Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 614: Người kính ta một tấc, ta kính người một trượng.

Một câu của Từ Quân Nhiên, khiến cho sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi.
Thận trọng nhìn Từ Quân Nhiên, cảnh sát kia nói:
- Bí thư Từ, chuyện này…
Y còn chưa nói xong, Từ Quân Nhiên khoát tay nói thẳng:
- Tôi nhắc lại lần nữa, hiện tại huyện ta đang toàn lực phát triển xây dựng kinh tế, mấy người này gây chuyện ở đây, ảnh hưởng tới việc kinh doanh bình thường của hàng cơm, bất luận trước đó họ có quan hệ gì, nếu tòa án đã đưa ra phán quyết, cách làm hiện tại của Hồ Phong này, tôi thấy cần phải xem lại. Tôi cho rằng, các anh nên quản cho chặt, tạo nên một môi trường tốt đẹp ở khu vực này.
Đây thuần túy là giở giọng ra oai. Từ Quân Nhiên cho rằng, chút chuyện giữa Hồ Phong và dì Trương, đoán chừng đồn công an cũng biết. Vốn dĩ họ cũng ngại quản những chuyện trong nhà người ta kiểu này. Chỉ là thấy dì Trương khá đáng thương, kiểu của Hồ Phong vừa nhìn đã biết không phải thứ gì tốt đẹp. Từ Quân Nhiên thì không cảm thấy mình hôm nay hù dọa y một lần, y sẽ cải tà quy chính. Có lúc vẫn cần cơ quan chấp pháp cứng rắn như đồn công an ra mặt mới có tác dụng.
Lời của Bí thư Huyện ủy, đương nhiên có tác dụng. hai cảnh sát liên tục gật đầu, hận không thể biến thành gà con mổ thóc, một người lớn tiếng tỏ thái độ nói:
- Chỉ thị của Bí thư Từ rất đúng đắn, chúng tôi nhất định quán triệt thực hiện, là cơ quan chấp pháp, chúng tôi nhất định bảo đảm việc xây dựng kinh tế trong huyện phát triển thuận lợi.
Nói xong mấy câu văn vở, hai cảnh sát lấy còng tay ra đi tới trước mặt Hồ Phong, một người quát:
- Hồ Phong, theo chúng tôi về đồn một chuyến.
Hồ Phong trợn tròn mắt từ nãy tới giờ. Dù thế nào y cũng không ngờ, mình lại đánh nhau một trận với Bí thư Huyện ủy. Lúc nghe thấy hai cảnh sát tiết lộ thân phận của Từ Quân Nhiên, y đã ngây ra tại chỗ như trúng thuật điểm nguyệt, đợi tới lúc hai cảnh sát lấy còng tay ra đi tới trước mặt mình định bắt người, Hồ Phong lúc này mới như tỉnh cơn mơ, vội vàng xin tha:
- Cái đó, đồng chí cảnh sát, tôi, tôi không cố ý, tôi, tôi cút đi chẳng phải là được rồi sao?
Nếu y diễn cảnh đó sớm hơn một chút thì còn được, nhưng hiện tại để nịnh bợ Bí thư Huyện ủy, hai cảnh sát căn bản sẽ không để ý tới lời cầu khẩn của y, trực tiếp đeo còng vào tay Hồ Phong. một người quay đầu, thái độ hòa nhã nói với dì Trương:
- Đại tỷ, lát nữa hết việc, tới đồn cảnh sát một chuyến, để làm bản tường trình.
Thái độ thật khách sáo. Nếu là lúc trước, cho dù anh là người bị hại, thái độ cũng sẽ không tốt lắm. Phàm là người mang đến phiền phức cho họ thái độ của họ đều rất tệ. Sở dĩ hiện tại thay đổi như vậy nguyên nhân rất đơn giản, hai cảnh sát không hi vọng vì chút việc nhỏ này lại bị nhân vật số một Huyện ủy ghi thù.
- Vậy được, lát nữa tôi tới.
Dì Trương gật gật đầu. Hôm nay bà quả thực quá sợ hãi. Không thể ngờ cậu thanh niên bình thường ở quán rất khách sáo lễ phép với mình, lại là Bí thư gì đó trong huyện. Nhìn thái độ của hai cảnh sát là có thể nhìn ra, họ vô cùng kính sợ Từ Quân Nhiên.
Hai cảnh sát kia cúi chào Từ Quân Nhiên, lúc này mới đưa Hồ Phong lên mô tô đi.
Từ đầu tới cuối, đám đầu trọc ngồi trong quán cơm ngoan ngoãn đợi như bé con, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng.
Đợi sau khi cảnh sát đi xa, Từ Quân Nhiên quay đầu, vẫy tay vào trong quán, đám đầu trọc vội vàng chạy ra, đứng xếp hàng trước mặt Từ Quân Nhiên.
- Bí thư Từ, chúng tôi, thực sự không cố ý.
Tên đầu trọc thành khẩn nói với Từ Quân Nhiên. Sớm biết quán cơm này có liên quan tới Bí thư Từ, đánh chết họ cũng không dám tới làm loạn. Lưu manh cũng có đầu óc, họ rất rõ, trên thế giới này có những người không thể uy hiếp được. Những chiêu thức đánh đập tàn nhẫn của mình trước mặt họ, chẳng quả chỉ là một cuộc điện thoại có thể đập vỡ họ như món đồ chơi. Giống như Hồ Phong vừa rồi, bất luận chuyện này y có lí hay không, tên đầu trọc có thể khẳng định, chỉ cần Từ Quân Nhiên muốn, Hồ Phong có thể bị nhốt trong tù cả đời.
Từ Quân Nhiên nhìn thoáng tên đầu trọc, nhíu mày nói:
- Cậu đúng là khá thông minh.
Thấy tên đầu trọc thở phào, Từ Quân Nhiên nói tiếp:
- Sau này nếu còn phát hiện các cậu gây chuyện ở đây, tôi sẽ bảo Cục trưởng Diệp cho các anh tới công trường xã Trường Thanh lao động, đỡ phải ngày ngày nhàn rỗi đi lại khắp nơi trong huyện, gây chuyện thị phi.
- Không dám, không dám nữa.
Bọn đầu trọc toàn thân run lên, thời gian này cứ dăm ba bữa lại tới đồn công an đã đủ phiền rồi. Nếu còn bị bắt tới công trường xã Trường Thanh làm việc, vậy những ngày tháng này không lăn lộn nổi nữa rồi.
- Còn không mau cút đi.
Từ Quân Nhiên nghiêm mặt khiển trách. Quả thực hắn không có cảm tình gì với mấy tên côn đồ này.
Bọn đầu trọc nghe vậy quay người định đi. Từ Quân Nhiên lại lạnh lùng nói:
- Ăn cơm không trả tiền sao?
Thật ra lúc này dì Trương căn bản chưa nấu xong món nào, đã không nhìn thấy bóng dáng đám đầu trọc. Tuy nhiên lúc này họ cũng không dám phân biệt cái gì. Ngộ nhỡ Bí thư tâm trạng không tốt, lại giữ họ lại, cho nên một tên côn đồ móc ra rút ra một tờ 5 đồng nhàu nhĩ đặt trên bàn, sau đó cả đám lủi đi.
Dì Trương trợn mắt há mồm nhìn họ chạy xa, gọi kêu đứng lại. Không ngờ đám đầu trọc nghe thấy bà gọi, ngược lại càng chạy nhanh hơn. Thấy đám đó đã chạy xa, dì Trương liền cầm tờ 5 đồng đưa cho Từ Quân Nhiên:
- Tiểu Từ, cái này cậu cầm đi, tìm cơ hội trả lại cho họ.
Từ Quân Nhiên không kìm được cười cười, khoát tay nói:
- Dì Trương, tiền này là cho dì. Tôi cầm làm gì. Dì yên tâm, họ không dám tới gây chuyện nữa đâu. Đợi lát nữa dì tới đồn cảnh sát kể lại sự việc rõ ràng, sau này họ mà còn dám gây chuyện, cứ bảo người của đồn cảnh sát xử lý họ.
- Tiểu Từ…
Dì Trương không biết nói gì, đưa tay quệt nước mắt:
- Tôi xào cho cậu hai món…
Từ Quân Nhiên cười cười lắc đầu, nói:
- Không cần, dì Trương, tôi ăn no rồi, dì làm việc đi, tôi tới cơ quan đây.
Đang nói chuyện, xe jeep của Huyện ủy từ xa chạy tới, dì Trương nhìn Từ Quân Nhiên lên xe, đường hoàng rời đi.
Ngồi trong xe, nét mặt Từ Quân Nhiên không thoải mái. Từng chút từng chút kí ức lại hiện lên trong đầu, tất cả đều thay đổi rồi. Nhớ lại kiếp trước, mình nhậm chức ở phía nam, nhờ phúc phận của bố mẹ, lên tới vị trí Chủ tịch thành phố. Nhưng lại chẳng thực sự làm được sự nghiệp gì. Còn hiện tại, mình bước đi trên con đường đầy khúc khửu mới, con dường đầy bụi gai, có lẽ Từ Quân Nhiên sẽ gặp phải nhiều khó khăn hơn. Nhưng, Từ Quân Nhiên có lòng tin, vì những người bên cạnh mình, hắn sẽ dũng cảm xông lên.
Hội nghị thường ủy chủ yếu thảo luận vấn đề công khai chính vụ. Ngày hôm sau Từ Quân Nhiên và Lâm Văn cùng đích thân tới buổi tọa đàm của nhân dân xã Trường Thanh. Hội nghị do Hoàng Hải chủ trì. Trên hội nghị, anh ta giải thích lại tỉ mỉ một lần quan điểm công khai chính vụ. Sau đó nói lãnh đạo Huyện ủy chính quyền huyện đều rất coi trọng chuyện này. Hai vị lãnh đạo đều đích thân tới tham gia, xin mọi người cứ phát biểu thoải mái. Vì không có cán bộ trong xã, quần chúng lại khá quen thuộc với Từ Quân Nhiên, do đó nhanh chóng nhao nhao phát biểu. Từ Quân Nhiên cũng ghi lại từng nội dung quan trọng vào sổ.
Trên đường quay lại thị trấn, Lâm Văn vẻ mặt nghiêm túc nói với Từ Quân Nhiên:
- Bí thư Từ, xem ra chính vụ công khai chắc chắn phải tiến hành rồi.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Đúng vậy, từ tình hình phản ánh của người dân, rất nhiều cán bộ của chúng ta trong công tác, tồn tại hành vi dối trên lừa dưới, cơn gió lệch lạc này nhất định phải xử lý nghiêm túc. Nếu cứ để như vậy, sẽ rất bất lợi với sự phát triển của huyện.
Lâm Văn âu sầu nói:
- Đúng vậy, thời gian cán bộ cơ sở tiếp xúc với dân là nhiều nhất, đại biểu hình tượng của Đảng ủy và chính quyền chúng ta, bắt buộc phải chú ý trọng điểm mới được.
Từ Quân Nhiên hút một hơi thuốc, chậm rãi nói:
- Đúng vậy, nếu làm được việc công khai chính vụ, không thể cưỡi ngựa xem hoa, phải nắm chắc thực tế. Nếu không tới lúc đó thành cục diện trên có chính sách, dưới có đối sách, thì mất hết ý nghĩa.
Bọn họ đều là người từng công tác ở cơ sở, rất hiểu ẩn khúc bên trong đó, đương nhiên cũng hiểu. Rất nhiều chính sách điểm xuất phát cấp trên chế định là để phục vụ quần chúng tốt hơn, nhưng tới lúc thực hiện thật sự, lại xảy ra những chênh lệch. Sở dĩ xuất hiện tình trạng như vậy, nguyên nhân căn bản chính là có những người coi chính sách nhà nước thành công cụ mưu cầu lợi ích cho bản thân.
Nghĩ ngợi, Từ Quân Nhiên nói với Lâm Văn:
- Chủ tịch huyện, chuyện này, tôi thấy chúng ta phải đưa lên hội nghị thường vụ, thảo luận thật kĩ.
Lâm Văn gật gật đầu:
- Đúng vậy, không thể vội vàng nhất thời, nhất định phải làm tốt mọi sự chuẩn bị, mới chính thức mở rộng.
Về tới phòng làm việc, Từ Quân Nhiên vừa ngồi xuống, nghe thấy điện thoại vang lên, hắn vội vàng đi tới nhận.
- Xin chào, tôi là Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên nhấc máy nói.
Chưa dứt lời, đầu dây bên kia đã vang lên âm thanh rè rè, dùng giọng chất vấn nói:
- Bí thư tiểu Từ? Tôi là lão Vương cục xúc tiến đầu tư. Đoàn khảo sát đầu tư tập đoàn Chính Đạt sao thế, còn chưa quyết định, cậu nói chuyện với họ thế nào vậy?
Sau khi nghe vậy, sắc mặt Từ Quân Nhiên lập tức trở nên khó coi, lông mày nhíu chặt, lạnh lùng nói:
- Cục trưởng vương, ông có ý gì thế?
Cục trưởng cục Xúc tiến đầu tư thành phố Vương Hữu Thiên là tâm phúc của Hoàng Thanh Vân. Theo cách nói của Điền Hồ, vị Cục trưởng Vương này giỏi nhất không phải là việc xúc tiến đầu tư, mà là làm thế nào để khiến Chủ tịch Hoàng vui vẻ. Chuyện tập đoàn Chính Đạt khảo sát đầu tư vốn là nhờ Từ Quân Nhiên xúc tiến. Nhưng lại bị cục Xúc tiến đầu tư phía thành phố cướp công. Bên trong đây chưa chắc đã không có công lao nhảy trên tránh dưới của Cục trưởng Vương này. Hiện tại y vừa thấy phía tập đoàn Chính Đạt chậm chạp không chịu kí kết, lập tức có chút nóng nảy, trực tiếp gọi điện cho Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên rất không vui. Vốn dĩ bản thân có chút mâu thuẫn với việc này. Hiện tại Vương Hữu Thiên này dùng ngữ khí tuyên bố tội trạng để nói chuyện với mình, Từ Quân Nhiên dứt khoát thẳng thắn, không khách sáo trả lời:
- Cục trưởng Vương, hình như ông quên là, chuyện này là do cục xúc tiến đầu tư thành phố các ông phụ trách, liên quan gì tới tôi? Bên phía tôi còn có công tác, nếu Cục trưởng Vương có vấn đề gì, vẫn nên đích thân tới hỏi tập đoàn Chính Đạt.
Nói xong, Từ Quân Nhiên bộp một cái, trực tiếp cúp máy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận