
Mỉm cười, Từ Quân Nhiên nhìn Từ Ninh, chậm rãi nói tiếp:
- Chú Từ, chú nói, nếu cháu nói với bác Tào, dì út đã có bạn trai, thì thế nào nhỉ?
- Cậu có ý gì?
Nhìn Từ Quân Nhiên, Từ Ninh nhướn mày. Anh không thích người nói vòng vo, đối với đứa cháu này của Đoạn Vân, anh ta cũng chẳng hiểu lắm. Nhưng lần đầu gặp ngày hôm nay, Từ Quân Nhiên đã để lại cho anh ta ấn tượng, đây là một thiếu gia ăn chơi ương ngạnh, điều này khiến Từ Ninh vốn có ác cảm với những công tử quần là áo lượt có ấn tượng không tốt đối với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên mỉm cười:
- Chuyện của chú và dì út, cháu có thể giúp được.
Nói xong, hắn giải thích cho Từ Ninh đang đầy nghi ngờ:
- Tuy cháu là người của Tôn gia, nhưng cháu cũng biết, bác Tào không thích người đi lính, nhưng nếu cháu ra mặt thuyết phục bác gái giúp hai người, có lẽ phản ứng sẽ không kịch liệt lắm. Chắc chắn dì út đã từng nói với chú về quan hệ của cháu với người Tào gia.
Tào lão và vợ vốn là bạn học ở Tây Nam trong xã hội cũ, quan trọng nhất là, Tào lão phu nhân chính là con gái ân sư mà Tào lão thụ nghiệp. Tục ngữ có câu một ngày làm thầy cả đời làm thầy, đừng thấy lão Tào dám đập bàn ở Tử Cấm Thành trước mặt thủ trưởng, nhưng về nhà, vô cùng kính yêu vợ mình.
Từ Quân Nhiên tin Đoạn Vân không thể không nói cho Từ Ninh chuyện nhà mình, cho nên nói thẳng, Từ Ninh sẽ không thể nào từ chối mồi nhử của hắn.
Quả nhiên, nghe Từ Quân Nhiên nói vậy, Từ Ninh nhíu mày, không cách nào phản bác Từ Quân Nhiên. Vì anh ta biết rõ, Từ Quân Nhiên không nói đùa. Tình hình Tào gia Đoạn Vân có nói với Từ Ninh không chỉ một lần, lời nói của ông nội, không thể nào có trọng lượng bằng bà nội.
Nếu Từ Quân Nhiên thực sự có thể thuyết phục được Tào lão phu nhân chấp nhận mình, vậy thì chuyện của mình và Đoạn Vân, coi như đã thành công một nửa.
Trầm ngâm nửa ngày, Từ Ninh mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Từ Quân Nhiên, thản nhiên nói:
- Cậu giúp tôi, tôi đảm bảo ở Lĩnh Nam không ai dám đụng tới cậu.
Dừng lại, anh ta nói tiếp:
- Đám người xảy ra xung đột với cậu ở sân bay, tôi cam đoan người của họ không tìm đến cậu gây chuyện.
Thân là Đại công tử của Tham mưu trưởng quân đội Lĩnh Nam, Từ Ninh có vốn liếng để nói ra câu này ở Lĩnh Nam.
Từ Quân Nhiên cười ha ha:
- Cái này không cần phiền đến Từ đại công tử chú. Cháu chỉ mong dì út của cháu không phải chịu khổ thôi.
Đương nhiên hắn sẽ không nói với Từ Ninh, mình với con trai của lãnh đạo Tỉnh ủy tiền nhiệm Tằng Văn Khâm đối đầu, có lá bài chủ chốt phải để dành cho bản thân sử dụng mới đúng.
Thoáng nhìn Đoạn Vân đang bận rộn dưới bếp, Từ Quân Nhiên thấp giọng:
- Cháu hy vọng chú có thể đồng ý với cháu, nếu có một ngày, khi chú đối diện với lựa chọn sinh tử, hãy nghĩ cho kỹ, chú không chỉ có một mình, còn có gia đình còn có một người con gái yêu chú!
Từ Ninh nghe vậy khẽ giật mình, anh ta cảm thấy khó hiểu nhìn Từ Quân Nhiên. Không biết câu nói thằng nhóc này đột nhiên nói có ý gì.
Từ Quân Nhiên cười cười, đương nhiên hắn không thể nói với Từ Quân Nhiên, mình đã biết mười năm sau vì một lần nhận nhiệm vụ chống khủng bố, vốn anh ta không nên nhận mà mất mạng. Cho nên, Từ Quân Nhiên nhàn nhạt nói với Từ Ninh:
- Cháu nói này dượng tương lai, dượng có từng nghĩ, cho dù dượng có làm trong bộ đội đặc chủng cả đời, đến già cũng chỉ là một thiếu tướng thôi không.
Những lời này, lập tức khiến Từ Ninh đổi sắc mặt, anh ta vừa mới vào bộ đội không lâu, vốn với ngay cả Đoạn Vân cũng chẳng nói gì, nhưng lại bị kẻ trước mặt nói toạc ra, điều này khiến Từ Ninh bỗng nhiên cảm thấy bị người khác nhìn thấu lỗi lầm.
Từ Quân Nhiên nhún vai:
- Đừng thấy bất ngờ, cháu có nguồn tin riêng của cháu. Hơn nữa, ông nội nhà chú đang làm gì, không phải chú không biết. Chú không muốn dựa vào quan hệ của ông ấy để lăn lộn trong quân đội, trừ bộ đội đặc chủng ra, còn có thể làm gì khác chứ?
Hơi bất ngờ nhìn Từ Quân Nhiên, Từ Ninh không nghĩ rằng, loại công tử quần là áo lượt như tên này, lại hiểu rõ tâm tình của mình như vậy.
Hít sâu một hơi, Từ Ninh nhìn Từ Quân Nhiên:
- Tôi có thể làm gì cho cậu?
Anh ta là người không thích nợ nhân tình của người khác, Từ Quân Nhiên vô duyên vô cớ giúp mình, Từ Ninh cũng không thích cứ nợ người này nhân tình như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận