Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 351: Thôi Tú Anh.

- Lúc nãy Bí thư Mã vừa gọi điện cho tôi, thì bí thư Từ cậu cũng vừa đến, đối với tình hình trong thôn còn chưa có hiểu lắm. Chuyện thăm hỏi dịp Tết âm lịch, tôi thấy cậu không cần phải chạy đi chạy lại khắp thôn đâu. Thế này đi, chúng ta sẽ tập hợp ba thôn Liên Hiệp, Hậu Đồn, Tân Hòa với nhau, sau đó để cậu phụ trách công việc thăm hỏi là được.
Một câu của Vương Tường Lâm khiến người Từ Quân Nhiên bỗng chốc ngồi thẳng lên.
Hắn không hề nghĩ đến, bản thân vừa đến bộ máy chính quyền xã, Vương Tường Lâm liền giao phó công việc cho hắn. Phải biết rằng trên danh nghĩa trực thuộc chính quyền xã Trường Thanh tất cả có mười ba thôn, trong đó bảy thôn mới lập thành. Hiện tại thực tế là Đảng ủy bên kia đang điều hành, còn Vương Tường Lâm thực tế cũng chỉ quản lý có sáu thôn. Nhưng mà bây giờ ông ấy lại giao cho mình một nữa, chẳng lẽ ông ấy tín nhiệm mình thế sao?
Trong lòng thì nghĩ vậy, nhưng trên mặt Từ Quân Nhiên lại lộ ra vẻ mặt hơi sợ hãi:
- Trưởng thôn, chuyện này…chuyện này hình như không phù hợp cho lắm đâu?
Vương Tường Lâm nhìn Từ Quân Nhiên, từ sắc mặt ông cũng có thể bắt được suy nghĩ trong lòng hắn. Xem ra Từ Quân Nhiên chắc là biết được một chút tình hình ở đây, cười nói:
- Chắc cậu cũng đã biết, tình hình trong thôn có hơi đặc thù. Phía huyện thì vẫn chưa đưa ra biện pháp giải quyết gì, nên tình hình cũng chỉ có thể để như thế. Tôi thì không hiểu nhiều về cậu, nhưng mà tôi tin, cán bộ có thể được trường Đảng trên trung ương lựa chọn đồng thời còn được trao tặng bằng vị học viên ưu tú, bất kể là về nguyên tắc Đảng hay mặt năng lực đều sẽ không làm tôi thất vọng.
Nói xong, ông nghiêm túc nhìn Từ Quân Nhiên, nói:
- Đồng chí Từ Quân Nhiên, tổ chức trên đã phái cậu đến Xã Trường Thanh này, tôi hy vọng cậu sẽ cố gắng công tác hết mình. Nhân dân cái xã Trường Thanh sống chung với nghèo đói quá lâu rồi…
Đối với chuyện này, Từ Quân Nhiên thấy có chút ngoài ý muốn. Nhưng bản thân đã từng ở huyện Võ Đức, đối với những khó khăn của làng quê cũng xem như có hiểu biết. Hắn đã sớm chuẩn bị tốt tinh thần chịu khổ rồi, cũng chẳng có yêu cầu gì nhiều, lập tức nói lên suy nghĩ thái độ của mình:
- Trưởng thôn, cháu vừa tốt nghiệp trường Đảng, đối với công việc ở trong làng chúng ta còn chưa quen thuộc. Nhưng đã đến tổ công tác, cháu nhất định sẽ cố gắng đi theo lão đồng chí học hỏi, vững vàng trong công tác, để mau chóng sớm ngày hòa nhập với mọi người
Nói thật, với Từ Quân Nhiên là ủy viên Đảng ủy mới đến, Vương Tường Lâm mặc dù không có kiểu tâm lý phòng bị như trong nhà có chậu tụ bảo. Nhưng ông hiểu rất rõ, Từ Quân Nhiên có thể được phía trên phái xuống vậy cậu ta nhất định phải có bối cảnh gì đấy. Nếu không sao có thể để học viên ưu tú của trường Đảng đi xuống loại địa phương như Trường Thanh chứ? Phải biết là hiện nay trên quan trường thiếu nhất chính là những cán bộ vừa trẻ tuổi vừa có trình độ như Từ Quân Nhiên.
So sánh cùng những cán bộ trẻ tuổi tổ chức kỷ luật kém, chuyện lớn không làm, chuyện nhỏ lại không muốn làm, thì biểu hiện của Từ Quân Nhiên xem như rất có phong thái. Nhưng đến tột cùng người này có đáng trọng dụng không, thì còn phải từ từ quan sát biểu hiện sau này.
Gật gật đầu, Vương Tường Lâm nhìn Từ Quân Nhiên:
- Hồi nữa, tôi sẽ cho người đưa cậu đến làng Liên Hợp, tổ công tác chính nằm ở đó.
Dừng một chút, ông lại nói tiếp:
- Hiện tại người phụ trách trong tổ công tác là Vu Thanh Hải, Vu trưởng thôn. Ông ấy chính là người lão làng ở đây. Bắt đầu từ hồi công xã trước kia đến giờ vẫn luôn làm việc ở làng, đáng lẽ là lui xuống rồi nhưng vì ông ấy có uy tín cao trong mấy thôn, nên tôi mời ông ấy ở lại. Nếu như ở tổ công tác có chuyện gì, bí thư Từ cứ trao đổi cùng ông ấy.
Từ Quân Nhiên nghe vậy liền gật đầu. Hắn hiểu Vương Tường Lâm đây là có ý chỉ điểm cho hắn. Mặc dù bản thân là ủy viên Đảng ủy, nhưng Vu Thanh Hải là người được tổ công tác đặc biệt mời quay lại làm việc, thì có thể thấy trong mấy thôn làm ở tổ công tác ông ấy là người có tiếng tăm nhất. Hay nói trắng ra đây thuộc địa bàn của ông ấy. Sau này sẽ phải cùng người này làm việc chung, bản thân cũng nên lưu ý.
Vương Tường Lâm đứng lên, lúc sau Từ Quân Nhiên cũng đứng dậy theo. Rồi cả hai cùng sóng bước đi ra ngoài.
Đi đến văn phòng làm việc của chính Đảng, Vương Tường Lâm phân phó cùng Hoàng Hải vừa đứng lên:
- Anh Hoàng, trưa này sắp xếp một chút để bí thư Từ cùng mọi người trong tổ công tác thôn Liên Hợp gặp mặt.
Nói xong, ông lại quay lại nói với Từ Quân Nhiên:
- Tôi cùng bí thư Mã phải lên huyện họp, hôm nay ủy ban huyện muốn điều chỉnh lại. Cho nên không thể đích thân đưa cậu qua bên đó, có gì khó khăn cứ trực tiếp tìm Hoàng Hải là được.
Sau đó ông lại cùng Từ Quân Nhiên bắt tay rồi mới xoay người rời đi.
-bí thư Từ, anh chờ một chút, tôi sẽ gọi điện cho bên thôn Liên Hợp thông báo cho bọn họ một tiếng.
Hoàng Hải đợi khi bóng lưng của Vương Tường Lâm khuất hẳn khỏi tầm mắt mới cười cùng Từ Quân Nhiên nói chuyện. Rất rõ ràng, anh ta là người rất nghiêm túc thi hành chỉ thị của trưởng thôn.
Từ Quân Nhiên gật đầu. Từ đầu đến cuối, ấn tượng hắn để lại cho người xã Trường Thanh đều là lịch sử lễ độ, nhưng cảm giác dường như không phải theo kiểu thư sinh. Đúng là không thể nhìn ra con người này đã từng quấy đảo, gây ra sóng to gió lớn ở Giang Nam.
“Đê điều tố nhân, cao điều tố sự”( có thể hiểu ra với người thì khiêm nhường, nhỏ nhẹ, còn với công việc phải làm hết sức, hết khả năng). Đây chính là câu nói mà Ngâm Nguyệt tiên sinh đã nói với Từ Quân Nhiên, lúc hắn vừa tốt nghiệp trường Đảng và quay lại trấn Lý gia- nay đã dần trở thành trung tâm kinh tế ở huyện Võ Đức. Từ Quân Nhiên đã hiểu ra một cách sâu sắc, bản thân lúc trước quá khoe khoang, luôn thích thể hiện tài năng, cho nên mới tự tạo ra cho mình rất nhiều kẻ đối địch, thậm chí có lúc chính hắn còn không biết mình đắc tội với người khác từ lúc nào?
Bây giờ sống ở tỉnh Tùng Hợp, Từ Quân Nhiên đã hạ quyết tâm rồi, cho dù thế nào cũng phải đánh đâu chắc đấy rồi hãy nói.
Không lâu sau, Hoàng Hải đã sắp xếp xong xuôi tất cả, quay lại cùng Từ Quân Nhiên xuất phát đến thôn Liên Hợp.
Không nghĩ đến loại xe bọn họ đi là một kiểu moto có thùng.
- Trong làng có hai cái xe Jeep, một cho Đảng ủy bên kia, hai cho ủy ban bên này, thường để cho Bí thư Quy và trưởng thôn sử dụng. Mà chiếc xe máy chúng ta đang đi, là nhờ trưởng thôn cùng đồn trưởng Hồng đồn công an khi xưa cùng là bạn học sơ trung, nên để mấy người trong đồn tìm hộ cho chúng ta chiếc xe cũ để đi lại.
Hoàng Hải vừa lái xe vừa từ từ giả thích cho Từ Quân Nhiên đang ngồi ở vị trí phó lái.
Từ Quân Nhiên một mặt gật đầu cùng Hoàng Hải, mặt khác ở trong lòng lại suy nghĩ về mối quan hệ của Vương Tường Lâm và Hồng Thiên Minh, xem ra giao tình giữa hai người đó hẳn là không chỉ tốt bình thường. Lần này lại có thêm chút nhận thức mới rồi.
Chiếc xe máy đi không nhanh lắm. Mà ngay cả có muốn đi nhanh, thì với kiểu giao thông xuống cấp thế này ở Trường Thanh thì cũng chẳng thể đi nhanh được. Vì vậy Từ Quân Nhiên và Hoàng Hải cũng không vội vừa đi vừa tán dóc. Anh chàng Hoàng Hải cũng thuộc kiểu người khéo nói. Đối với phó trưởng thôn Từ Quân Nhiên mới đến, cũng có tồn tại loại tâm tư kết giao. Cho nên với tình huống bên trong làng phần lớn đều là biết mà không nói, hoặc nói ra gần như hạn chế nói chuyện của chính quyền xã bên này, còn với chuyện về Đảng ủy bên kia thì một chữ cũng không nói, có vẻ như là sợ Từ Quân Nhiên sẽ cho là hắn có ý đồ với mã tụ bảo.
Theo như Hoàng Hải giới thiệu, ở Trường Thanh có ba thôn bao gồm cả Liên Hợp là thuộc nhóm những thôn xa xôi nhất. Nếu gộp lại ba thôn một chỗ thì nhân khẩu ước chừng có tám ngàn người, nhưng vấn đề nằm ở chỗ khoảng cách chỗ bọn họ đến chính quyền xã thật sự quá xa. Hơn nữa giao thông ở ba thôn này rất bất tiện, chỉ có một đường đất, bình thường mà không cẩn thận thì coi như xong luôn. Hễ mà trời có mưa hoặc tuyết rơi, thì con đường này cơ bản trong tình trạng không có cách nào đi qua. Vì vậy xã đặc biệt cho người trong tổ công tác ở lại đó, và đặc biệt lắp đặt một bộ đàm điện thoại cho thuận tiện liên lạc.
Thời tiết hôm nay khá tốt, tuy rằng tuyết vừa rơi xong nên đường hơi trơn, nhưng Hoàng Hải lái xe rất ổn, thậm chí là rất nhanh.
Thời gian dần trôi qua, chung quanh chỉ còn lại một vùng đất hoang rộng, không thấy một bóng người. Từ Quân Nhiên đưa mắt nhìn cảnh sắc xung quanh, rốt cuộc cũng đã hiểu vì sao Hoàng Hải lại nói đây là đất hoang. Khỏi cần phải nói, trong khoảng chu vi hơn mười dặm, cũng không tìm thấy một cái làng nào, đúng thật là dân cư thưa thớt.
Nói như lời Hoàng Hải, từ mấy thôn này đến chỗ của chính quyền xã, nếu không có xe máy thì phải mất cả ngày trời.
Lúc đi được nửa đường, từ xa đã thấy một bóng dáng mang theo đồ chậm rãi đi, vì nghe có tiếng động cơ xe máy nên người đó liền quay lại, nhìn thấy là Hoàng Hải liền vội vàng vẫy tay:
- Chủ nhiệm Hoàng, chủ nhiệm Hoàng, là tôi đây!
Từ Quân Nhiên sững sỡ, hỏi Hoàng Hải bên cạnh:
- Chủ nhiệm Hoàng, người quen à?
Hoàng Hải nở nụ cười, chỉ vào người kia nói:
- Bí thư Từ là Tiểu Thôi trong tổ công tác, Thôi Tú Anh.
Từ Quân Nhiên lúc này mới chú ý, hóa ra đó là một cô gái. Chỉ thấy cô gái chừng hơn hai mươi, dáng cao cao gầy gầy, nhìn có vẻ như dinh dưỡng không đủ.
Đến lúc này, Hoàng Hải mới nói với Thôi Tú Anh:
- Tiểu Thôi, đây là bí thư Từ mới đến chỗ chúng ta, sau này anh ấy sẽ là người phụ trách trong tổ công tác làng Liên Hợp, cô hãy cố gắng giúp đỡ bí thư Từ trong công việc nhé!
Cô gái tên Thôi Anh Tú hiển nhiên là ngây ngẩn người, sững sỡ một lúc nhìn Từ Quân Nhiên, mới bật thốt lên:
- Vị, vị bí thư này cũng hơi trẻ thì phải?
Bạn cần đăng nhập để bình luận