Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 194: Gặp lại Tôn Tĩnh Vân.

Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, Từ Quân Nhiên ban đầu không dám nói liều, kéo theo cả Tào Tuấn Minh. Hắn giờ có thể nói chuyện tùy ý như vậy, nhưng hắn lại cân nhắc tới việc làm thế nào có thể kéo theo được cả Tào Tuấn Minh vào. Dù sao trong bài phát biểu này, trong con mắt của mọi người quả thực cũng phải ra oai một chút.
Thế nên, Phản ứng của Trịnh Vũ Thành sau khi được giải thích về chuyện bao thầu cũng là chuyện có thể hiểu được.
Từ Quân Nhiên cười cười nhưng không dám nói thêm về chuyện này nữa. Hắn chỉ tán vài câu với Trịnh Vũ Thành mà thôi. Hiện giờ Cụ quản lý các đơn vị hành chính của chính quyền tỉnh ủy Giang Nam đang quản lý ba khách sạn. Khách sạn Dân tộc là một trong số đó, là nhà khách thứ hai chịu trách nhiệm đón tiếp những vị khách quan trọng của chính quyền tỉnh. Nơi đây đã đón tiếp mấy lần rất thành công cán bộ Trung Ương về kiểm tra. Nhà khách của Tỉnh không phải là nhà khách thứ nhất mà chính là chỗ này.
Từ Quân Nhiên còn nhớ mang máng rằng ba khách sạn này đều là do cá nhân thầu, mà những người đứng ra thầu đó đều là những tay máu mặt, thân phận không hề đơn giản chút nào. Dù ở đây có liên quan tới rất nhiều nơi và rất nhiều việc, chỉ sơ xuất một chút là có thể đắc tội một vị bồ tát lớn nào đó. Thế nên Trịnh Vũ Thành đơn giản là không dám nếm mùi vị đó.
Trịnh Vũ Thành rít một hơi thuốc, thở ra một hơi dài rồi nói với Từ Quân Nhiên:
- Tôi biết cậu tốt cho tôi. Nhưng nước trong khách sạn Dân tộc này sâu lắm. Anh cả của quản lý chúng tôi cũng đã từ nơi này mà đi lên. Có thể nói là vào thì dễ nhưng ra là khó đấy. Tôi cũng chỉ dám gọi là cố gắng chèo trống mà thôi.
Từ Quân Nhiên cười cười, nghe Trịnh Vũ Thành xả bực tức trong lòng. Trong lòng hắn thừa hiểu, những điều y nói chưa chắc đã hoàn toàn thật tâm. Mà kể cả là hắn nói thật thì e rằng cũng không thực sự muốn làm. Phải biết rằng ai cũng có thể nhìn ra được khách sạn Dân tộc chính là một con bài sống. Chỉ cần kinh doanh ổn định, tiền bạc sẽ cứ thế mà ào ào rót vào. Chỉ có điều Trịnh Vũ Thành bất kể là do thế lực hay là do quan hệ huyết thống mà muốn nuốt gọn chỗ này. Thực tế thì lực bất tòng tâm nên mới thở ngắn than dài về cái chuyện nhận thầu kia thôi.
Nếu thực sự cho y một cơ hội, không chừng tên giám đốc họ Trịnh này đã ra tay rồi.
Suy nghĩ một lát, Từ Quân Nhiên nói:
- Anh Trịnh, anh cũng không phải vội. Thuận theo tự nhiên sẽ hơn, cứ xem tài liệu trên đó đi.
Trịnh Vũ Thành khẽ gật đầu. Những lời nói của Từ Quân Nhiên đương nhiên là xuất phát từ ý tốt, nhưng khách sạn Dân tộc đâu phải khúc xương dễ gặm. Nếu y muốn nuốt gọn thì cũng phải đợi lúc thiên thời địa lợi nhân hòa.
Cười nói một lúc, Trịnh Vũ Thành nói với Từ Quân Nhiên:
- Có muốn tham quan xung quanh một lúc không, cậu chắc cũng muốn tham quan kỹ khách sạn Dân tộc một lần chứ?
Từ Quân Như ngẩn người mất một lát. Khi trước lúc làm thị trưởng tỉnh thành, khách sạn Dân tộc đã được sửa thành một nơi đón tiếp hội nghị cao cấp. Những đồ đạc hiện đại cũng chưa được như bây giờ. Nói thật, Từ Quân Nhiên chưa thực sự thăm quan kỹ nơi này, thế nên hắn gật gật đầu nói:
- Được được, dạo xung quanh một chút. Khách sạn Dân tộc năm đó là biệt thự riêng của Đốc quân thì tôi nghe nói từ lâu rồi.
Sau khi đi dạo một vòng xung quanh khách sạn, Từ Quân Nhiên mới biết những điều trước kia hắn được nghe nói thật không sai chút nào. Khách sạn Dân tộc quả nhiên là một khách sạn cao cấp nhất Giang Châu. Nơi đây trước kia trong thời dân quốc đã từng là biệt thự riêng của một vị đốc quân. Ngoài lầu chính đặt làm khách sạn, xung quanh còn có vài tòa biệt thự nhỏ, tuy không cao, đều là những tòa nhà được xây theo kiến trúc châu Âu, nhưng nếu nhìn lên thì sẽ thấy được một loạt dáng vẻ rất đặc biệt.
Theo những giới thiệu của Trịnh Vũ Thành, mỗi tòa biệt thự đều có ba bốn chục gian phòng, đại đa số đều là phòng tiêu chuẩn, nhưng mỗi tòa lại có vài phòng là phòng gia đình hạng sang. Những phòng đó sẽ chuyên dùng tiếp đãi thủ trưởng lãnh đạo các cấp.
- Người anh em. Sau này có bạn bè anh em muốn ở thì cứ đưa tới đây.
Trịnh Vũ Thành cười nói với Từ Quân Nhiên.
- Chuyện khác thì anh đây không chắc chắn bảo đảm nhưng nếu xét về mặt sang trọng thì khắp Giang Châu này đây là số một. Người khác tới tôi còn xem tâm trạng để thu xếp chỗ ở chứ chỗ anh em như cậu, thì cứ tự nhiên như người nhà.
Từ Quân Nhiên cười gật đầu, nói:
- Đã có câu này của anh Trịnh đây, sau này tôi sẽ không khách khí nữa.
Dù là thật hay giả thì có câu nói này cũng là được bày tỏ thiện chí. Từ Quân Nhiên đã quen với thế hệ dệt hoa trên gấm, cũng đã từng gặp những kẻ ném đá xuống giếng. Có nhiều lúc nghe mà chỉ để nghe, bởi những người bạn thật sự thì phải trải qua những trải nghiệm gian khó mới có thể minh chứng được.
Hai người đang đi thì có một người nét mặt hớt hơ hớt hải chạy tới. Từ Quân Nhiên tập trung nhìn hắn phát hiệt ra đó chính là người quản lý lần trước đã cản không cho Kim Thái Nghiên rời đi. Xem ra thì y chính là tâm phúc của Trịnh Vũ Thành. Lúc này nét mặt y đầy vẻ hoảng sợ lo lắng, dường như đã xảy ra chuyện động trời gì đó.
- Quản lý, có chuyện rồi.
Trong giọng nói của y cũng đầy lo lắng.
Trịnh Vũ Thành nhướng mày, trầm giọng nói:
- Hoảng hốt cái gì, trời sập còn có người chống, ngươi xem bộ dạng của mình đi.
Kẻ nọ cười khổ một tiếng rồi ghé tai Trịnh Vũ Thành thì thầm mấy câu. Thoáng cái, nét mặt của Trịnh Vũ Thành cũng tái nhợt theo, buột miệng chửi thề:
- Lũ khốn kiếp, dám coi đây là nhà chúng bay à?
Nói xong, anh ta quay sang nói với Từ Quân Nhiên:
- Người anh em cứ đi dạo tiếp nhé, tôi có việc phải xử lý trước cái đã.
Từ Quân Nhiên hào hứng gật đầu, nói:
- Anh Trịnh cứ đi đi, tôi đi quanh quanh một vòng là được rồi.
Người ta có chuyện phải đi, hắn đâu đến nỗi cũng xông vào cho thêm chuyện. Tuy nói việc không liên quan không tham gia là không được, nhưng Từ Quân Nhiên làm sao đủ sức đi giải quyết vấn đề cho Trịnh Vũ Thành. Cũng phải nói thêm Trịnh Vũ Thành là nhân vật có tiếng ở đất Giang Châu này cả ở chính trường lẫn xã hội đen. Việc y không giải quyết được thì Từ Quân Nhiên không thể cảm thấy mình đủ bản lĩnh để đứng ra xử lý.
Nhìn thấy Trịnh Vũ Thành và viên quản lý khuất sau tầm mắt. Từ Quân Nhiên dứt khoát quay đầu đi dạo một vòng. Không thể không nói tới việc đây là một nơi cảnh sắc tuyệt vời, nhất là bây giờ lại đang trung tuần tháng chín. Nước trong hồ dập dềnh sóng biếc khiến người ta cảm thấy vô cùng thư thái.
- Từ Quân Nhiên, sao anh lại ở đây?
Một âm thanh đầy vẻ ngạc nhiên ở cách đó không xa vang lên, khiến hắn giật mình quay đầu lại.
- Chị Tôn!
Nét mặt của Từ Quân Nhiên chợt trở nên khác lạ, bởi vì trước mặt hắn là Tôn Tĩnh Vân, kẻ đáng ra giờ này đang phải ở Thủ đô mới phải.
Lúc này Tôn Tĩnh Vân đang mặc chiếc áo đồng phục màu đen, đeo kính trông rất có khí chất, khiến người ta phải nhìn thật lâu.
Từ Quân Nhiên ngạc nhiên không há nổi miệng mất một lúc. Mãi tới khi Tôn Tĩnh Vân đi tới trước mặt hắn rồi hắn mới bất đắc dĩ cất giọng chào hỏi:
- Chị Tôn, không phải chị đã quay lại Thủ đô rồi sao?
Tôn Tĩnh Vân đứng trước mặt Từ Quân Nhiên, nét mặt rất vui vẻ, bật cười nói:
- Thì sao nào? Cậu thấy chị tôn cậu không vui à?
Từ Quân Nhiên cười khổ một mình. Hắn dường như chẳng bao giờ chiếm được ưu thế trước mặt người được gọi là chị gái này lấy một lần. Người ta cơ bản không có ý định trả lời câu hỏi của mình mà quay đầu hỏi lại. Đó chẳng phải là muốn chiếm quyền chủ động sao? Mặc dù Từ Quân Nhiên đời này kiếp trước có trình độ cao như thế nào thì hắn cũng bất lực với cái cô Tôn Tĩnh Vân này. Dù có nói thế nào thì đây cũng là một thiên kim tiểu thư, cành vàng lá ngọc, nếu chọc cho cô ta tức giận thì kẻ xui xẻo nhất định sẽ là hắn.
Đối với một kẻ có khả năng nắm bắt tâm lý người khác như Từ Quân Nhiên thì chắc chắn biết mình làm gì mới là sự lựa chọn tốt nhất.
Cho nên, Từ Quân Nhiên vội vàng xòe ra một nụ cười ngọt ngào xã giao nói:
- Chị Tôn nói gì thế, chẳng qua tôi hơi bất ngờ thôi mà. Được gặp chị Tôn tôi tất nhiên là rất vui rồi.
Tôn Tĩnh Vân trừng mắt nhìn tên đàn ông đang giở giọng nịnh hót nói:
- Con người cậu ở đâu cũng tốt chỉ cái giống hệt ông già, nghĩ một đằng, nói một nẻo.
Từ Quân Nhiên im bặt, nói thật còn bị mắng, nói điêu cũng vẫn bị mắng. Quả nhiên không nên nói đạo lý với phụ nữ làm gì cho mệt.
- Chị Tôn, chị đi công tác à?
Hắn sóng vai đứng bên hồ với Tôn Tĩnh Vân, cất giọng dò hỏi.
Tôn Tĩnh Vân cũng không biết chuyện gì xảy ra. Ở Thủ đô cô là cô gái thành đạt lại đoan trang hiền thục, nho nhã thanh lịch là thế, thế mà đứng trước Từ Quân Nhiên, cô chỉ muốn mắng cho tên tiểu tử này vài câu. Cũng có thể hai lần bi kịch nhất trong đời cô đều có hắn ở bên cạnh, thế nên trước mặt hắn, cô cảm thấy không cần phải giữ gìn hình tượng.
Nghe Từ Quân Nhiên hỏi, cô liếc mắt sang nhìn hắn, thản nhiên nói:
- Tôi làm gì ở đây, cậu quan tâm lắm hả?
Dù lúc này chỉ muốn nói một câu liên quan quái gì tới tôi, chẳng qua hỏi một câu cho phải phép thôi, nhưng Từ Quân Nhiên lập tức nghĩ ngay tới việc mình sẽ lãnh hậu quả như thế nào sau câu nói đó. Hắn lập tức mím môi, cố gắng đưa ra dáng vẻ tươi cười nói:
- Đương nhiên là quan tâm rồi chứ. Chị Tôn là bạn của tôi mà.
Cô nhìn sang hắn. Tuy lời nói của hắn phần nhiều là giả dối, có điều câu nói của hắn khiến cô cảm thấy dễ chịu. Cô cất giọng:
- Coi như là cậu biết ăn nói.
Từ Quân Nhiên lè lưỡi, lắc đầu rồi cười méo mó một hồi. Bản lĩnh kết giao của hắn không lại được với người phụ nữ này. Kiếp trước say mê quan trường, lại thêm vợ sớm qua đời, chỉ để lại cho một cô con gái, thế nên mỗi lần đối diện với con gái hay phụ nữ, hắn luôn có cảm giác tay chân luống cuống.
Tôn Tĩnh Vân nhìn vẻ mặt của Từ Quân Nhiên, rồi đột nhiên hỏi:
- À phải rồi, sao cậu cũng chạy tới Giang Châu?
Từ Quân Nhiên nói:
- Đến thăm một người bạn, tiện làm một hạng mục nữa.
Hồi trước, khi còn ở huyện Võ Đức, Tôn Tĩnh Vân đã từng nghe Từ Quân Nhiên nói phải làm một số hạng mục. Giờ nghĩ lại thì chắc cũng đã làm gần xong rồi. Cô gật gật đầu, nói:
- Có thời gian tôi sẽ đi thêm, nhân tiện quảng cáo trên báo luôn cho cậu.
Từ Quân Nhiên sững sờ, không thể tưởng tượng cô ta còn có ý tốt như vậy. Trong lòng hắn thấy có chút xúc động, nhớ lại cô trong đoạn hồi ức như cơn ác mộng khi ở huyện Võ Đức, bất giác hắn dịu dàng nói:
- Thôi, tấm lòng của chị Tôn tôi nhận là được rồi.
Hắn hoàn toàn không ngờ, câu nói này lại mọc mầm tai họa. Tôn Tĩnh Vân dựng chân mày liễu, mắt tròn trợn lên, trừng trừng nhìn Từ Quân Nhiên, giận dữ nói:
- Có bản lĩnh cậu nói lại tôi xem.
Trong nháy mắt, Từ Quân Nhiên cảm thấy sát khí bên mình. Hắn ho khan vài tiếng, vội vàng trả lời:
- Chị Tôn, tôi chỉ sợ cô nói lại quên thôi mà.
Cô nhìn sâu vào mặt hắn một hồi, sau đó hừ một tiếng, cúi đầu nói một câu khiến Từ Quân Nhiên dựng đứng tim.
- Không phải cậu ghét tôi chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận