Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 559: Không còn dấu vết giấc mộng đêm xuân.

Trong căn phòng tối um, thắt lưng người thiếu nữ đã bị kéo xuống. Đôi tay không ngừng du lịch trên cơ thể khiến cô không kịp phòng bị. Từ Quân Nhiên vừa tìm kiếm khắp cơ thể cô bằng miệng và tay vừa muốn thực hiện bước tiếp theo. Hắn đặt lên cổ cô gái trận mưa hôn. Theo ánh trăng rọi vào từ cửa sổ, hắn có thể nhìn rõ làn da trắng đỏ hồng lên đang tỏa mùi thơm quyến rũ.
Đối với đàn ông thì đó chính là con mồi không thể bỏ qua. Chỉ cần là một người đàn ông bình thường sẽ không thể kiềm chế nổi khao khát của mình trong lúc này.
Từ Quân Nhiên là một người đàn ông bình thường. Đương nhiên, hắn cũng không thể kiềm chế được bản thân. Đối diện với hương vị mê người như vậy, đầu lưỡi hắn bắt đầu hôn nhẹ lên làn da mềm mại đó.
Có điều, hắn quên mất người phụ nữ bên dưới là một con chim non chưa từng trải sự đời.
Vì không biết mình phải đáp lại người đàn ông trước mặt mình như thế nào, mọi động tác của Thôi Tú Anh vẫn như phản vệ. Tay cô không biết để ở đâu nên đành giữ ở ngực đối phương. Cố muốn giữ một khoảng cách an toàn.
- Đau quá …
Đây là suy nghĩ duy nhất còn lại trong đầu Thôi Tú Anh hiện giờ.
Giờ này phút này, cô đang bị Từ Quân Nhiên ngậm từng miếng một ở cổ. Tuy nhiên, cái đau ấy lại nhanh chóng biến thành khoái cảm. Cô cảm giác được nhiệt độ phía dưới bụng mình đang tăng lên. Cũng giống như cảm giác bị ai rót thuốc động tình vào vậy. Tay cô càng ngày càng yếu đi. Nỗi khiếp sợ và bối rối dần bị thay thế bằng sự khát vọng. Làn da cô bắt đầu thay đổi giống như muốn hòa tan, cần bàn tay vuốt ve của đàn ông.
- Chúng ta … sang giường được không?
Cô cố gắng hít thở thuyết phục đối phương lựa chọn địa điểm tốt hơn.
Từ Quân Nhiên không trả lời câu nói này của cô. Có điều, hắn ôm lấy cơ thể nhẹ nhàng của cô, trả lời bằng hành động cụ thể.
- Tự tôi đi là ….
Thôi Tú Anh cố gắng từ chối. Cô muốn dùng chút lý trí cuối cùng quyết định. Nhưng không ngờ, người đàn ông đó ngay lập tức đặt lên một cái hôn.
Miệng lại bị Từ Quân Nhiên phủ lên một lần nữa. Chặt chẽ. Ngạt thở. Không nói được thành lời. Điểm mấu chốt cuối cùng đã bị chiếm cứ. Dường như một cái đau xuyên thấu tim can trong nháy mắt đã tấn công cô. Cô chỉ biết gắng sức bíu chặt lấy vai Từ Quân Nhiên để giữ cân bằng, hỗ trợ động tác của đối phương đang đưa ra đẩy vào.
Trong lúc ý thức mơ hồ, hình như cô đã nghe thấy tiếng đồ gì bị Từ Quân Nhiên đá văng xuống đất. Tuy nhiên, lúc này cô không rảnh để quan tâm đó là cái gì. Cô chỉ cảm thấy cả cơ thể đang bị co rút từng hồi, rồi cả người cong gập lại.
Giống như là một tiếng ho nhẹ. Cuối cùng cô cũng kêu lên thành tiếng. Giống như người ta bị chìm xuống nước vừa được kéo lên, hơi thở gấp gáp như muốn chiếm cả bầu không khí mới mẻ. Toàn thân ướt nhẹp. Thậm chí cả phần giữa hai đùi cũng dấp dính nước. Người nhũn ra.
- Chúng ta …. Không nên … như vậy.
Nghe giọng nói lí nhí của Thôi Tú Anh bên tai, Từ Quân Nhiên cũng đang thở hổn hển. Lúc này, hắn cảm giác cơ thể trong lòng sao lại quyến rũ như vậy. Hắn ôm cô vào lòng, dường như nghe được tiếng thở của cô. Cũng may đêm còn dài, trong căn phòng chỉ có hai người, làm gì cũng không lo bị quấy rầy.
……………..
………………
Vừa tinh mơ sáng hôm sau, Từ Quân Nhiên đã bị chuông báo thức đầu giường đánh thức, nhìn tấm lưng trần của người phụ nữ bên cạnh mình, hắn vội vàng tắt đồng hồ. Ánh mắt hắn vẫn dừng trên người cô gái. Hắn muốn xem cô có bị đánh thức không.
Tấm chăn mỏng không thể che kín cơ thể cô. Tấm da lưng dường như một mảnh gấm vậy. Dưới ánh nắng mai, nó như phát ra luồng sáng mê người. Nhớ lại chuyện tối qua, nhớ cảm giác đẹp mê hồn khi được chạm vào đó. Cảm giác như được sờ vào tấm lụa mịn trơn bóng. Nhất thời nhịp tim hắn lại bắt đầu tăng nhanh khác thường.
Hắn lập tức dời ánh mắt đi chỗ khác. Hắn cũng không nhìn những dấu vết còn đỏ tươi trên xương quai xanh của cô gái. Hắn xoay người xuống giường, lặng lẽ mặc quần áo vào. Ngắm nhìn tấm hình để trong khung, trong đó chắc là Thôi Tú Anh và người nhà cô ấy.
Nhìn Thôi Tú Anh mặc quần áo đẹp trong tấm ảnh, khóe miệng hắn khẽ nở một nụ cười. Trong bức ảnh, mái tóc mềm mại của cô nhẹ nhàng rủ xuống ờ vai. Đôi mắt sáng linh động đang cười. Sắc môi tuy hơi nhạt nhưng cười rất đẹp. Đặc biệt là cái khóe miệng hơi cong lên trông như trăng non đầu tháng vậy.
Hắn ngây người nhìn mất một lúc. Mãi tới khi gió thổi vào mới tỉnh lại. Hắn lấy tay xoa đùi, nhìn đống quần áo rơi lả tả trên đất. Đôi mày khẽ nhíu lại, hắn lặng lẽ thu dọn lại cho cô.
Tất cả đều rất lặng lẽ. Khi mảnh vải màu trắng kia lay động, Thôi Tú Anh mới mở mắt. Cô mơ màng nhìn tấm rèm cửa màu trắng đang lay động trước mắt như một làn sóng. Không biết Từ Quân Nhiên làm sao biến mất, cả quần áo của cô nữa.
Cảm giác còn lại là đau lưng mỏi vai. Trong lòng tâm trạng đủ dư vị tạp trần. Hai người đã chân thành với nhau cả một đêm dài. Vậy mà không hiểu được coi là gì. Vì thời này vẫn chưa có tồn tại kiểu vỗ mông phủi đít chối bay chối biến. Điều đó phải đến thời mạng internet mới xuất hiện. Tuy nhiên, lúc này, khi đã khôi phục lại được lý trí, Thôi Tú Anh cảm thấy lúc đó bản thân không thể dừng lại hơn thể trong lòng cô cũng không muốn dừng lại.
Cũng không muốn lấp liếm cho mình. Cô không muốn nói đến lý do uống rượu. Nếu cô không muốn, vậy tuyệt đối sẽ không đưa đối phương về nhà. Tất cả những điều xảy ra đều được cô mặc nhiên chấp nhận. Cũng giống như việc trên giường trong phòng ngủ nhà mình, cô đã hoàn thành nghi lễ từ con gái thành đàn bà.
Nếu đã đồng ý thì sao trong lòng lại cảm thấy khó chịu như vậy? Chẳng nhẽ vì đối phương sáng hôm sau không vuốt ve mà thu dọn rồi xoay người đi thẳng ư? Thôi Tú Anh còn dậy trước cả Từ Quân Nhiên. Sáng nào cô cũng duy trì dậy sớm chạy bộ. Đồng hồ sinh vật đã được điều chỉnh rất chính xác. Ngay cả tối qua xảy ra chuyện lớn như vậy, cô cũng không thể tiếp tục ngủ lại được nữa.
Mảnh vải rèm cửa dần dần dừng lại. Thôi Tú Anh cũng dần cảm thấy phiền não. Lúc này cô mới hiểu ra sự thật như vậy. Lúc này cô mới dự tính cho tương lai. Nếu về sau hai người gặp lại nhau sẽ xấu hổ như thế nào, nhất định là sẽ không được tự nhiên. Để tránh tình trạng như vậy phát sinh, biện pháp khả thi nhất có lẽ là tự động tránh xa đối phương ra. Có thể đôi khi ngẫu nhiên gặp nhau thì cũng quay người coi như không quen biết. Tấm chăn đắp nhẹ lên người, trên cổ còn lưu lại đầy dấu hôn. Những dấu tích do Từ Quân Nhiên để lại hiện rõ mồn một ở vùng xương quai xanh. Thậm chí có chỗ còn hằn vết răng. Nó khiến Thôi Tú Anh không còn cảm giác kính sợ hắn với tư cách một chủ tịch huyện đại nhân như trước. Chỉ là một người đàn ông thôi, không có gì là ghê gớm cả.
Tuy trong lòng nghĩ vậy, tuy nhiên Thôi Tú Anh không thể nào ngủ được.
Hai mắt cô mở to nhìn lên trần nhà, giống như hoa hướng dương luôn hướng về phía mặt trời. Cô cũng muốn giống như mọi ngày, suy nghĩ về những việc mình cần phải làm theo thói quen. Đây là điều mà cô đã học được từ sách vở. Khổng Phu tử gọi đó là tam tỉnh ngô thân (ba điều thức tỉnh bản thân ta). Thôi Tú Anh cảm thấy mình không cần luôn cố gắng hoàn hảo như một thánh nhân. Tuy nhiên, ít nhất ngày nào cô cũng cố gắng nghĩ về những việc mình cần làm một lượt. Có điều đáng tiếc rằng, hôm nay hình như cô không có tâm trạng. Tâm trạng cô hết sức rối loạn. Hiện giờ, nó chẳng khác gì tấm rèm đang lay qua lay lại kia, không chịu dừng lại. Nó khiến cô không còn tâm trạng để nghĩ về những việc cần làm trong ngày. Thậm chí, hiện giờ trong đầu cô chỉ có hình ảnh của một đêm phong tình tối qua.
Không biết tại sao cô lại xúc động mất kiểm soát như vậy. Cô cũng không biết phải giải quyết thế nào. Thôi Tú Anh đột nhiên cảm giác như mình chẳng đạt được thứ gì. Cô không hiểu phải giải quyết tâm trạng nửa được nửa mất của mình như thế nào. Điều cô có thể xác nhận được chỉ có một.
Tất cả những điều này không phải giấc mơ. Nó hoàn toàn là sự thật mà cô đã từng trải qua.
Bước tiếp theo, nên làm thế nào?
Cô từ từ ngồi dậy. Thôi Tú Anh động tác rất nhanh như cố gắng động viên mình. Cô muốn tiếp nhận sự thực đang bày ra trước mắt mình. Tuy nhiên, ngoài tấm ga giường còn đang rất lộn xộn do chuyện tối qua, mặt đất giờ đã không còn gì.
Mà điều quan trọng nhất là, cô đột nhiên nhận ra rằng quần áo của mình biến mất dù đã đưa mắt tìm khắp phòng.
Đây là phòng của mình. Tại sao lại không có quần áo của mình ?
Thôi Tú Anh để tấm ga giường trôi xuống khiến phần cơ thể lộ ra. Trên ngực cô còn dấu ấn cả một vệt đỏ. Cảm giác thoát khỏi quần áo khiến cơ thể hơi khó chịu. Tuy nhiên, cô muốn xác nhận Từ Quân Nhiên chưa rời khỏi đó. Hoặc giả, đó rốt cuộc có phải là dấu ấn của giấc mộng đêm xuân kinh hồn bạt vía còn lưu lại hay không.
Khi Thôi Tú Anh vội vã nhảy xuống giường cũng là lúc cánh cửa phòng ngủ bật mở. Kẻ xuất hiện là Từ Quân Nhiên. Mà rõ ràng đã nhìn thấy Thôi Anh Tú từ con gái biến thành đàn bà xong, hắn vẫn cười lộ vẻ đầy ranh mãnh.
Giống như một chú thỏ sợ hãi, Thôi Tú Anh dùng hết sức có thể lại lao vào trong chăn. Động tác nhanh tới nỗi khiến người khác phải chớp mắt. Cùng lúc, cô khẽ nói:
- Cái đó, bố mẹ tôi tám giờ đã đi làm về rồi.
Bây giờ là sáu giờ sáng. Nói cách khác, hắn và cô còn chưa đầy hai giờ.
Khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười. Hắn đi vào và đóng cửa lại, đặt bữa sáng trên bàn. Cho tới giờ, hắn mới hiểu hôm qua hắn đã làm gì. Người phụ nữ ngồi trên giường với ánh mắt nhìn hắn như nhìn con đà điểu. Hắn chậm rãi nói:
- Xin lỗi, tôi không phải là người tốt. Có điều, tôi hi vọng có thể cho em hạnh phúc cả đời.
Trong nháy mắt, Thôi Tú Anh cảm giác mình không thể khống chế được bản thân. Nước mắt cô tuôn ra chảy dài trên má.
Bạn cần đăng nhập để bình luận