Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 171: Trưởng phòng Vương khác thường.

- Trưởng phòng Vương, đây là bí thư tiểu Từ, em họ của vợ tôi.
Bạch Sa khách khí đứng lên nghênh đón, giới thiệu người bên mình với Vương Vĩ Đạt.
Từ Quân Nhiên bước về phía trước hai bước, nhiệt tình đưa tay ra:
- Trưởng phòng Vương, xin chào.
Vương Vĩ Đạt ngược lại sững sờ, kinh ngạc nắm chặt tay Từ Quân Nhiên, khách khí nói:
- Bí thư ký khách sáo rồi. Nếu là chỗ thân thích với anh Bạch đây thì cũng không phải người ngoài. Mời ngồi, mời ngồi.
Nói xong, y quay sang nói với Trịnh Vũ Thành:
- Anh, anh cũng ngồi đi.
Trịnh Vũ Thành khoát tay:
- Được rồi, cậu cũng không cần khách sáo với tôi. Đều là anh em trong nhà. Chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi.
Sau khi mọi người phân chủ khách ngồi xuống, Từ Quân Nhiên lên tiếng trước:
- Trưởng phòng Vương, lần này cần làm phiền anh rồi.
Lúc này, Vương Vĩ Đạt vẫn còn chưa biến thành đại tham quan như kiếp trước. Mặc dù vẫn có chút vô lại, nhưng dù sao cũng có tinh thần trượng nghĩa, khẽ mỉm cười nói:
- Bí thư Từ khách khí rồi. Đều là bạn của nhau, có thể giúp một tay, lão Vương tôi nhất định sẽ hết sức, tuyệt không hai lời.
Dù sao, Bạch Sa cũng được xem là lãnh đạo của y, là Trưởng phòng sở Công nghiệp máy móc tỉnh. Huống chi còn có mặt mũi của Trịnh Vũ Thành. Đối với người đã từng cứu mình, Vương Vĩ Đạt vẫn rất tôn trọng.
Trịnh Vũ Thành mở miệng cười nói:
- Cũng không phải người ngoài. Tiểu Từ đây là em vợ của Bạch Sa. Tôi lại nhỏ hơn lão Bạch. Tuy Vĩ Đạt và tôi không sinh cùng một mẹ, nhưng một cái dập đầu xuống đất hôm nay, chúng tôi cũng không khác gì anh em ruột thịt. Nếu có cái gì cần giúp đỡ, chúng tôi sẽ đứng ra đầu tiên.
Từ Quân Nhiên đối với cảnh tượng này rất có kinh nghiệm. Kiếp trước hắn đã ứng phó không biết bao nhiêu lần, một chút cũng không có cảm giác khẩn trương, mỉm cười nói với Trịnh Vũ Thành và Vương Vĩ Đạt:
- Nếu đã nói như vậy, vậy tiểu đệ tôi xin cảm ơn hai vị đại ca trước. Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài. Sau này nếu có chuyện gì cần đến tôi, tôi sẽ không nói hai lời.
Vương Vĩ Đạt cũng không khách khí, bưng ly rượu trước mặt, nói:
- Được rồi, tôi xin mời, xem như làm quen người em như cậu.
Nói xong, y uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay, sau đó nhìn Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên cũng hiểu, nếu hắn uống xong ly rượu này, chẳng khác nào bước vào cái vòng luẩn quẩn của Vương Vĩ Đạt. Tuy nhiên, trong trí nhớ kiếp trước của Từ Quân Nhiên, kết thúc của Vương Vĩ Đạt rất bi thảm. Nhưng hôm nay, Từ Quân Nhiên cũng biết Vương Vĩ Đạt làm người không dở. Chỉ là về sau không để ý nên mới làm ra chuyện sai lầm. Nếu đã như vậy, hắn hoàn toàn có thể cải biến vận mệnh của y.
Nghĩ đến đây, Từ Quân Nhiên bưng ly rượu uống cạn, sau đó ợ một cái, nói:
- Hí, anh Vương.
- Hahaha….
Vương Vĩ Đạt và Trịnh Vũ Thành liếc nhìn nhau. Ngay cả Bạch Sa cũng nở nụ cười, không thể tưởng tượng được Từ Quân Nhiên còn có một mặt như vậy.
Từ Quân Nhiên cười khổ. Tửu lượng của hắn kiếp trước cũng không tệ. Nhưng lại quên mất, cơ thể kiếp này chưa chắc đã được như kiếp trước. Mặc dù trong lòng hiểu rõ, nhưng phản ứng của cơ thể lại không có biện pháp khống chế.
Vương Vĩ Đạt cười, cầm lấy chai rượu trên bàn nhìn thoáng qua, rồi quay sang nói với Trịnh Vũ Thành:
- Đại ca, uống cái này à?
Trịnh Vũ Thành nghe xong liền sững sờ, Bạch Sa vội nói:
- Trưởng phòng Vương, rượu này là tôi chọn. Như thế nào, không hợp ý anh sao?
Vương Vĩ Đạt cười ha hả:
- Trưởng phòng Bạch, đã là người trong nhà, tôi đây cũng phải gọi anh một tiếng anh. Anh em tụ hội, sao có thể uống cái này chứ? Anh chờ một lát.
Nói xong, y đứng lên bước ra ngoài.
Nhìn thấy Vương Vĩ Đạt đi ra ngoài, Từ Quân Nhiên ngây cả người, nhìn về phía Trịnh Vũ Thành.
Trịnh Vũ Thành cười nói:
- Không sao, chắc cậu ấy đi lấy rượu ngon của mình đến.
Nói xong, liền giải thích thêm:
- Thằng này thích uống rượu, lại làm nhà phân phối, vào nam ra bắc, sưu tầm được nhiều loại rượu ngon lắm, luôn để ở chỗ của tôi. Trừ phi là khách quan trọng, còn không thì cậu ấy không nỡ lấy ra đâu. Nói chi xa, lần trước tôi mời Trưởng Ban Tổ chức cán bộ Thành ủy Lãnh đến đây, vậy mà thằng nhãi này chẳng chịu cho tôi mượn một bình Mao Đài gì cả.
Trưởng ban Lãnh?
Từ Quân Nhiên cau mày, thấp giọng hỏi:
- Là Trưởng phòng phòng Đào tạo II của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, Trưởng phòng Lãnh Hùng Phi?
Trịnh Vũ Thành khẽ giật mình, lập tức gật đầu:
- Đúng là anh ta. Bây giờ lên Trưởng ban rồi. Tôi có nhờ anh ta làm chút chuyện.
Dừng một chút, Trịnh Vũ Thành nói tiếp:
- Cậu biết anh ta?
Từ Quân Nhiên vội vàng lắc đầu:
- Không biết, chỉ nghe người ta nhắc qua.
Trịnh Vũ Thành gật đầu, cũng không nói nhiều. Dù sao thì y và Từ Quân Nhiên cũng không tính là quen thuộc, có mấy lời vẫn không thể nói nhiều.
Y thì không cảm thấy có vấn đề, nhưng Từ Quân Nhiên lại nhớ rất rõ cái tên Lãnh Hùng Phi. Nếu hắn nhớ không lầm, Lãnh Hùng Phi là một nhân vật không đơn giản. Trong vòng tám năm, Lãnh Hùng Phi được Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy bổ nhiệm làm Phó trưởng ban Ban tổ chức cán bộ Thành ủy Giang Châu. Sau đó một bước lên mây, trở thành Phó Bí thư Thành ủy Giang Châu. Về sau, đến tỉnh Liêu Đông làm chức Trưởng ban Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Sở dĩ Từ Quân Nhiên quen thuộc với Trưởng ban Lãnh như vậy là vì khi Hoàng Tử Hiên đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh Liêu Đông, Lãnh Hùng Phi và Hoàng Tử Hiên đấu với nhau rất lợi hại, đến nỗi gần như cạch mặt nhau. Kết quả, Hoàng Tử Hiên rời khỏi tỉnh Liêu Đông, đến Ủy ban Các bộ Trung ương. Còn Lãnh Hùng Phi thì đến tỉnh Giang Nam, đảm nhiệm chức Phó bí thư Tỉnh ủy. Hai người có thể nói là chia đều sắc thu.
Thời gian hai mươi năm trôi qua, từ Phó giám đốc sở đến lãnh đạo cấp tỉnh bộ, Lãnh Hùng Phi đã khiến Từ Quân Nhiên bội phục không thôi.
Hôm nay, Lãnh Hùng Phi còn chưa phát kỳ tích. Nếu có cơ hội, nhất định phải kết bạn mới được.
Một lát sau, Vương Vĩ Đạt ôm sáu bình rượu đến, bày ra trên bàn, cười ha hả:
- Hôm nay không say không về.
Từ Quân Nhiên lập tức trợn tròn mắt nhìn Bạch Sa rồi lại nhìn Trịnh Vũ Thành, khàn giọng nói:
- Anh Vương, hay là mình nói chuyện máy móc đi.
Vương Vĩ Đạt vung tay lên:
- Nói cái gì mà nói? Tôi làm chủ rồi. Máy móc chuẩn bị cho cậu là cái mới nhất. Còn cậu, cứ trả theo giá tiền thấp nhất. 45000.
Từ Quân Nhiên cười khổ:
- Ý tốt của anh Vương tôi xin nhận, nhưng tôi không có nhiều tiền như vậy.
Bạch Sa cũng nói:
- Đúng vậy, hôm qua tôi cũng đã nói qua, tiền trong tay Tiểu Từ không nhiều lắm. Chúng tôi tạm thời có thể dùng máy móc cũ được không….
Vương Vĩ Đạt nghe xong, cười hắc hắc:
- Nghe mọi người nói kìa. Chuyện anh em trong nhà, tôi có thể giao máy cũ sao? Tôi nói chú Quân Nhiên này, công xã của các người có phải là vùng giải phóng cũ?
Từ Quân Nhiên nghe xong, hơi ngẩn ra nhưng vẫn gật đầu:
- Đúng là vùng giải phóng cũ.
Vương Vĩ Đạt vỗ đùi:
- Vậy thì càng đơn giản hơn. Máy móc này cậu cứ mang về dùng. Chuyện tiền nong không cần bàn. Tôi sẽ nói với bên xưởng một tiếng, xem như là trợ giúp quần chúng vùng giải phóng cũ làm giàu. Nhưng anh đây xin nói trước, trong vòng hai năm, cậu nhất định phải trả tiền cho tôi. Bằng không, tôi đành kéo máy móc về thôi.
Nói xong, y còn trừng to hai mắt nhìn Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên im lặng, cả nửa ngày mới phản ứng được. Chiếm tiện nghi ngân sách quốc gia dễ như vậy sao?
Nhưng hắn cũng biết, Vương Đạt Vĩ cũng là có ý tốt. Ba chục ngàn trong tay, nói thật, có muốn mua một cái máy cũ cũng không đủ. Phải biết rằng, một nhà máy, ngoại trừ nhà xưởng và thiết bị máy móc, còn phải có công nhân kỹ thuật thuần thục và những thứ khác nữa. Đừng nói ba chục ngàn, năm chục ngàn cũng chưa chắc đủ.
Vương Vĩ Đạt nhìn Từ Quân Nhiên, tiếp tục nói:
- Ngoài ra, tôi sẽ phái hai kỹ thuật viên trong xưởng đến, phụ trách hướng dẫn sử dụng máy móc cho công nhân các cậu.
Từ Quân Nhiên lúng túng nhìn Vương Vĩ Đạt, ngượng ngùng nói:
- Anh Vương, tôi còn chưa tìm được công nhân.
Đây chính là sai lầm của Từ Quân Nhiên. Hắn chỉ mới nghĩ đến việc tiêu thụ bút máy văn phòng, lại quên mất phải tìm công nhân kỹ thuật thuần thục.
Thời đại này, có mấy người nguyện ý từ bỏ cuộc sống ở thành phố mà đến nông thôn chứ.
Trịnh Vũ Thành suy nghĩ một chút rồi nói với Từ Quân Nhiên:
- Chuyện này cậu cũng không cần lo lắng. Tôi sẽ giúp cậu nghĩ một số biện pháp, tìm mấy công nhân về hưu. Không phải là sư phụ dạy đồ đệ sao? Cùng lắm thì trả tiền công cho chúng tôi cao một chút là được.
Vương Vĩ Đạt gật đầu, nói:
- Hơn nữa, tôi nói này, cậu đừng làm nhà máy sản xuất văn phòng phẩm gì đó. Rắc rối lắm. Máy móc mà tôi chuẩn bị cho cậu, chuyên khai thác than chì, Trước cậu đóng hai chục ngàn tiền cọc, đem máy móc về. Rồi để anh Trình tìm một số công nhân đến, tiến hành làm việc. Sau khi than chì đã được khai thác, đem bán cho mấy xưởng gia công ở tỉnh. Như thế nào?
Hai mắt Từ Quân Nhiên sáng lên. Mình quả thật không suy tính chu toàn. Trước kia, công việc của hắn đa phần là phụ trách hành chính. Phương diện kinh tế chỉ hiểu đại khái mà thôi. Thật đúng là chưa nghĩ đến được như vậy.
Nhìn Trịnh Vũ Thành, Từ Quân Nhiên thành khẩn nói:
- Anh Trịnh, chuyện này phải làm phiền anh rồi.
Trịnh Vũ Thành cười một tiếng:
- Yên tâm đi, cứ giao chuyện này cho tôi. Trong ba ngày, tôi sẽ tìm người hỗ trợ cho cậu.
Chuyện này thật ra cũng chẳng khó làm. Dù sao Trịnh Vũ Thành cũng là nhân vật mánh khóe thông thiên ở thành phố Giang Châu. Quán cơm dân tộc của y vừa có tiếng vừa có sắc. Hắc bạch hai nhà đều quan hệ. Tìm mấy lão công nhân về hưu vẫn có thể làm được. Hiện tại, công nhân cũng cần sống, cũng cần tiền. Những công nhân về hưu hơn năm mươi tuổi, ở nhà rãnh rỗi. Nếu có thể đến dạy người khác học nghề trong vòng một tháng để kiếm tiền, khẳng định sẽ có người nguyện ý đi làm.
Vừa lúc Trịnh Vũ Thành có tâm muốn kết giao với Từ Quân Nhiên. Đưa cho Từ Quân Nhiên một đại ân, chẳng khác nào khiến Từ Quân Nhiên thiếu mình một đại nhân tình. Chỉ có điều, khiến cho Trịnh Vũ Thành và Bạch Sa có chút ngoài ý muốn là, Vương Vĩ Đạt đối với Từ Quân Nhiên biểu hiện rất thân thiết. Nói không khoa trương, quả thật chẳng giống lần đầu tiên gặp mặt gì cả.
- Anh Vương, đưa trước hai chục ngàn tiền cọc, bên phía tiêu thụ của anh có thể nói chuyện với bên xưởng sao?
Vừa lúc đó, Từ Quân Nhiên đưa ra nghi vấn của mình.
Vương Vĩ Đạt khoát tay:
- Yên tâm đi, chuyện này cứ để tôi lo. Nếu trong vòng hai năm cậu trả tiền cho xưởng chúng tôi là được.
Trịnh Vũ Thành nheo mắt lại, nội tâm cảm thấy chuyện này có chút lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận