Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 815: Giả heo ăn hổ?

Từ trước đến nay Từ Quân Nhiên chưa từng nghĩ tới ở tỉnh Đông Hải này còn có người nhận biết chính mình.
Nhìn vẻ mặt còn đang khẩn trương của Tô Dương, Từ Quân Nhiên lắc đầu cười khổ. Hắn thật sự không chú ý tới trong quán bar Dạ Sắc còn có một ca sĩ xinh đẹp như vậy.
- Cô rất yêu ca hát hả?
Từ Quân Nhiên cười hỏi Tô Dương. Một cô gái có can đảm theo đuổi mộng tưởng của mình như Tô Dương, hắn chẳng có chút ác cảm nào. Hắn cảm thấy cô gái này là một người có can đảm, dù sao trong thời đại này mà lại chấp nhận bỏ qua thân phận sinh viên để đi hát thì cũng không phải là chuyện đơn giản.
Tô Dương nhỏ giọng nói:
- Lúc đi làm ở Thủ đô, vì yêu ca hát nên thỉnh thoảng tôi lại ghé qua quán bar. Chị Nhược Lam thấy tôi hát được, liền để tôi lên hát, sau đó vẫn hát ở Dạ Sắc.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu, việc này cũng tương đối phù hợp với tính tình của cô
Chỉ có điều hắn vẫn còn chút nghi hoặc:
- Vậy tại sao cô lại biết tôi?
Hắn thật sự có chút tò mò, bởi vì hắn nhớ kỹ mỗi lần đến Dạ Sắc dường như rất ít khi hắn xuất hiện.
Khóe miệng Tô Dương xuất hiện một nụ cười:
- Thì tại ngày đó, anh với đánh nhau người ta ở quán bar.
Đánh nhau?
Từ Quân Nhiên ngây ra một lúc, sau đó nhịn không được lắc đầu, nở nụ cười khổ.
Chẳng trách cô gái này lại sợ mình như vậy, náo loạn cả buổi, thì ra là biết hắn lúc mình đang đánh nhau với người ta. Hắn còn nhớ rõ ngày hôm đó tên khốn của Hoàng gia gây chuyện thị phi, bị bản thân mình đụng vào nên hai bên lao vào đánh nhau. Chuyện đóng cổ phần của quán bar Dạ Sắc sau này cũng là do chuyện này mà ra.
Nhẹ nhàng khoát khoát tay, Từ Quân Nhiên cười nói với Tô Dương:
- Không cần sợ hãi như thế, tôi sẽ không ăn thịt cô đâu.
Tô Dương cẩn thận từng li từng tí nhìn Từ Quân Nhiên, trong lòng vẫn còn hồi hộp. Uy phong của vị đang ngồi trước mặt này mình đã được tận mắt nhìn thấy. Buổi tốm hôm đó trong quán bar, cô tận mắt thấy Hoàng đại thiếu gia, người đã từng đem chủ quán ép đến mức khóc không ra nước mắt lại giống như một bãi cứt chó, bị vị này tống cổ ra ngoài, ngay cả công an cũng không làm gì được hắn.
Tô Dương không đơn giản như Lý Tư Kỳ, cô qua lại trong quán bar thời gian không ngắn. Tuy nói vào đó chỉ để ca hát nhưng theo thời gian cô cũng đã từ từ hiểu ra: Trên thế gian này vận mệnh của mỗi người không giống nhau. Một số người trời sinh đã có khởi điểm cao hơn người bình thường.
Về sau cô cũng tình cờ gặp qua Từ Quân Nhiên mấy lần, đều là ở xa xa nhìn tới, vây quanh bên cạnh hắn đều là những người có tiếng tăm lững lẫy trong nhóm nha nội ở Thủ đô.
Một người như vậy lại xuất hiện ở Đông Hải, điều này làm cho Tô Dương cảm thấy rung động.
- Không phải cô đang hát ở Thủ đô à? Sao tự nhiên lại trở về Đông Hải?
Từ Quân Nhiên đang ngồi hút thuốc, bỗng nhiên hỏi Tô Dương.
Tô Dương nở nụ cười khổ:
- không biết làm thế nào mà cha tôi biết được việc tôi ở Thủ đô ca hát, liền gọi tôi trở về.
Dừng một chút cô cười nói:
- bây giờ Tôi là phóng viên của nhật báo Đông Hải, về sau nếu có việc cần phỏng vấn thì xin trưởng phòng Từ chiếu cố nhiều hơn.
Tất nhiên cô biết đơn vị mà Lý Tư Kỳ công tác. Người này là lãnh đạo của Lý Tư Kỳ, nói cách khác vị trưởng phòng Từ trước mặt hẳn là giữ chức văn phòng Tổng hợp của Tỉnh ủy, chuyên phục vụ cho người đứng đầu Tỉnh ủy rồi.
Từ Quân Nhiên rất hài lòng đối với tính cách biết chừng mực của cô, cười gật gật đầu:
- Được, nếu có gì cần tôi giúp thì cứ việc nói.
Một lời hứa hẹn mà thôi, căn bản không nhất định sẽ thay đổi thực tế. Lời nói của người trong quan trường, căn bản không thể tin là thật.
Lúc hai người đang trò chuyện thì Lý Tư Kỳ quay lại, thấy Từ Quân Nhiên và Tô Dương ngồi nói chuyện rất vui vẻ, nhịn không được hỏi:
- Tô Dương, trưởng phòng Từ, hai người đang nói chuyện gì thế?
Tô Dương cười cười, không trả lời. Từ Quân Nhiên mở miệng nói:
- Không có gì, chỉ nói một chút về mấy chuyện thời đại học của các cô thôi.
Lý Tư Kỳ nở nụ cười, đang muốn nói chuyện thì Điền Hoài Nhân trở về, thấy Từ Quân Nhiên đang tán gẫu cùng hai vị mỹ nữ, nhịn không được góp vui:
- Tôi nói này trưởng phòng Từ, con trai như cậu ngồi một mình ở đây, bên cạnh lại có hai đại mỹ nữ bồi tiếp, làm cho người khác hâm mộ quá đi thôi.
Từ Quân Nhiên cười ha ha, mấy người bọn họ lại ngồi cùng một chỗ tiếp tục hàn huyên.
Điền Hoài Nhân đối với Từ Quân Nhiên nhiệt tình như vậy chẳng qua là do Tằng Văn Khâm nhờ vả, bẳn thân y không có mấy hứng thú. Bây giờ có thêm hai vị mỹ nữ cùng trò chuyện, y cầu còn không được.
Đương nhiên, theo suy nghĩ của y thì tên họ Từ ngồi trước mặt này vẫn còn non lắm.
Chỉ có điều bất kể ở điểm nào, Điền Hoài Nhân đều đánh giá thấp tích cách thật của mấy vị bằng hữu mà bản thân mới kết giao này.
Đối với Lý Tư Kỳ, những người kia gia cảnh như thế nào, bản thân lợi hại ra sao, cô cũng chẳng thèm quan tâm. Loại chuyện này có lẽ vừa mới bắt đầu cô còn có thể chú ý đôi chút, nhưng về sau càng nghe nhiều càng mất kiên nhẫn. Ứng đối qua loa với Điền Hoài Nhân, cô cảm thấy tính tình những người này sao lại xấu như vậy, lớn như vậy rồi còn chưa làm được gì ra hồn. Quan trọng nhất, Từ Quân Nhiên là lãnh đạo trực tiếp của mình, nên cô cũng không dám bỏ hắn một mình ở đây để đi xã giao với người khác. Lỡ như trưởng phòng Từ có gì đó không hài lòng, khi về tìm cô gây chuyện, khi đó mới thật sự gọi là rắc rối. Về phần Tô Dương liền khỏi nói rồi, sở dĩ lúc đầu cô đến buổi tụ tập này quả thực ôm tâm lý xem náo nhiệt, ý đồ mở rộng vòng tròn quan hệ của bản thân. Nhưng mà sau khi gặp Từ Quân Nhiên thì toàn bộ sự chú ý của cô đã tập trung hết lên người hắn. Dù sao hắn cũng là đại thiếu gia có thể hô mưa gọi gió ở Thủ đô, so với đám nha nội ở Đông hải này thì Tô Dương cảm thấy mình tin tưởng Từ Quân Nhiên hơn.
(**)
Trái lại thì Từ Quân Nhiên cảm thấy chẳng sao cả. Dù sao cũng là bạn với Tằng Văn Khâm, mặc dù tình cảm không mấy sâu sắc nhưng nếu người ta đã chiếu cố bản thân mình thì mình cũng nên nể tình một chút.
Vì vậy mặc kệ Điền Hoài Nhân nói cái gì, hắn đều cười ha ha, chỉ thỉnh thoảng cùng mọi người đối đáp mấy câu.
Lý Tư Kỳ thờ ơ lạnh nhạt ngồi xem Từ Quân Nhiên cùng Điền Hoài Nhân nói chuyện, trong nội tâm đối với vị trưởng phòng Từ này lại tăng thêm vài phần kính nể. Cùng là lãnh đạo, so với Điền Hoài Nhân thích phô trương, cô ưa thích loại con trai trầm tĩnh, như Từ Quân Nhiên hơn.
Sau một lúc nói chuyện, Điền Hoài Nhân chuyển đề tài lên đám người lát nữa sẽ đến đây. Chủ nhân mời khách hôm nay tên là Hà Tiểu Đào, giao lưu rất rộng rãi, ở thành phố Đông Hải này coi như có chút danh tiếng.
(**)
Nghe nói lát nữa có thêm người đến, hình như đều là con em tại trụ sở Tỉnh ủy, Điền Hoài Nhân vỗ bộ ngực cười nói:
- Tất cả đều là bạn bè của tôi, tí nữa tôi giới thiệu bọn họ cho mọi người làm quen.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu từ chối cho ý kiến, cười cười không nói thêm gì.
Tô Dương nhìn thấy người quen, lôi kéo Lý Tư Kỳ đến chào hỏi. Điền Hoài Nhân thấy mỹ nữ đã rời đi, cũng không ở lại nói chuyện tiếp với Từ Quân Nhiên, đứng dậy đi tìm bạn bè của mình ôn chuyện. Lúc đứng dậy rời đi khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, Từ Quân Nhiên bắt được động tác này. Hắn thầm nghĩ nét mặt của tên Điền Hoài Nhân này là sao? Ở trước mặt mình thì cười cười nói nói, lúc rời đi thì lại như thế, chẳng lẽ đối với lời nói của mình có chỗ không đồng ý hay sao? Mà thôi, dù là ý gì đi nữa thì mình cũng chả quan tâm.
Từ Quân Nhiên không có ý định tìm hiểu sâu hơn. Hắn nghe ra được trong lúc nói chuyện với nhau, có không ít những kẻ muốn chủ động đến làm thân, lôi kéo tình cảm với những người có thân phận. Mục đích lớn nhất của buổi tụ tập này chỉ sợ cũng là để tiện cho mọi người phát triển quan hệ thôi.
Từ Quân Nhiên nghĩ thầm: Đây là lý do vì sao người ta nói quan trường là hình thức biến tướng của xã hội thu nhỏ. Có rất nhiều người từng giờ từng khắc đều tính toán lợi ích và tương lai của bản thân.
Về phần Tằng Văn Khâm, cái tên này đã đứng ở đằng kia cả nữa ngày rồi, tên hình như đang cùng người khác trò chuyện, thỉnh thoảng còn có người đi ngang chào hỏi với hắn. Xem ra nhân duyên của tên này không tệ. Từ Quân Nhiên biết rõ chẳng phải y cố tình xem nhẹ mình. Dù sao thì trường hợp này không phải từ đáy lòng, thân phận Tằng Văn Khâm quyết định y không thể né tránh ở đây. Chỉ cần mang cái mác đại thiếu gia, cũng đủ để nhiều người bám theo Tằng Văn Khâm như vịt. Không thấy mấy cô gái xinh nhất ở đây, đang uốn éo bên cạnh y hay sao?
Lúc này nhân vật chính đã xuất hiện. Hà Tiểu Đào, chủ nhân buổi tiệc trong miệng Điền Hoài Nhân, đang cùng mấy người trẻ tuổi đi vào. Một đám có nam có nữ, nhìn qua thì những người ngày đều đã công tác hết rồi. Mỗi người đều tỏ ra bình tĩnh, làm người khác khó nhìn ra được tâm trạng. Trái lại thì Hà Tiểu Đào nhìn qua khá phong nhã, cũng giống như cái tên “Tiểu Đào” của hắn. Hắn cao khoảng một mét bảy mươi, khuôn mặt tuấn tú. Nếu khuôn mặt của hắn mà đặt ở hậu thế thì tối thiểu cũng là cấp bậc soái ca trong trường học. Mấy người trẻ tuổi bên cạnh gã xem qua thì đều tương đối cao lớn. Ngoài ra còn có một nam một nữ, nhưng khi bọn họ xuất hiện thì rõ ràng làm cho mọi người ngây ra một lúc.
Nam thì khuôn mặt sáng sủa, nữ thì quyễn rũ, lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người.
Từ Quân Nhiên ngồi ở đằng này lại một lần nữa ngây người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận