Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 326: Đến Mạch Thành.

Sơ ý để mất Kinh Châu
Đây quả thật đã khắc họa thật sự tâm tình của Từ Quân Nhiên.
Nếu như bình thường mà nói, muốn đưa ra bất kỳ một dự án quan trọng nào, người phụ trách, trước đó phải trao đổi bàn bạc cùng với cấp phó của mình hoặc là các lãnh đạo khác, trước tiên phải nói ra suy nghĩ của mình mới có thể đưa lên nghiên cứu trên hội nghị. Nếu không có ai phản đối thì người phụ trách sẽ không thể rút lui, đây là luật của trò chơi.
Nếu Trương Cát Tường đã phải vội vàng đến Thủ đô, điều này cũng có nghĩa là Hội nghị thường ủy Huyện Võ Đức đã thông qua quyết định, chuẩn bị chính thức tiếp nhận tập thể xí nghiệp của công xã trấn Lý gia.
Từ Quân Nhiên thật không thể ngờ được, những người khác lại có thể ăn chặn một cách khó coi đến thế, đây chính là cướp công một cách trắng trợn, hái quả đào này rồi, chẳng lẽ bọn họ sẽ không sợ mấy người Chu Đức Lượng và Tôn Chấn An ở Tỉnh uỷ sẽ nổi trận lôi đình?
Nghĩ đến đây, Từ Quân Nhiên lại cảm thấy suy nghĩ của mình có chút hỗn loạn, hiện tại hắn cần phải hiểu rõ được tình hình lúc này ở huyện Võ Đức, bởi vì những chuyện được nói ra từ miệng Hà Vân Vĩ kia, Từ Quân Nhiên đột nhiên cảm thấy hiện tại, mọi chuyện dường như đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát của hắn rồi.
Hoàng Tử Tề đến thủ đô, Trương Cát Tường cũng đến thủ đô, Từ Quân Nhiên cũng không nhìn ra được là bọn họ đến đây để du lịch. Rõ ràng là lần này muốn nhúng tay vào việc mình trong chuyện tài trợ quảng cáo lần này, nếu không thì bọn họ sớm không đến, muộn không đến, hết lần này đến lần khác đều là đến ngay lúc hắn sắp làm xong mọi chuyện rồi mới đến, còn không phải là muốn cướp công hay sao?
Với quan hệ của Hoàng Tử Tề Từ Quân Nhiên tin là chuyện hợp tác với ban tổ chức sẽ không thành vấn đề, Trung Hoa chính là một xã hội dựa vào quan hệ, nếu có chuyện thì người có quan hệ sẽ được giải quyết nhanh chóng hơn người không có quan hệ, còn tên Hoàng Tử Tề này, vốn không hề có chút năng lực nào, chẳng qua là một kẻ cao biện pháp và cơ hội đúng lúc mà thôi!
Từ Quân Nhiên tất nhiên hiểu đạo lý này, trong chốn quan trường có đôi khi một ý kiến không được chấp nhận, nhưng không có nghĩa là ý kiến đó không hay mà là ngươi đề xuất ý kiến đó có vấn đề. Có rất nhiều chuyện, trong lòng người đưa ra quyết định hiểu rất rõ, nhưng là do người khác nói ra, cho nên y không làm theo, thậm chí là phản đối. Dùng quyền thế của mình để thể hiện công đức của mình, chuyện tốt có thể không làm, quyền thế không thể bị lay động, cho dù là lợi ích của dân tộc, lợi ích của nhân dân cái gì cũng có thể hi sinh. Xã hội chậm tiến bộ vài năm thì có làm sao, chỉ cần quyền thế của mình không bị tổn hại thì tất cả những thứ khác đều không đáng kể.
Ngược lại, nếu như có lợi, thì chuyện cướp công lao, hay hái đào này có một số người lại làm như chuyện thường ngày vậy, không cần tốn nhiều công sức.
Quan trường của Trung Hoa là một nơi vô cùng kỳ lạ, dù là người vô sỉ như thế nào thì khi vào trong liền sẽ biến thành đạo mạo trang nghiêm, một người quang minh lỗi lạc sau khi vào đó rồi thì lại biến thành một kẻ tầm thường, bất luận là có lên kế hoạch thật tốt thì cũng sẽ bị mắc cạn trong đó đến vô thời hạn. mặc kệ quyết định có hoang đường đến đâu, chỉ cần có thể được thông qua, thượng cấp có thể nói chuyện hài hước, có thể trách mắng cấp dưới của mình, còn cấp dưới trước mặt cấp trên thì chỉ có thể cung kính nghe lời, đồng liêu lúc đó liền đề phòng giống như kẻ trộm, đối mặt với thủ trưởng đều trở nên ghen ghét đố kỵ nhau.
Từ Quân Nhiên không biết quan trường ở huyện Giang Nam đã xảy ra chuyện gì nhưng hiện tại hắn có thể kết luận, tỉnh Giang Nam, thậm chí là thành phố Toàn Châu, hay huyện Võ Đức cũng đều ở trong tình trạng vô cùng hỗn loạn như vậy. Nhìn ngay từ huyện ủy Võ Đức có thể suy rộng ra, chuyện giao tranh trong thành phố nhất định là vô cùng kịch liệt, sở dĩ có tình trạng như vậy, rõ ràng là có một phần liên quan đến cục diện chính trị của tỉnh.
Trên làm dưới theo, đây là chân lý trước giờ không thay đổi ở chốn quan trường. Chỉ cần gia nhập vào chốn quan trường, thì sẽ biết được sự phức tạp của quan trường, của xã hội, người trên kẻ dưới, rắc rối phức tạp, hôm nay là bạn, mai lại là thù, mấy chuyện này đã quá quen rồi, không có gì lạ. Cho dù trong lịch sử, quan trường thường chia làm hai loại người là tiểu nhân và quân tử nhưng trên thực tế vẫn là trong anh có tôi và trong tôi có anh, giới hạn của mỗi người cũng không rõ ràng, ai cũng đều thấy mình là quân tử, còn đối thủ là tiểu nhân.
Vốn theo cách nghĩ của Từ Quân Nhiên, cục diện của huyện Vũ Đức, làm sao có thể xuất hiện tình huống như hôm nay, Dương Duy Thiên tất nhiên sẽ bị điều đi.
Chuyện này đối với kế hoạch của Từ Quân Nhiên là đòn đả kích lớn. Giống như một người đã chuẩn bị xong một kế hoạch lớn, tràn đầy nhiệt huyết, muốn lập sự nghiệp, nhưng lại được người khác thông báo, người vốn hỗ trợ xây dựng kia đã bị điều đi, lãnh đạo mới đến lại là người không cùng đường với mình. Vốn là việc cần mình làm, hoặc là giao cho người khác, tận mắt nhìn người ta lấy đi chức vụ, thành tích của mình, hoặc là đợi người ta đến treo mình lên hoặc là đi xỏ giầy cho họ.
Điều khiến Từ Quân Nhiên không thể hiểu nổi là, chuyện lớn như vậy, tại sao trước đó hắn không hề nhận được chút tin tức nào, điều này thật sự quá khác thường.
Từ Quân Nhiên cau mày, ngồi đó cả buổi không lên tiếng, ngay đến cả Lâm Vũ Tình vào trong phòng từ lúc nào cũng không biết, mãi cho đến khi hai tay của Lâm Vũ Tình đặt nhẹ lên đùi của hắn, hắn mới ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Vũ Tình cười gượng:
- Chị Vũ Tình, chị về rồi!
Lâm Vũ Tình gật đầu, nhìn Từ Quân Nhiên tươi cười nói:
- Sao rồi, tâm tình không tốt sao?
Cô không phải là kẻ ngốc sau khi Từ Quân Nhiên và Hà Vân Vĩ nói chuyện, hắn không hề lên tiếng, đến lúc cô trở lại lại phát hiện hắn vẫn ngồi ở kia, không nói không rằng, thậm chí khi cô vào phòng, hắn cũng không có phản ứng gì, rõ ràng là đang suy nghĩ điều gì đó, xem ra trong huyện đã xảy ra chuyện gì đó.
Là một người yêu hợp pháp, Lâm Vũ Tình hiểu rõ, giờ phút này, Từ Quân Nhiên rất cần cô ở bên cạnh để làm bạn, không cần đưa ra yêu cầu gì cả, chỉ cần cô ở cùng hắn là tốt rồi.
Từ Quân Nhiên cười gượng gạo, gật đầu:
- Có một chút chuyện.
Nói xong, hắn liền đem những gì mà Hà Vân Vĩ đã nói với hắn, nói lại cho Lâm Vũ Tình một lần, cuối cùng, Từ Quân Nhiên cũng từ từ nói:
- Hiện tại xem ra, chuyện ngày càng phức tạp, có một số người không muốn cho tôi sống dễ chịu rồi!
Y rất thông minh, chuyện này là cân nhắc trên việc Từ Quân Nhiên bất đồng với người khác. Newton đã từng nói đứng ở trên vai của người khác thì có thể nhìn xa hơn, cũng như vậy, Từ Quân Nhiên đứng ở một góc độ khác, từ tình hình chung nhìn vào chuyện ở huyện Võ Đức, cộng thêm những hiểu biết của hắn về tình hình trong và ngoài tỉnh, đột nhiên có thể phát hiện ra rất nhiều thứ mà người bên ngoài không nhìn thấy được.
Việc thăng chức trong giới chính trị thật ra là một cái vòng luẩn quẩn luôn chuyển đổi. Người hướng về chỗ cao, nước chảy về chỗ thấp, đây là một quy luật lưu động tự nhiên. Nói như vậy, mỗi một cán bộ ngồi trên chức vị của mình mấy năm, cần cù, tận tụy có chút thành tích, không mắc lỗi gì thì liền có cơ hội để thăng chức. Mỗi lần bước lên một nấc thang trong chính trị, kết cấu xung quành vòng tròn đương nhiên sẽ xảy ra sự thay đổi. Địa vị chính trị tăng lên, địa vị trong vòng đó đương nhiên cũng sẽ không giống, đối với cấp trên thì hắn sẽ là một thành viên trong vòng tròn đó, đối với cấp dưới hắn sẽ là hạt nhân của vòng tròn đó.
Mà Dương Duy Thiên chính là một hạt nhân quan trọng bên trọng cái vòng tròn của Từ Quân Nhiên ở huyện Võ Đức. Tuy y lại thuộc vào cái vòng luẩn quẩn của Chu Dật Quần ở thành phố Toàn Châu, nhưng ở huyện Võ Đức, Dương Duy Thiên cũng thuộc về cái vòng tròn của hắn, hơn nữa y lại còn là một hạt nhân vô cùng quan trọng bên trong đó.
Nhưng bây giờ, tâm của cái vòng tròn này đã bị dời đi, Từ Quân Nhiên lại phát hiện ra được, tiếp theo đây, mình sẽ phải đối diện với một cục diện rất khó khăn.
- Quân Nhiên, tôi thấy chuyện này có phải là cậu nên tìm Tào đại ca bàn bạc một chút hay không?
Lâm Vũ Tình nhìn Từ Quân Nhiên nói. Cô rất thông minh, tự biết mình không hiểu mấy chuyện quan trường này, cũng không thể nào đưa ra được ý kiến cho Từ Quân Nhiên, cho nên đã đề nghị Từ Quân Nhiên đi tìm một người có thể cùng hắn bàn bạc nghiên cứu chuyện này, dù sao thì nhiều người thì sẽ có nhiều sức mạnh hơn, huống chi lại là một người như Tào Tuấn Minh.
Từ Quân Nhiên gật đầu, hắn cũng biết, trong tình hình hiện tại, chuyện hắn cần làm nhất là tỉnh táo, các nhà chính trị kiêng kị nhất là hành động theo cảm tính, cảnh giới của một nhà chính trị chính là tạm nhân nhượng tất cả vì lợi ích toàn cục, nhẫn nhục chịu khó, đây cũng là một loại hi sinh, nếu không có loại hi sinh tinh thần này, thì tối đa cũng chỉ là một nhà chính trị “thanh lưu” mà thôi. Một nhà chính trị khi làm việc phải biết co được, dãn được, trong chuyện này, không chỉ là lập ngôn, lập đức, mà quan trọng hơn là lập công. Không chỉ vậy, mà còn cần biết mềm dẻo, biết khoan dung, độ lượng với người của mình, với người mình không thích, với người thấp hơn mình, những người hơn mình ở những phương diện khác, người có ích cho đất nước, người có ích cho chính mình.
Tuy nhiên, rõ ràng là Hoàng Tử Tề không phải loại người như vậy, nếu không thì đã không có chuyện Trương Cát Tường đi đến thủ đô rồi.
Ở chốn quan trường, người có năng lực hay đức hạnh tốt, nhất định không thể lên chức, còn người không có năng lực, đức hạnh kém thì lại chưa chắc bị giáng chức, thậm chí còn ngược lại, mấy kẻ nịnh nọt thì đường làm quan thường rộng mở.
Từ Quân Nhiên không biết được hiện tại thành phố Toàn Châu và huyện Võ Đức đang trong tình trạng như thế nào, nhưng khi nghĩ đến cục diện ở tỉnh, một lọat chuyện này lại khiến Từ Quân Nhiên cảm thấy trong lòng rất mơ hồ, dường như có một tấm màn vô hình đang bao che phủ trên đầu hắn.
Bất luận là như thế nào đi chăng nữa, kinh nghiệm nhiều năm trong chốn quan trường nói cho Từ Quân Nhiên biết, hắn tuyệt đối không thể để cho tấm nàm này bao phủ lấy mình, bằng không, cuộc đời hắn sẽ bị hủy ở trong tay người của Hoàng gia!
Từ Quân Nhiên từ từ đứng dậy, gật đầu, nói với Lâm Vũ Tình:
- Chị Vũ Tình, chị nói không sai, tôi không thể nào cứ ngồi đây lo lắng suông được, như vậy cũng không giải quyết được vấn đề gì. Chúng ta hãy đến nhà đại ca, bàn bạc kỹ càng chuyện này.
Lâm Vũ Tình thấy hắn cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, cũng nhẹ lòng được một chút, cười nói:
- Mặc kệ là cậu đi đâu, tôi cũng sẽ đi theo cậu!
Lúc này, cô đã hạ quyết tâm, nếu Từ Quân Nhiên bị mất chức, cô sẽ theo hắn đi buôn bán. Nếu như Từ Quân Nhiên bị các lãnh đạo Trung ương bắt lại, cô sẽ làm đám cưới với Từ Quân Nhiên, sau đó chờ hắn ra tù.
Đối với Lâm Vũ Tình mà nói, nếu như Từ Quân Nhiên công thành danh toại, cô nguyện làm người phụ nữ phía sau Từ Quân Nhiên, cả đời lặng lẽ dõi theo hắn. Còn nếu Từ Quân Nhiên gặp phải khó khăn, lâm vào bước đường cùng, cô nhất định bất chấp tất cả để ở bên cạnh hắn.
Tất cả đều là vì cô yêu hắn, và cô biết là hắn cũng yêu cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận