Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 781: Làm mai

Khuôn mặt Từ Quân Nhiên đầy sự bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Tằng Văn Khâm, tuy không nói gĩ nữa, giao tình của hai người đều để ở trong lòng, đồ vật tặng thì tặng rồi, bản thân không cần thiết bày ra dáng vẻ thanh cao gì trước mặt Tằng Văn Khâm, giống như Tằng Văn Khâm tặng hắn những thứ này Từ Quân Nhiên sẽ không để ý, ngược lại nếu có một ngày Tằng Văn Khâm nhận được quà của hắn, Tằng Văn Khâm cũng không từ chối giống hắn.
Nhìn Lưu Băng Tâm, Từ Quân Nhiên mỉm cười:
- Anh ba anh đừng trêu em nữa, sáng nay em còn nhìn thấy bài phỏng vấn của nhà báo Lưu đó.
Nói xong, Từ Quân Nhiên cười ha ha nói với Lưu Băng Tâm:
- Nhà báo Lưu xin chào, tôi là Từ Quân Nhiên, sau này vẫn phải nhờ cô chiếu cố nhiều hơn.
Lưu Băng Tâm mỉm cười xinh đẹp, khách sáo nói với Từ Quân Nhiên:
- Trưởng phòng Từ, anh đây là nói sau rồi, nên là tôi nhờ anh chiếu cố nhiều hơn mới đúng.
Nhìn thoáng qua Lưu Băng Tâm, Từ Quân Nhiênn lại có chút ngoài ý muốn, người phụ nữ này nói câu này là có ý gì? Có Tằng Văn Khâm ở đây, cô ta còn cần dựa vào sự chiếu cố của người khác ở tỉnh Đông Hải sao? Không nói cái khác, chỉ đơn giản dựa vào danh tiếng người đẹp số một Đông Hải của cô, chỉ cần Lưu Băng Tâm mở miệng, người muốn giúp đỡ đoán chừng có thể xếp hàng dài từ đại viện Tỉnh ủy đến đại viện chính quyền Tỉnh, dù thế nào cũng không tới phiên mình.
Nghĩ tới đây, Từ Quân Nhiên cười nói với Lưu Băng Tâm:
- Nhà báo Lưu yên tâm, có thể giúp đỡ tôi chắc chắn sẽ giúp, chỉ sợ tôi thấp cổ bé họng, không thể giúp được cô.
Đây là những lời thật lòng của hắn, đừng nhìn thư ký là chức quan không nhỏ, nhưng phía trên còn có trưởng thư ký, còn có bao nhiêu người bên cạnh nhìn vào, bây giờ Từ Quân Nhiên cảm thấy bản thân bất cứ lúc nào cũng bị người khác soi mói cuộc sống.
Tằng Văn Khâm cười tiếp lời của Từ Quân Nhiên:
- Cậu đấy, không nên đừng nói như vậy. Cậu suy nghĩ một chút xem, nay cậu mới đến làm một ngày, vì sao nhiều người chủ động tìm đến cậu lôi kéo làm quen như vậy? Còn không phải vì cậu là một cây cầu lớn giữa bí thư Phương Chính và tất cả mọi người sao? Ai cũng muốn chen nhau lên cây cầu độc mộc cậu, đi hưởng thụ mưa móc của vị đại lão gia kia một chút đi. Sau này, nếu anh đây và nhà báo Lưu muốn tiếp cận đại lão gia, cũng phải chen chúc lên cây cầu độc mộc đó sao?
Từ Quân Nhiên không nói lên lời, triệt để không muốn nghĩ đến lý luận của tên này, Tằng Văn Khâm nói đến lời này rồi, bản thân còn có thể nói gì?
Nhưng nếu đã như vậy, Từ Quân Nhiên vẫn nhìn Tằng Văn Khâm nói:
- Anh ba anh muốn gặp bí thư Phương, còn cần thông qua em sao?
Lời này của hắn không phải bắn tên không đích, Tằng gia có ảnh hưởng đến việc bí thư Phương Chính lựa chọn mình làm thư ký, Từ Quân Nhiên mới không tin hai người Tằng Văn Khâm và bí thư Phương Chính không quen biết.
Tằng Văn Khâm cười hắc hắc, xua xua tay nhưng lại không tiếp tục dây dưa đề tài này nữa.
Biết Từ Quân Nhiên chưa ăn cơm, Tằng Văn Khâm nói với Lưu Băng Tâm:
- Nói với phục vụ, mang đồ ăn lên đi.
Anh ta đã gọi món trước rồi, chỉ đợi Từ Quân Nhiên đến.
Lưu Băng Tâm gật gật đầu, gọi phục vụ vào, bảo họ bắt đầu mang thức ăn lên.
Thừa dịp dọn thức ăn lên, Tằng Văn Khâm lại giới thiệu một chút với Từ Quân Nhiên, cô gái ngồi cạnh Lưu Băng Tâm kia tên là Hầu Xuân Tuyết, là sư muội của cô ấy, nay cũng làm việc ở đài truyền hình Tỉnh.
Từ Quân Nhiên cũng khách sáo chào hỏi đối phương một tiếng, Hầu Xuân Tuyết rất rụt rè, chỉ trộm nhìn Từ Quân Nhiên vài lần, cũng không nói gì.
Thức ăn của nhà hàng được mang lên rất nhanh, chỉ trong chốc lát tất cả thức ăn đã đầy đủ. Từ Quân Nhiên biết, Tằng Văn Khâm người này là người ý tứ, thậm chí ngay cả nhiều người không quá để ý chi tiết, anh ta cũng làm rất cẩn thận. Điểm này đã như vậy từ khi học đại học. Tằng Văn Khâm biết thân phận bây giờ của Từ Quân Nhiên không giống trước, tất cả cần phải khiêm tốn, bởi vậy bữa cơm hôm nay, cũng không gọi nhiều người, chỉ gọi Lưu Băng Tâm và sư muội của cô đến, thức ăn của bốn người không dễ gọi, Tằng Văn Khâm dứt khoát gọi lượng thức ăn cho sáu người. Rượu là tự mình mang đến, nghe nói là được lão gia đặc biệt tặng cho. Phục vụ mang cốc nhỏ lên, bị Tằng Văn Khâm ngăn lại. anh ta cười nói với phục vụ:
- Loại cốc nhỏ này làm sao đã được, đi đổi cốc to lên đây, một chai rượu vừa đủ bốn cốc.
Từ Quân Nhiên nhìn thoáng qua mấy chai rượu đặt ở đó, sắc mặt lập tức khó nhìn:
- Anh ba, không phải chứ! Giở trò đùa quốc tế gì đây, nhiều rượu như vậy, sao có thể uống hết?
Tằng Văn Khâm không lập tức trả lời, mà đi đến bên cạnh, lấy hai cây thuốc lá Panda từ trong túi áo ra, vứt trước mặt Từ Quân Nhiên, hào khí nói:
- Quân Nhiên, hôm nay anh mang theo bốn chai rượu và hai cây thuốc. Tôi không định mang về nhà, đây là nhiệm vụ tối nay anh giao cho cậu, uống không hết thì mang về. Còn thừa lại, toàn bộ là của cậu. Nếu cậu không muốn, sau này cậu coi như không quen anh đây.
Giây phút đó, trong lòng Từ Quân Nhiên có rất nhiều suy nghĩ. Lúc đó, điều hắn nghĩ đến là nghệ thuật tặng quà của Tằng Văn Khâm. Hắn sớm đã nghe Trần Hoành Đạt, Tào Tuấn Vĩ nói đến, khi ở Lĩnh Nam, nghiệp vụ công ty mở rộng, may mắn Tằng Văn Khâm ra mặt. Mà vị anh ba Tằng này, cũng là cao thủ tặng quà, khi anh ta tặng quà, không chỉ khiến anh không cảm thấy là đang nhận quà, ngược lại khiến anh cảm thấy đang giúp anh ta giải quyết vấn đề khó, hơn nữa sẽ không có bất cứ gánh nặng tâm lý nào. Ví dụ loại trường hợp hôm nay, bốn chai Mao Đài, giá thị trường, khoảng 2500 tệ, thuốc lá mềm Panda, mới được sản xuất gần đây, một bao là hơn bảy mươi tệ, hai cây vậy là 1500 tệ. Cho dù họ uống hai chai ngay tại đây, còn hai chai, lại thêm hai cây tuốc, cũng là hơn hai nghìn tệ rồi. Còn chưa bao gồm túi và đồng hồ anh ta tặng, hắn chưa kịp nhìn, không biết giá của hai thứ kia. Nhưng đây không phải nhận quà, chỉ là rượu không uống hết, thuốc không hút hết mà thôi.
Không thể không nói, trải qua thế sự thay đổi nhiều năm, mọi người đều thành thục, càng thêm hiểu được cách làm người như thế nào.
Từ Quân Nhiên không nói thêm gì, từ từ cầm chai rượu đổ đầy, nâng lên đối diện với Tằng Văn Khâm, bình tĩnh nói:
- Anh ba, chén rượu này em kính anh. Anh em chúng ta cùng nhau, em không nói nhiều lời nữa, tất cả đều ở trong chén rượu này.
Tằng Văn Khâm cũng nâng chén rượu lên, nhìn Từ Quân Nhiên chậm rãi nói:
- Trời định giao cho trách nhiệm lớn lao, cậu là em trai tôi, người khác không biết chuyện thế nào, tôi là anh nên hiểu cậu, chúng ta không tranh với đời, có đại ca và tôi, luôn có thể bảo vệ cậu chu toàn. Anh em chúng ta liên thủ, dưới gầm trời này đi đâu cũng được!
Lưu Băng Tâm và Hầu Xuân Tuyết cũng cụng ly với họ, nói lời chúc mừng, rồi uống một ngụm ly lớn của mình.
Uống ly thứ nhất, Lưu Băng Tâm liền nâng ly rượu đi tới, kính rượu Từ Quân Nhiên. Tằng Văn Khâm cũng nâng ly lên, đi đến trước mặt Hầu Xuân Tuyết, mời rượu cô.
Lưu Băng Tâm vừa nhìn liền biết là loại người thông minh thường đến những trường hợp như thế này, nói không ít lời khen tặng Từ Quân Nhiên, so ra mà nói, Hầu Xuân Tuyết được Lưu Băng Tâm dắt tới còn kém rất xa, rõ ràng là lần đầu đến nơi như thế này. Phần lớn thời gian cơ bản đều là Tằng Văn Khâm nói, cô chỉ lặng yên đỏ mặt lắng nghe.
Tằng Văn Khâm vừa cười vừa nói:
- Phóng viên Hầu, hôm nay mặc dù là cơm tẩy trần cho em trai tôi, nhưng cô và tôi cũng là lần đầu gặp mặt, ly rượu này, tôi đến kính cô.
Hầu Xuân Tuyết vội vàng nâng ly rượu lên nói:
- Không, không, trưởng phòng Tằng, ngài là thủ trưởng, tôi kính ngài.
Từ Quân Nhiên ngây người một lúc, có chút bất ngờ với cách xưng hô của Tằng Văn Khâm, Lưu Băng Tâm ở một bên thấp giọng cười nói:
- Anh ba anh nay là chủ nhiệm bộ phận sinh hoạt đài truyền hình chúng tôi, vừa hay là cấp trên trực tiếp của tôi và Xuân Tuyết, cho nên nói anh ấy mới là thủ trưởng.
Lúc này Từ Quân Nhiên mới nở nụ cười, náo loạn cả buổi, Tằng Văn Khâm đã thành cán bộ cấp phòng rồi. Trong ấn tượng vốn có của hắn, vẫn chỉ dừng lại khi Tằng Văn Khâm năm đó hình như công tác ở Ủy ban xây dựng thành phố Bằng Phi, không ngờ mấy năm qua đi, anh ba đã xâm nhập vào đài truyền hình.
Bọn họ thấp giọng nói chuyện ở bên này, Hầu Xuân Tuyết cùng Tằng Văn Khâm ở bên kia đã cụng xong ly rượu, Hầu Xuân Tuyết liền ngẩng đầu uống rượu, không ngờ Tằng Văn Khâm lại ngăn cản cô, vừa cười vừa nói:
- Tôi nói này nhà báo Hầu, không thể cứ uống như vậy được, chúng ta có phương pháp đấy.
Vẻ mặt Hầu Xuân Tuyết có vẻ khó hiểu, hôm nay cô tới đây, hoàn toàn là vì quan hệ của sư tỷ Lưu Băng Tâm. Người của đài truyền hình đều biết, quan hệ của Lưu Băng Tâm và Tằng Văn Khâm không tệ, trong đài có chuyện tốt gì, vị chủ nhiệm Tằng này đều nghĩ đến Lưu Băng Tâm, nay Hầu Xuân Tuyết vừa tốt nghiệp đại học, được điều đến đài truyền hình tỉnh Đông Hải, muốn cùng sư tỷ đến va chạm xã hội, cũng là để làm quen với nhân vật lớn, không ngờ vị chủ nhiệm Tằng này lại nói ra những lời như thế này, có chút lo lắng nhìn sư tỷ một cái, Hầu Xuân Tuyết nhìn Tằng Văn Khâm, đợi câu nói sau của anh ta.
Tằng Văn Khâm cười một cái nói:
- Người anh em này của tôi, từ nhỏ số phận đã không tốt, chịu không ít tội, bây giờ cũng tính là trở nên nổi bật, tôi không có em trai, coi cậu ấy là em trai ruột, cô cảm thấy thế nào?
Từ Quân Nhiên vỗ đầu mình, cuối cùng hắn đã hiểu trong hồ lô của Tằng Văn Khâm có gì rồi, tên này lại nghĩ đến việc làm mai cho mình!
Nghe được những lời của Tằng Văn Khâm, sắc mặt của Hầu Xuân Tuyết ửng đỏ, cho dù cô ngốc cỡ nào, lúc này cũng hiểu được ý của Tằng Văn Khâm, anh ta rõ ràng đang làm mai mối cho Từ Quân Nhiên thư ký thứ nhất Tỉnh ủy, lén nhìn trộm Từ Quân Nhiên một cái, lúc đang chuẩn bị nói chuyện, Từ Quân nhiên đã nhanh chóng bước đến trước mặt Tằng Văn Khâm, khuôn mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ nói:
- Anh ba, anh lại đùa như vậy nữa em đi à, em có vị hôn thê ở nhà, anh cũng biết. Lại nói, chuyện này có thể để anh sắp xếp sao, đại ca biết được, chắc chắn không tha cho anh.
Những lời của hắn là lời nói thật, dựa vào tính cách ngay thẳng chính trực của Tào Tuấn Minh, nếu biết cách làm của Tằng Văn Khâm, chắc chắn sẽ không vui. Hơn nữa không những không vui, nói không chừng còn kéo Tằng Văn Khâm và Từ Quân Nhiên lại, giáo dục tư tưởng cho hai người một trận.
Thấy biểu tình của Từ Quân Nhiên, Tằng Văn Khâm cười hắc hắc, nâng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch rồi nói:
- Vậy thì được, tôi không lẫn lộn, tôi không lẫn lộn nữa.
Nói xong, anh ta lại nói với Từ Quân Nhiên:
- Cậu nói cũng đúng, Tào lão đại chính là thích lải nhải. Tôi phải nói, ai là quan dưới tay anh ấy coi như đen đủi, ngày ngày toàn là càm ràm giống Đường Tăng, có thể khiến người ta phát điên được. Dám phạm sai lầm, liền dạy bảo một giờ trước rồi nói sau! Ha ha
Bạn cần đăng nhập để bình luận