Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 227: Họa thủy đông dẫn.

- Anh Trạch Diễn, tại sao chúng ta lại tha cho tên họ Trịnh đó chứ?
Tại một căn phòng trong thành phố Giang Châu, vài thanh niên đang túm tụm lại với nhau, trên bàn bày đầy những món ăn ngon, xem bộ dạng thì dường như bọn họ đã nhậu được kha khá rồi…
Người đàn ông vừa lên tiếng trông có hơi trầm mặc, giọng nói nhỏ nhẹ, tuổi tác cũng không lớn lắm, có lẽ do đã uống nhiều rượu nên trông sắc mặt hơi ửng đỏ.
Ngồi đối diện gã là một người đàn ông có bộ mặt trầm ngâm nham hiểm.
- Nhâm Thâm, cậu cảm thấy tôi muốn bỏ qua cho gã sao?
Người đàn ông có bộ mặt trầm ngâm nói.
Nghe giọng điệu anh ta nói, Nhâm Thâm bất giác rùng mình, do dự một hồi chẳng dám lên tiếng.
Tên Trương Thạc Căn ngồi kế cười hi hi nói:
- Trạch Diễn, ông đừng có cà cưa nữa, rốt cục là có chuyện gì hả?
Vu Trạch Diễn dường như nghe theo lời của Trương Thạc Căn, gật gật đầu nói:
- Ban trưa mẹ tao có nói với tao, bảo tao thời điểm này phải an phận một chút, sáng nay ông ngoại đã nói với bả, trong Tỉnh có người không được hài lòng với chúng ta cho lắm.
- Bất mãn ư?
Nghe cậu ta nói, Nhâm Thâm và Trương Thạc Căn đều ngẩn người, Nhâm Thâm nhanh miệng:
- Bất mãn thì đã sao? Chúng ta như vậy đã mấy năm nay rồi, có ai làm gì được chúng ta đâu.
Vu Trạch Diễn trợn mắt một cái:
- Chu Đức Lượng và Tôn Chấn An cùng lúc gọi điện cho ông ngoại tao, mày nói có thể làm gì nào?
Nhâm Thâm trái lại hít vào một ngụm khí lạnh, ngay cả Trương Thạc Căn vốn dĩ chẳng để tâm tới thì lúc này cũng chẳng nói nên lời.
Sau một hồi lâu, Vu Trạch Diễn mới chậm rãi nói:
- Cái lão già chết tiệt Hồ Hữu Tài kia, không ngờ lần này lại dám chống lại chúng ta!
Hôm nay gã biết được tin từ chỗ mẹ gã, Tỉnh Ủy vừa mới ra quyết định, điều Hồ Hữu Tài khỏi vị trị Cục trưởng Quản lý cục sự vụ cơ quan Tỉnh Ủy, hơn nữa vị trí Phó chủ nhiệm ban Tỉnh Ủy của lão cũng bị điều chỉnh theo, trực tiếp đi thẳng tới Công hội tỉnh.
Điều này có nghĩa là gì, Vu Trạch Diễn hiểu rất rõ ràng, từ nhỏ mưa dầm thấm đất nhiều năm như vậy, gã đương nhiên hiểu rõ, nếu đi làm cán bộ của Công hội, mười phần hết chín phần là bị cho vào lãnh cung, Hồ Hữu Tài thân là một tay cán bộ Tỉnh ủy đắc lực do đích thân Chu Đức Lượng đề bạt, vỗn dĩ tương lai rộng mở, đột nhiên lại bị cho vào lãnh cung, đáp áp đương nhiên quá rõ ràng, hẳn là phạm phải sai lầm không thể tha thứ được.
Quan trọng hơn là, Hồ Hữu Tài chân trước vừa bị đánh vào lãnh cung, sau lưng bản thân đã nhận được lời cảnh cáo của ông ngoại, bảo mình phải cẩn trọng trong thời điểm này.
Rất hiển nhiên, mối giao dịch qua lại nào đó giữa mình và Hồ Hữu Tài đã bị phía trên biết được.
Trước đó Vu Trạch Diễn chẳng có hứng thú gì với nhà khách Dân Tộc, anh ta cũng biết nhận thầu nhà khách Dân Tộc tất nhiên sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, hơn nữa ông ngoại mình lại là người phản đối chế độ nhận thầu, nhưng Hồ Hữu Tài tìm đến gã và chứng tỏ phi vụ này sẽ lời to, chỉ cần thao tác tốt, có thể tìm một người chịu trách nhiệm phát ngôn thay, đến lúc đó gã ở sau hậu trường chỉ việc gôm tiền là được.
Mắt thấy vài năm gần đây trong Tỉnh thành đột nhiên xuất hiện cả nghìn hộ vung tay xa xỉ, trong lòng Vu Trạch Diễn cũng cảm thấy ngứa ngấy, người như gã ta, bên cạnh chẳng thiếu kẻ vây quanh, trông thấy những gã vung tay xa xỉ kia chẳng qua là dựa vào người nhà bốn phương làm văn chương mà phát tài, trong lòng gã nếu nói là không đố kỵ đám người đó thì là dối trá, vì vậy sau khi Hồ Hữu Tài nói với gã, Vũ Trạch Diễn thật sự bị động lòng, dù sao thì nếu có thể thầu được nhà khách dân tộc, cũng đồng nghĩa đã ôm trọn một núi vàng.
Cuối cùng, Vu Trạch Diễn cùng đám người Nhâm Thâm cùng bàn bạc, dứt khoát làm liều một phen, tìm một ông chủ quán có gia cảnh trong sạch bên cạnh, để ông ta ra mặt xin phép bao thầu nhà khách Dân tộc, theo cách nghĩ đám người Vu Trạch Diễn, dựa vào mối quan hệ của bọn họ, vụ làm ăn này muốn thành công thì quá dễ, dù sao thân phận của bọn họ cũng sờ sờ ra đó, đừng nói tới cạnh tranh, ngay cả đối thủ khi nghe thấy thân phận của bọn họ ắt hẳn cũng phải nhượng bộ lui binh.
Nhưng điều không thể ngờ tới là, quả thật trên đời lại có kẻ không sợ chết.
Trịnh Vũ Thành quản lý nhà khách dân tộc này, không ngờ cũng muốn bao thầu nhà khách Dân tộc này, không những vậy, sau khi nhận được lời cảnh cáo của bọn họ, ông ta vẫn thản nhiên tiếp tục kiên trì đến cùng.
Đối với sự việc này, Vu Trạch Diễn rất không vui, từ bé đến lớn ỷ vào thân phận của ông ngoại, gã căn bản chẳng chịu thua thiệt lần nào, những người hắc bạch lưỡng đạo trong Tỉnh thành, có kẻ nào nghe tới tên của gã mà không nhượng bộ ba phần, ít ra thì căn bản chẳng ai dám nghịch ý gã cả.
Còn hiện giờ, Trịnh Vũ Thành lại tranh quyền nhận thầu nhà khách Dân tộc với gã, rõ ràng là chẳng xem gã ra gì!
Lúc đó Vu Trạch Diễn đã truyền lời cho Hồ Hữu Tài, bảo Hồ Hữu Tài cảnh tỉnh Trịnh Vũ Thành, nếu còn không nhượng bộ, đừng trách gã không khách sáo!
Thật không ngờ tin tức phản hồi lại từ phía Hồ Hữu Tài, lại khiến gã nổi cơn thịnh nộ, theo lời kể của Hồ Hữu Tài, tên Trịnh Vũ Thành đấy căn bản là thứ chẳng chịu cứng chịu mềm, cũng chẳng xem danh tiếng tứ công tử Giang Châu ra gì, còn khẩu xuất cuồng ngôn, mỗi người dựa vào thủ đoạn mà cạnh tranh, có bản lĩnh thì trổ tài ra để người khác tín phục đi.
Không thể không nói, Hồ Hữu Tài nắm được tính cách tai hại của Vu Trạch Diễn, với cá tính cậy thế cường hoành của Vu Trạch Diễn, một khi gặp phải kẻ cứng đầu cản đường, tức khắc sẽ y như pháo bị châm ngồi, tít tắc là bùng nổ, lập tức sai người tìm mối quan hệ, nhất định phải dẹp trừ Trịnh Vũ Thành bằng được.
Thế là Trịnh Vũ Thành mới gặp phải cảnh kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không hay là vậy đấy.
Nói cho cùng, trong sự việc này, tác dụng của Hồ Hữu Tài rất lớn, chuyện lớn như vậy, rốt cục cũng là gió bão do một tay ông ta khuấy động mà thành.
- Trạch Diễn, chuyện này cứ vậy cho qua hay sao?
Trương Thạc Căn hướng về phía Vu Trạch Diễn, nhẹ giọng hỏi tới.
Tay của Vu Trạch Diễn đặt lên đùi Trương Thạc Căn, lạnh lùng cười nói:
- Ban sáng Bí thư Chu và Tôn Chấn An đều đã gặp ông ngoại, ngụ ý rất rõ ràng, trong Tỉnh chuẩn bị điều người, cho nên ông ngoại tao mới bảo chúng ta an phận một chút đấy.
Dừng một chút , anh ta lạnh lùng nói:
- Coi như là Hồ Hữu Tài giở trò trong đó, đám người Trịnh Vũ Thành cũng sẽ không dễ dàng tha cho lão, dám chống đối chúng ta, lão đúng là chán sống rồi.
Nhìn vào Vu Trạch Diễn, ánh mắt của hai người Trương Thạc Căn và Nhâm Thâm lấp lánh sự sùng bái mà chỉ có tình nhân mới có:
- Trạch Diễn, cậu thật quá lợi hại mà!
Chính vào lúc này, cánh cửa phòng bất ngờ bị mở toang, một cậu thanh niên tầm hai mươi mấy tuổi xông vào, gấp gáp nói:
- Anh Vu, xảy ra chuyện rồi!
Vụ Trạch Diễn chau mày:
- Hoảng gì mà hoảng, trời sập hay sao hả?
Cậu thanh niên đó vẻ mặt hớt hải nói:
- Không xong rồi, anh Vu ơi, đám người Lý Hổ bị bắt rồi!
- Cái gì!
Vu Trạch Diễn nghe tin bất chợt đứng phắt dậy, trầm giọng nói:
- Lý Hổ bị bắt rồi ư? Ai làm đấy?
Gã không khỏi cảm thấy kinh ngạc, trước đó Lý Hổ luôn làm việc cho gã, Vu Trạch diễn cũng đã chào hỏi qua lại với đám người bên nhà khách Dân tộc, cho nên từ đầu chí cuối nhà khách dân tộc luôn bị quấy rối, nói trắng ra là Vu Trạch Diễn đã mua chuộc cả hai bên hắc bạch lưỡng đạo, cũng chính là muốn Trịnh Vũ Thành chống mắt lên xem. Thật không ngờ bây giờ ngay cả Lý Hổ cũng bị bắt, chẳng lẻ có kẻ cố tình chống đối mình?
Nghĩ đến đây, Vu Trạch Diễn trợn mắt nhìn tên thuộc hạ trước mặt:
- Nói, rốt cục là chuyện như thế nào?
Tên đó bị Vu Trạch Diễn trừng mắt một cái, trong lòng có chút hoảng sợ, vội vàng giải thích nói:
- Hình như là đã nảy sinh xung đột với người của đồn công an Tỉnh ngay bên trong tiệm cơm dân tộc, sau đó người của đồn công an địa phương cũng đến, tiếp sau đó, cơ quan Tỉnh huy động lượng lớn nhân lực, giờ tất cả đều bị dẫn vào đồn cả rồi.
Sắc mặt của Vu Trạch Diễn tối sầm, trong lòng kêu ai oán một tiếng không hay, trực giác mách bảo gã rằng, lần này, e rằng sẽ xảy ra chuyện lớn đây.
- Cậu muốn làm lớn chuyện có phải không?
Ngay tại thời điểm này, ngay tại phòng khách của nhà khách Dân tộc, Tôn Tĩnh Vân cũng đặt ra câu hỏi y chang như vậy, chỉ có điều đối tượng bị cô ta hỏi là Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên vẻ mặt tươi cười điềm tĩnh ngồi trên ghế sô pha, tay cầm ly trà, nghe vậy nhấp môi một cái, cười cười nói với Tôn Tĩnh Vân:
- Chị Tôn à, chị nói vậy là ý gì chứ?
Tôn Tĩnh Vân trợn mắt liếc Từ Quân Nhiên một cái:
- Cậu hiểu ý tôi mà, đừng cho rằng tôi không nhìn ra, hôm qua cậu mượn tôi thông báo cho anh ba tôi, tiếp đó lại quậy lên một mớ như hôm nay, còn muốn tôi giúp cậu viết văn đăng báo, cậu dám nói không có chủ ý chuyện bé xé ra to xem?
Từ Quân Nhiên cười ha hả, lắc đầu, cũng chẳng phủ nhận nói:
- Cũng chẳng thể nói như vậy, tôi chỉ muốn bảo vệ bạn của tôi thôi mà.
Tôn Tĩnh Vân im lặng, kỳ thật lời Từ Quân Nhiên nói không sai chút nào, cậu ta hao tâm tổn trí làm nhiều việc như vậy, nói trắng ra cũng chỉ hy vọng bảo vệ được cho Trịnh Vũ Thành, dù sao ai cũng có thể thấy, nếu sự việc tiếp tục tiến triển, Trịnh Vũ Thành chắc chắn sẽ không xong rồi.
- Cậu làm như vậy, chắc hẳn sẽ đắc tội tên Vu Trạch Diễn.
Tôn Tĩnh Vân sau khi trầm mặc hồi lâu, bất chợt lên tiếng nói.
Từ Quân Nhiên tự cười mình, thái độ chẳng hề hứng gì nói:
- Chị Tĩnh Vân, mấy tháng nay, người tôi đắc tội còn ít nữa hay sao?
Nghe hắn nói, Tôn Tĩnh Vân trước tiên là giật mình, tiếp đó không chịu được lắc đầu gượng cười, bản thân cô ta cũng không thể không thừa nhận, Từ Quân Nhiên cái gã này dường như thiên bẩm đã có bản lĩnh đắc tội người khác, lúc nào cũng có thể vô duyên vô cớ đắc tội người khác, chỉ riêng những chuyện hắn kể cho mình nghe, lại cộng thêm những chuyện mình biết được, bấy nhiêu thôi cũng đã khối người rồi, hơn nữa người nào người nấy đều là tai to mặt lớn. Chẳng nói đâu xa, Tôn Tĩnh Vân biết được, Từ Quân Nhiên và Hoàng Gia ở thủ đô không hợp nhau, lão nhị Hoàng gia Hoàng Tử Hiên cướp đoạt bạn gái của Từ Quân Nhiên, chuyện này thì cô ta biết, sau đó hình như Hoàng gia muốn động thủ Từ Quân Nhiên, nghe nói là bị Tào gia đỡ dùm, cụ thể chuyện như thế nào thì cô ta cũng chẳng rõ.
- Vậy chuyện lần này, cậu rốt cục dự tính xử trí thế nào?
Tôn Tĩnh Vân nhìn Từ Quân Nhiên, nghiêm túc hỏi.
Từ Quân Nhiên cười một cái:
- Tôi muốn xử trí thế nào không quan trọng, điều quan trọng là, đám người tai to mặt lớn của Tỉnh Ủy muốn xử trí thế nào thôi.
Nói xong, Từ Quân Nhiên nhìn về phía sắc trời tối đen ngoài cửa sổ, cười nói:
- Nếu tôi không đoán sai, đám người tai to mặt lớn đó hiện giờ đang tập trung ánh nhìn về phía Hồ Hữu Tài.
Không thể không nói, suy đoán của Từ Quân Nhiên rất có lý, chính vào lúc hắn đang nói chuyện với Tôn Tĩnh Vân, bên trong kiến trúc độc lập nào đó ở ngoại thành Giang Châu, một gã đàn ông trung niên sắc mặt trắng bệch đang hoảng sợ nhìn về phía người đối diện:
- Các người, các người rốt cục muốn tôi nói gì?
Hai gã đàn ông trung niên đeo kính râm đang đứng trước mặt lão, một trong số đó nở nụ cười nói:
- Cục trưởng Hồ, chúng tôi chỉ muốn biết, rốt cục ai chỉ thị ông, phỉ báng đồng chí Lãnh Nhạc, còn nữa, là ai đã đứng sau lưng sai khiến ông, trong giai đoạn thay đổ chế độ bao thầu nhà khách Dân tộc, làm ra hành động dối trên lừa dưới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận