Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 125: Người củaTôn gia tới.

Từ Quân Nhiên bị Tôn Tĩnh Vân mắng một câu, trong lòng lại yên tâm hơn nhiều, xem ra Tôn Tĩnh Vân đã hiểu ý của mình rồi.
Nói chuyện với người thông minh, họ sẽ hiểu chuyện rất nhanh.
Thấy thái độ hòa hoãn của Tôn Tĩnh Vân, Từ Quân Nhiên rất vui mừng, chỉ cần cô ta biết nên tỏ thái độ như thế nào, chuyện này sẽ dễ giải quyết hơn nhiều.
Từ Quân Nhiên cũng tin rằng, cái Tôn Tĩnh Vân quan tâm là anh em nhà họ Trình sẽ bị xử lý như thế nào. Những việc khác, cô ta cũng hiểu rõ, chẳng qua lãnh đạo thành phố Toàn Châu sợ ông Tôn tìm cơ hội để đối phó họ mà thôi, dù sao chuyện này mà làm to lên cũng chẳng đẹp mặt ai.
- Được rồi, tôi sẽ nể mặt cậu.
Tôn Tĩnh Vân suy tư trong giây lát rồi cười nói với Từ Quân Nhiên.
Cô là một người đẹp, loại khí chất cao quý này bẩm sinh đã có. Làn da trắng nõn, đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu, chả trách Trình Hồng Phát lại háo sắc đến độ mất hết lý trí. Từ Quân Nhiên tự nhủ, cho dù là hắn, hắn cũng hơi động lòng với vị đại tiểu thư nhà họ Tôn này.
- Cám ơn chị Tôn.
Từ Quân Nhiên biết, Tôn Tĩnh Vân nói vậy chẳng khác nào cho hắn được nở mặt với lãnh đạo thành ủy.
Tôn Tĩnh Vân chớp mắt nhìn Từ Quân Nhiên:
- Lần sau tới thủ đô nhớ mời tôi ăn bữa cơm đấy.
Từ Quân Nhiên mỉm cười gật đầu:
- Đắt quá tôi mời không nổi đâu. Nếu chị Tôn không để tâm, tiệm cơm ven đường thì tôi có thể suy nghĩ lại.
Hai người nhìn nhau cười, không khí ngột ngạt ban nãy đã tốt lên nhiều.
Chỉ có điều, tâm trạng vui vẻ của Từ Quân Nhiên kéo đài chưa được một tiếng đã bị phá vỡ.
Nói chuyện với Tô Tĩnh Vân khoảng nửa tiếng, Từ Quân Nhiên đã trêu chọc cho Tôn đại tiểu thư tâm trạng vốn không tốt trở nên vui vẻ ra mặt. Chủ yếu hắn chỉ kể một số chuyện lúc còn ở trường để Tôn Tĩnh Vân vui vẻ, che miệng cười liên hồi. Nếu không phải có Tôn Vũ Hiên chạy vào phá đám, chỉ sợ hai người vẫn còn nói chuyện dài dài.
Trong lúc hai người đang nói đến chuyện Từ Quân Nhiên giúp hợp tác xã trấn Lý gia dùng ruộng lúa để nuôi cá, Từ Quân Nhiên muốn nhờ Tôn Tĩnh Vân nói vài điều tốt trên báo. Tôn Tĩnh Vân vừa nghĩ đến việc Từ Quân Nhiên tội nghiệp muốn mình giúp đỡ liền bật cười khanh khách.
Cho dù là một người phụ nữ cao cao tại thượng đến đâu, nhưng ở trước mặt đàn ông, họ luôn thích đối phương thuận theo mình để nói chuyện.
Từ Quân Nhiên ra bên ngoài phòng bệnh, chào hỏi mấy lời với Uyển Tiêu Nguyệt và Hồng Nhan Hân rồi mới quay người đi. Nửa ngày trời lão bí thư chưa qua, hắn phải tới nhà của Lý Đông Viễn thay quần áo, gọi điện về hợp tác xã để Lâm Vũ Tình khỏi lo lắng.
Vừa ra đến cửa bệnh viện, Từ Quân Nhiên đã ngây ngẩn cả người.
Hai chiếc xe Jeep màu xanh lá chạy đến trước mặt hắn, phía sau là một chiếc xe tải hiệu Giải Phóng thường thấy.
Từ Quân Nhiên nhướng mày, hắn thấy có điểm gì đó không đúng lắm. Ngay sau đó, mấy người đàn ông cao lớn mặc thường phục bước xuống từ chiếc xe Jeep, đi đầu là một người đàn ông tầm hơn 30 tuổi, theo sát sau lưng người đó là mấy người đàn ông sắc mặt thâm trầm, thân hình to lớn.
Điều khiến Từ Quân Nhiên khiếp sợ hơn cả là có mấy chục người đàn ông cao to nhảy từ trên xe tải xuống.
Những người này nhanh chóng xếp thành đội hình, điệu bộ nghiêm túc khiến mọi người đều liên tưởng đến quân đội.
Dưới sự dẫn đầu của mấy người đàn ông kia, họ lần lượt tiến vào bệnh viện, nhưng lại bị công an huyện đứng ở cửa chặn lại.
- Xin hỏi, các anh là?
Người cảnh sát kia cũng không phải đầu đất, ánh mắt rất tinh tường, người đó cũng nhìn ra thân phận của những người này không tầm thường nên dù có nghi vấn nhưng vẫn giữ thái độ hòa nhã.
Người đàn ông dẫn đầu hừ lạnh một tiếng nhưng không thèm nói gì. Người đàn ông sau lưng anh ta mỉm cười, chỉ chỉ đám người phía sau rồi nói:
- Chúng tôi tới bệnh viện khám sức khỏe.
- Phốc!
Từ Quân Nhiên không nhịn được cười.
Một đám đàn ông cao to, dũng mãnh tay không đánh chết được một con trâu, rõ ràng chỉ đang lấy cớ tới khám bệnh mà thôi. Họ cho rằng người khác không nhận ra thân phận của họ hay sao?
Người cảnh sát kia khó xử nhìn người đàn ông trước mắt, cậu ta cũng không ngốc đến thế.
Dường như tiếng cười của Từ Quân Nhiên đã bị người kia nghe thấy. Người đàn ông cầm đầu với khuôn mặt lạnh lùng quay mặt nhìn về phía Từ Quân Nhiên:
- Cậu cười cái gì?
Không biết vì sao, Từ Quân Nhiên nhìn anh ta rất quen, hắn thấy người này có thể tìm ra lý do này để tới đây cũng có thể coi là một nhân tài.
- Anh họ Tôn sao?
Từ Quân Nhiên bước đến trước mặt anh ta rồi mở miệng hỏi.
Người đó vô cùng kinh ngạc, ánh mắt nhìn Từ Quân Nhiên lại càng thêm kỳ lạ:
- Cậu biết tôi?
Từ Quân Nhiên nhún vai, tỏ vẻ như không có gì:
- Ngoại hình của anh rất giống Tôn Vũ Hiên, đều là bộ dạng muốn bị đánh.
Mấy người đàn ông sau lưng phẫn nộ, đang định mở mồm nói chuyện, người đàn ông họ Tôn phất tay, quay đầu nhìn về phía Từ Quân Nhiên:
- Cậu biết cháu tôi? Tôi là Tôn Chấn Quốc, là chú sáu của Tôn Vũ Hiên.
Anh ta không phải loại người hữu dũng vô mưu, nếu không đã không nghĩ ra cách để những người lính này mặc thường phục tới khám bệnh. Nghe thấy lời của người thanh niên xa lạ này, Tôn Chấn Quốc có thể khẳng định rằng, người thanh niên này quen cháu mình – Tôn Vũ Hiên.
- Xin chào, xin chào, tôi là Từ Quân Nhiên, là phó bí thư Đảng ủy trấn Lý gia, huyện Võ Đức.
Từ Quân Nhiên vội vàng bắt tay anh ta, dù sao cũng là người nhà họ Tôn, hắn khách khí một chút cũng không thừa.
- Phó bí thư Từ sao?
Tuy Tôn Chấn Quốc kinh ngạc Từ Quân Nhiên còn trẻ như vậy, nhưng anh ta vẫn bình tĩnh nói:
Bạn cần đăng nhập để bình luận