Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 887: Báo danh

Tùy tiện chặn một người lại, Từ Quân Nhiên hỏi rất khách sáo:
- Chào ông, xin hỏi tòa nhà hành chính thôn ở chỗ nào?
- Nhà hành chính?
Ông lão bị Từ Quân Nhiên ngăn lại sửng sốt, lập tức cười nói:
- Cậu đi về phía trước, thấy tòa nhà sáu tầng kia không? Chính là nơi đó.
Sáu tầng?
Lúc này Từ Quân Nhiên mới chú ý tới, trong trấn nhỏ này không ngờ có kiến trúc cao tới sáu tầng.
Lắc đầu, Từ Quân Nhiên nói cảm ơn ông lão rồi đi thẳng về phía tòa nhà hành chính thôn.
Đi tới trước cửa, Từ Quân Nhiên đã thấy từ xa có hai chiếc xe đỗ trong khu nhà, còn có người đang lau xe.
- Limousine sao?
Nhíu mày một chút, Từ Quân Nhiên không nói gì, trực tiếp tiến vào.
Vừa vào sân, hắn liền thấy ở đây có đủ loại biển ghi rõ khu hành chính thôn Thảo Mạo này. Ở tòa nhà nhiều tầng này có cả đảng ủy và ủy ban, có công an và hội đồng nhân dân, tất cả đều ở một chỗ này. Nói ro ràng hơn nơi này là một khu hành chính tập trung.
Đánh giá bảng hiệu cao vút này, Từ Quân Nhiên cất bước đi vào. Mục đích của hắn đương nhiên là ủy ban thôn này.
Phòng ủy ban có không ít người, xem ra đều là các thôn dân tới làm việc. Từ Quân Nhiên cũng không nóng vội, tìm một người đang rảnh rỗi hỏi:
- Xin chào, tôi tới báo danh.
- Báo danh sao?
Người nọ là một phụ nữ mập mạp, nghe Từ Quân Nhiên nói vậy liền hơi sửng sốt, lập tức nói:
- Thư giới thiệu đâu?
Thời buổi này làm gì cũng cần thư giới thiệu. Nếu không có thư giới thiệu thì chẳng ai thèm tin lời anh nói. Ngược lại nếu có thư giới thiệu thì cũng có thể lừa gạt không ít người. Dù sao thì thông tin còn chưa thông suốt lắm, muốn xác minh tài liệu thật ra cũng rất phiền toái.
Từ Quân Nhiên đưa thư giới thiệu ra. Người nọ tiếp nhận, nhìn thoáng qua Từ Quân Nhiên rồi hỏi:
- Cậu từ đâu tới?
Lời này cũng hơi không lễ phép nhưng Từ Quân Nhiên chẳng để ý, cười cười ôn hòa nói:
- Tôi là người của thành ủy phái xuống huyện rèn luyện.
- Hả?
Người nọ đứng phắt dậy:
- Ối, ngài là Bí thư Từ à?
Từ Quân Nhiên sửng sốt, lập tức mới nhớ ra mình đã bảo Đoạn Văn Hiên chuẩn bị hồ sơ của cán bộ cấp phó ban, tới huyện Hoàng Dương ít nhất đây cũng là lãnh đạo cấp phó, mà ở nơi thôn Thảo Mạo này thì hiển nhiên hắn phải giữ chức bí thư rồi.
- Xin chào, chào chị.
Từ Quân Nhiên bắt tay đối phương, cười cười hỏi:
- Không biết có vị lãnh đạo thôn nào ở đây không?
Người nọ hơi xấu hổ nói:
- Chuyện này, Bí thư Đường đi họp ở huyện rồi. Thôn trưởng Vương, thôn trưởng Vương hình như chưa tới.
Từ Quân Nhiên sửng sốt:
- Làm sao vậy, nhà ông ấy có chuyện gì sao?
Người nọ không nói, ngượng ngùng nhìn sang bên cạnh. Một người đàn ông nghe thấy thân phận của Từ Quân Nhiên liền đi tới, cười cười nói:
- Nhà thôn trưởng gần đây đang xây nhà nên khá bận.
Từ Quân Nhiên gật đầu, à một tiếng liền không để ý tới nữa. Dù sao hắn cũng hiểu là công việc ở thôn cũng khá khó làm.
- Ngài, ngài là Bí thư Từ sao?
Người đàn ông trung niên kia vô cùng cẩn thận nhìn Từ Quân Nhiên, hỏi nhỏ.
Từ Quân Nhiên ngẩn ra, gật đầu:
- Đúng, tôi đúng là Từ Nhiên.
Hắn không chú ý tới người đàn ông trung niên đưa mắt nhìn người bên cạnh, gật đầu khẽ, hình như xác nhận điều gì đó.
- Cả Thôn trưởng Vương và Bí thư Đường đều không có mặt, nếu Bí thư Từ ngài không ngại thì cũng về nghỉ ngơi vài ngày, chờ chỗ chúng ta đỡ bận rộn sẽ bàn tới việc phân công công tác.
Người đàn ông trung niên nọ nhìn Từ Quân Nhiên, vừa cười vừa nói.
Từ Quân Nhiên cảm thấy quái lạ. Làm sao vừa báo danh thì thôn trưởng và bí thư đều không có mặt rồi. Suy nghĩ một chút, hắn hỏi:
- Vậy lãnh đạo khác trong thôn đâu?
- Chuyện này… cũng không có mặt. Tôi là Chủ nhiệm Văn phòng Đảng ủy Hồ Lai. Ngài gọi tôi là lão Hồ là được.
Hồ Lai lộ nụ cười lấy lòng Từ Quân Nhiên, xem ra là người cũng rất biết cách xã giao.
Từ Quân Nhiên nhướn mày, hình như cảm thấy có chỗ không thích hợp nhưng hắn cũng không nói gì. Công việc tại cơ sở quả thật rất bận rộn. Suy nghĩ một chút, hắn mới nói với Hồ Lai:
- Chủ nhiệm Hồ, nếu nói như vậy thì tôi đi vào phòng làm việc ngồi một lát, ông xem…
Hồ Lai gật đầu liên tục:
- Tốt, tốt, đã chuẩn bị tốt phòng làm việc cho ngài rồi.
Từ Quân Nhiên ngẩn ra, thật không ngờ đối phương lại nghĩ chu đáo như vậy. Mình chỉ là một cán bộ xuống huyện rèn luyện, không ngờ cũng chuẩn bị phòng làm việc cho mình. Chẳng qua nếu người ta đã có ý tốt thì Từ Quân Nhiên cũng không tiện từ chối, gật đầu đồng ý rồi đi theo Hồ Lai về phía phòng làm việc của mình.
Hồ Lai ân cần đi trước dẫn đường, vừa cười vừa nói với Từ Quân Nhiên:
- Bí thư Từ, ngài có thể tới thôn chúng ta khiến tất cả mọi người đều rất phấn chấn. Mấy năm nay dù bên trong thôn cũng có chút khó khăn nhưng chúng ta cũng có được một số thành tích rồi.
Việc báo cáo công việc thôn này khiến Từ Quân Nhiên nhất thời sửng sốt. Hắn cảm thấy hơi kỳ quái. Hồ Lai này có gì đó không đúng lắm, làm sao lại tỏ vẻ với mình như đối với cấp trên vậy? Chẳng lẽ gã đã biết thân phận của mình?
Lắc đầu, Từ Quân Nhiên tạm thời nén hoài nghi, đi theo phía sau Hồ Lai, sắc mặt đã hơi âm trầm.
Cùng lúc đó, ở giữa một gian phòng làm việc của Thành ủy Nam Châu, Tiền Vân Lục đang cười lạnh nhìn người đàn ông trước mặt:
- Lão Trương, sắp xếp tốt chưa?
Đối diện ông ta là một người đàn ông trung niên tầm hơn bốn mươi tuổi, nghe vậy cười gật đầu:
- Đã bố trí tốt theo ý ngài rồi. Vị Bí thư Từ này thật là thú vị, không ngờ lại chơi trò vi hành, đúng là quá ngây thơ rồi.
Mặt Tiền Vân Lục nhất thời sầm xuống, lạnh lùng nói với người đối diện:
- Trương Minh Tường, tôi nói cho anh biết, Từ Quân Nhiên không phải kẻ đơn giản. Ngay cả con cáo già như Đoạn Khê Tuyền cũng phải cẩn thận ứng đối với hắn, anh có tư cách gì mà khinh bỉ hắn chứ?
Vừa nói mặt ông ta vừa âm trầm tiếp lời:
- Nếu không phải bên Đông Phong xảy ra chuyện thì tôi còn không biết Từ Quân Nhiên muốn xuống tận huyện Hoàng Dương mà động tới gốc gác của tôi. Thật đúng là cũng có thú vị thật.
Trương Minh Tường không dám nói gì thêm. Y có thể ngồi trên bảo tọa Bí thư Huyện ủy này, tất cả đều nhờ Tiền Vân Lục nâng đỡ. Bản thân Tiền Vân Lục cũng đã đảm nhiệm vị trí lãnh đạo tại huyện Hoàng Dương nhiều năm. Qua nhiều năm như vậy, từ trên xuống dưới đã đầy người của ông ta. Đó cũng là nguyên nhân tại sao chuyện Từ Quân Nhiên đến huyện Hoàng Dương lại bị Tiền Vân Lục biết nhanh như vậy.
Mã Đông Phong đã bị miễn chức. Chuyện Từ Quân Nhiên phái thư ký tới huyện ủy ngồi đã truyền đi rất nhanh trong thành ủy. Lúc đầu Tiền Vân Lục còn cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng sau đó ông ta nghe người ta nói đến chuyện xảy ra từ đầu, lập tức liên tưởng tới việc rất có khả năng Từ Nhiên kia chính là Từ Quân Nhiên.
Cũng bởi nguyên nhân này nên Tiền Vân Lục đã sắp xếp trước mọi chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận