Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 490: Trên núi từng có người chết.

Người càng không lương thiện càng thích nói mình lương thiện, người càng không đứng đắn càng thích nói lời đứng đắn, càng là những người mục nát càng thích nói lời trong sáng. Có một số người làm nô lệ sẽ thấy thấp hèn, khi làm chủ nhân thì tàn bạo, theo đuổi quyền lực không cần thiết xem trọng nhân cách tôn nghiêm, khi hưởng thụ quyền lực sẽ không tôn trọng tôn nghiêm của người khác.
Đối với cục trưởng Tiền, ông cảm thấy mình rất lão luyện, bắt đầu từ khi ở trong huyện, ban đầu là cán bộ cấp khoa trưởng giống mình, phần lớn đều là cấp huyện, điều này khiến cho Tiền Phù Sinh có một tâm lí, nếu cảm thấy ông là cán bộ lâu năm thì nên được tôn trọng, đối với công việc chưa làm được mấy năm của Từ Quân Nhiên mà được làm cán bộ cấp khoa, ông cảm thấy rất bất mãn. Nói như ông thì, một đám thanh niên làm việc không tốn sức, dựa vào người đứng sau nên được làm quan một phía, vốn dĩ là lời nói vô căn cứ.
- Lời cậu nói là có ý gì?
Nghe xong Từ Quân Nhiên nói, sắc mặt Tiền Phù Sinh thay đổi, có chút không vui nói. Tuy Lôi Bạo thực sự có tặng ông chút quà mọn, nhưng đó chẳng qua cũng chỉ là chút thành ý vãn bối tặng tiền bối thôi, trong mắt Tiền Phù Sinh, một tấm phiếu mua cái ti vi màu không là cái thá gì cả, ông với Lôi Chính Vũ là bạn lâu năm khi làm chức phó khoa.
Từ Quân Nhiên chau mày, có chút không ngờ Tiền Phù Sinh này lại mạnh miệng như vậy, mình chẳng qua cũng chỉ dò xét thử thôi, nhưng thật không ngờ Tiền Phù Sinh lại nói rõ muốn đứng cùng một thuyền với Lôi Bạo.
Cười ha ha, Từ Quân Nhiên đứng dậy, nhìn Tiền Phù Sinh nhàn nhạt nói:
- Cục trưởng Tiền đã nói như vậy, tôi chỉ có thể xem như chưa từng đến.
Nói xong hắn quay người đi thẳng ra cửa, trước khi ra khỏi cổng hắn quay người lại nói ý sâu xa:
- Tôi khuyên cục trưởng Tiền một câu, thêm chuyện không bằng ít chuyện, có một số chuyện, không tham gia có lẽ tốt hơn, nếu không sau này sẽ hối hận cả đời.
Tiền Phù Sinh đón lấy ánh mắt Từ Quân Nhiên, lạnh lùng nói:
- Tôi lựa chọn như thế nào, thì không cần bí thư Từ cậu nhọc tâm. Tường ổi còn trẻ, thì nên an phận một chút đi, đừng có làm rối tung mọi chuyện lên, không nghe người xưa nói sao, chịu thiệt đang ở trước mắt đó.
Từ Quân Nhiên im lặng, hừ một tiếng, quay người đi ra khỏi cục xây dựng.
Đi trên đường lớn của thị trấn, tâm trạng Từ Quân Nhiên không được tốt, vốn dĩ hắn muốn làm chút chuyện tốt, nhưng tại sao một số người luôn muốn đoạt lợi từ chuyện này chứ? Chợ nông sản là một công trình của dân, lúc nào cũng có đủ loại người muốn xen vào, chẳng lẽ trong lòng những người này không hề có một chút nghĩ đến tâm trạng của người dân sao?
Bất đắc dĩ nghĩ đến chuyện này, Từ Quân Nhiên theo quán tính đi loanh quanh trong thị trấn, đợi đến khi hắn hoàn hồn, thì đã đến cổng lớn cục công an huyện rồi.
- Bí thư Từ, sao lại là anh?
Một giọng nói vang lên bên tai, Từ Quân Nhiên quay đầu lại nhìn, phát hiện thì ra là Mã Siêu, chẳng qua bây giờ anh thay một bộ áo khoác trắng, còn đội thêm một cái mũ đầu bếp trên đầu, nhìn rất là thú vị.
- Đây không phải Mã Siêu sao? Sao cậu lại ở đây?
Từ Quân Nhiên rất là thích thanh niên trẻ tuổi này, cười rồi nhìn cậu ta hỏi.
Mã Siêu cười hắc hắc, nói tình hình thực tế với Từ Quân Nhiên. Lần trước cậu ta đến tìm Từ Quân Nhiên giúp đỡ, muốn làm ăn buôn bán trong thị trấn, Từ Quân Nhiên đã nhờ Diệp Hữu Đạo giúp đỡ, Diệp Hữu Đạo này cũng là người rất thú vị, nghe Mã Siêu nói ngoài biết làm bánh bao không biết gì khác nữa, ban đầu còn có chút vò đầu, nhưng sau đó vừa bắt tay vào đã xong rồi, chính là mở một tiệm bánh bao, không ngờ còn có thể kiếm được tiền. Diệp Hữu Đạo ra mặt giúp tìm phòng ốc, ngay bên cạnh cửa lớn cục công an, một tiệm khoảng 10m2, tìm người sửa sang lại phòng ốc một chút, sau mấy ngày tiệm bánh bao đã được khai trương. Tên tiệm là suy nghĩ của Diệp Hữu Đạo, nên gọi là tiệm bánh bao tên là Phong Viên, còn chưa nói đến, tay nghề làm bánh của Mã Siêu không phải nói khoát, bánh bao nhân dưa chua của cậu ta, vừa ngửi đã thấy thơm phức, vừa cắn một miếng, ngon đến mức nghiện, khai trương chưa đến mấy ngày, khách hàng đến tiệm đông nghẹt.
Hôm nay Mã Siêu đang muốn đi ra rót nước, từ xa đã nhìn thấy Từ Quân Nhiên mặt đầy tâm trạng đang đi đến, cậu ta rất là biết ơn hắn, nếu không phải bí thư Từ anh mở miệng, đội trưởng cục huyện Diệp Hữu Đạo ở trên cao, làm sao có thể giúp một người quê mùa như mình chứ, dùng lời mẹ của Mã Siêu nói, những chuyện trong đời này của mình phải biết cám ơn, nếu không kiếp sau sẽ làm trâu làm ngựa.
Từ Quân Nhiên cũng rất thích thanh niên trẻ tuổi Mã Siêu này, tuy tuổi tác của đối phương không nhỏ hơn là mấy, nhưng trong lòng hắn cậu ta chính là một người già từ lâu rồi, hắn nhìn thấu được sự nĩnh nọt và giảo hoạt của người dân trong thị trấn, nhìn thấu người trong quan trường tìm cách hại nhau, con người chất phác như Mã Siêu, khiến Từ Quân Nhiên có cảm giác thoải mái, chất phác, thật thà, không hề mưu mô, ở cùng với một người như vậy, hắn không cần đề phòng gì cả, cảm giác lớn nhất chính là an tâm.
Nhìn thấy Mã Siêu chào hỏi mình, Từ Quân Nhiên cười :
- Không tồi, tiệm bánh bao này của cậu làm ăn được đó.
Mã Siêu cười hắc hắc, sờ đầu mình nói:
- Mẹ tôi có nói, đều nhờ vào bí thư Từ nhờ đội trưởng Diệp giúp đỡ, sau này tôi sẽ lập bài vị cho hai người.
Từ Quân Nhiên không nói, nhưng hắn cũng biết, cách thức cảm kích của Mã Siêu đối với mình, hắn cười rồi khoát tay, Từ Quân Nhiên nước vào tiệm bánh bao của Mã Siêu.
Mặt tiền không lớn lắm, tổng diện tích 10m2, căn bản là không được rộng lắm, nhưng mà quán này mở kế bên cục công an, cho nên buôn bán rất được.
Từ Quân Nhiên chọn một bàn gần cửa sổ ngồi xuống, cười nói với Mã Siêu:
- Cậu không phải nói mình làm bánh bao gì hay sao? Cho tôi mấy cái đi, vừa hay tôi chưa ăn cơm nữa.
Mã Siêu cười vui vẻ:
- Được thôi!
Chỉ trong chốc lát đã bưng lên ba cái bánh bao nóng hổi, Từ Quân Nhiên cắn một miếng, mùi vị rất được, thì ra tâm trạng có chút lo lắng cũng vơi đi rất nhiều.
Thấy Từ Quân Nhiên có chút buồn không vui, Mã Siêu mở miệng nói:
- Bí thư Từ, thấy anh có vẻ không vui, có chuyện gì sao?
Từ Quân Nhiên nở nụ cười, thật không ngờ tâm trạng của mình lại để cho Mã Siêu nhìn ra được, xem ra tâm trạng của mình thật là khó chịu, nhẹ nhàng gật đầu, Từ Quân Nhiên tất nhiên sẽ không nói ra cho Mã Siêu nghe:
- Không sao, không sao, có thể có chuyện gì chứ?
Mã Siêu gật đầu nói:
- Tôi biết ngay mà, các anh ăn cơm nhà nước, không lo ăn không lo uống, còn có người phát tiền lương cho, có chuyền phiền phức gì chứ?
Cậu ta nói rất thành khẩn, nhưng Từ Quân Nhiên nghe ra được, những lời này có ý khác.
Từ Quân Nhiên ăn một miếng bánh bao, sau khi nuốt xuống mới cười nói với Mã Siêu:
- Tôi nói cậu đó thật là, người ăn cơm nhà nước, với người không ăn cơm nhà nước có gì khác nhau chứ? Sao nghe cậu nói thì lại thành ra không thể gặp phiền phức chứ?
Mã Siêu thật thà cười, sờ đầu mình nói:
- Tôi không hiểu những đạo lý lớn này, tôi chỉ cảm nhận thôi, cả năm nay không bệnh không gặp tai nạn, không lo ăn không lo uống, có gì mà nghĩ không thông chứ? Có chuyện gì mà đau đầu chứ?
- Hả?
Câu nói này của Mã Siêu, ngược lại khiến Từ Quân Nhiên cứng họng, cuối đầu xuống thầm nghĩ, Từ Quân Nhiên chịu không được cảm thán một hơi, vẫn là làm dân thì tốt hơn, yêu cầu của họ đối với cuộc sống, chỉ dừng lại ở việc “không bệnh không tai nạn, có ăn có mặc”, trong mắt họ, chỉ cần đạt được hai điều đó, thì có thể vui vẻ sống rồi.
Sau một hồi, sắc mặt Từ Quân Nhiên bắt đầu giãn ra, cười nói với Mã Siêu:
- Cậu thật là thú vị, ngồi xuống nói chuyện với tôi đi.
Mã Siêu ngổi đối diện Từ Quân Nhiên, hai người bắt đầu trò chuyện việc nhà.
- Bí thư, anh là người Giang Nam?
Mã Siêu cười hỏi, trước đây hắn nghe Diệp Hữu Đạo nói.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Cha mẹ tôi là người thủ đô, sau đó đến Giang Nam, tôi lớn lên ở đó, sau đó đến thủ đô học, còn cậu? sao còn chưa đi học?
Mã Siêu thở dài một hơi:
- Nhà tôi nghèo, không đi học nổi.
Từ Quân Nhiên nghe vậy lặng người, chưa đợi anh nói mấy câu, Mã Siêu đã cười rồi nói:
- Nếu như giải phóng trước đó năm sáu năm, chắc tôi có thể đi học rồi, khi đó cha tôi là người đầu tiên xây nhà gạch đó, sau đó. . . sau đó nếu không phải xảy ra chuyện, chúng tôi có trở thành bộ dạng này sao . . .
Từ Quân Nhiên thật không ngờ, năm sáu năm trước người xây được nhà gạch, người giàu nhất đầu tiên, lại là cha của Mã Siêu, thật sự rất có tài.
Nghĩ tới đây, Từ Quân Nhiên ý thức được một số vần đề, đó chính là Mã Siêu dường như chưa từng nhắc đến cha trước mặt mình, phải biết rằng trước đây khi mình hỏi Mã Siêu, cậu ta chỉ nói trong nhà có mẹ già thôi, chưa hề nhắc đến cha.
- Nhà cậu xảy ra chuyện gì vậy?
Từ Quân Nhiên hỏi Mã Siêu, hắn rất tò mò, một người đàn ông mấy năm trước đã ý thức được tính quan trọng, rốt cuộc gặp phải chuyện gì, đã xây được nhà gạch rồi, theo lí mà nói thì đã thoát khỏi cái nghèo rồi, nhưng sau đó lại trở thành bộ dạng như bây giờ, trong nhà Mã Siêu rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì?
Mã Siêu do dự cả buổi, ấp úng một hồi mới nhỏ giọng nói với Từ Quân Nhiên:
- Chuyện đó . . . cha tôi khi đó cùng với con trai bí thư công xã đánh nhau, đánh chết người đó.
Nói xong, mặt cậu ta lộ vẻ oán hận không thôi.
Thấy cậu ta không muốn nói rõ, Từ Quân Nhiên cũng không hỏi nữa, hơn nữa chuyện nhà người ta, còn là chuyện đau lòng nữa, không muốn nói là chuyện bình thường thôi. Hắn đứng dậy vỗ vô mông, đưa Mã Siêu một đồng, chuẩn bị đi đến chỗ Diệp Hưu Đạo chơi.
Mã Siêu từ chối cả buổi, mới nhận tiền, sau đó tiễn Từ Quân Nhiên ra đến cửa, đột nhiên bí mật nói:
- Trên núi đã từng có người chết, chết rất nhiều người.
Từ Quân Nhiên không có tâm trạng nói chuyện, từ từ quẹo vào cổng cục công an. Người chết có gì kì lạ chứ, nhà mỏ than mà, ngày nào chả có người chết? Lò than trái phép mở ra rất nhiều kế bên nhà máy Hồng Tinh, khắp nơi đều là lò than. Nhà mỏ ở địa phương, người làm công đến từ nơi khác, thậm chí còn có người không rõ thân phận cũng có, ngay cả một cơ chế quản lí hiệu quả cũng không có, không chết người mới là lạ.
Nhưng mà, lời của Mã Siêu ngược lại nhắc Từ Quân Nhiên, quặng mỏ trên núi tồn tại một số vấn đề, phải nghĩ cách mới được, nếu không, một khi gặp phải chuyện lớn, hậu quả sẽ khó mà lường trước được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận